Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn kéo Cẩm Mộng Ninh ngồi lên trên đùi mình, giọng điệu cưng chiều nói:
- "Dáng vẻ lấm lem của em đáng yêu mà."
Cẩm Mộng Ninh nhíu mày, không vui đáp:
- "Vậy thì anh cho tôi xem hình đã chụp đi."
Dứt lời, cô chủ động thò tay vào bên trong túi quần của Ngụy Hắc Viễn mà dò tìm chiếc điện thoại. Nhìn vẻ mặt giận dỗi này của cô khiến anh càng thêm khoái chí mà cố tình lảng người, tránh né liên tục khiến cô không tài nào lấy chiếc điện thoại ra được mà hậm hực, chu môi trách móc:
- "Đồ đáng ghét. Chắc hẳn là anh chụp dìm tôi rồi."
Cô vừa dứt lời thì người trên ghế đã bật sáng màn hình điện thoại. Hiện ra hình ảnh người con gái trên tay cầm dĩa trứng chiên với nụ cười tươi không ai khác chính là Cẩm Mộng Ninh khiến cô vô cùng lúng túng mà lắp bắp nói:
- "Anh...anh cài ảnh khi nãy làm hình nền điện thoại sao?"
Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn nhàn nhạt đáp:
- "Ừm, anh chỉ muốn có cảm giác rằng em lúc nào cũng bên cạnh đồng hành với anh."
Nghe những lời này khiến vẻ mặt Cẩm Mộng Ninh bỗng trở nên trầm tư. Do dự một lúc, cô cất giọng nói:
- "À quên nữa, tôi có một chuyện mà khi trước chưa kịp nói với anh. Thật ra thì.."
Nụ cười trên khóe môi của Ngụy Hắc Viễn lập tức tắt dần mà trở nên lạnh lùng. Anh vốn đoán ra câu nói của cô sắp sửa thốt lên mà tỏ ra hờ hợt, hướng mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn, cười gượng nói:
- "Đột nhiên anh cảm thấy đói rồi. Có chuyện gì gác sang một bên đã. Nào, cùng ngồi xuống ăn cơm với anh nha."
Trong suốt bữa ăn, Cẩm Mộng Ninh mãi hướng mặt nhìn chằm chằm về người ngồi đối diện, trong lòng thực sự muốn nói sự thật cho anh biết rằng cô không phải Phương Mộng Ninh. Bản thân Ngụy Hắc Viễn thì không muốn cô nhắc đến chuyện này cho nên cố tỏ ra mình ổn mà cúi người ăn liên tục không ngừng đến mức như sắp nghẹn đến nơi. Đôi mắt anh lúc này sớm đã nổi đầy gân máu nhưng vẫn gượng cười mà cất giọng khen ngợi:
- "Em nấu ăn ngon thật đấy. Chẳng biết sau này, anh vẫn còn cơ hội được nếm thử các món ăn do chính tay em nấu nữa không."
Giọng nói Ngụy Hắc Viễn trở nên nhỏ dần đến mức như thể anh đang tự hỏi lòng mình. Thâm tâm đã trở nên lo sợ. Sợ rằng một ngày nào đó, Cẩm Mộng Ninh sẽ rời khỏi cuộc đời anh. Sợ rằng mỗi ngày, anh không còn được nhìn thấy gương mặt thân quen này nữa. Đối với anh, cô tựa như là nguồn ánh sáng chiếu rọi vào cuộc sống bao trùm bởi màu đen của bóng tối. Nói chính xác hơn, cô chính là lẽ sống giúp anh cảm nhận được cuộc sống của mình không hề vô nghĩa. Chính cô là người đã khơi dậy một nhân cách khác trong anh, đó chính là thiên thần trong trái tim của ác quỷ.
- "Ngụy Hắc Viễn, sau khi dùng bữa xong, chúng ta lên phòng nói chuyện."
Nghe những lời này khiến hành động đang cầm đũa của anh lập tức dừng lại. Vầng trán căng thẳng đến mức nổi đầy gân xanh, khẽ gật nhẹ đầu.
Khoảng vài phút sau...
Sau khi dùng bữa xong, Ngụy Hắc Viễn tỏ ra lo lắng, khẽ hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi tiến về phía căn phòng của mình. Hiện tại, Cẩm Mộng Ninh đang đợi ở bên trong, chờ anh nói chuyện.
Cạch...
Ngay khi Ngụy Hắc Viễn đẩy cửa tiến vào trong thì chẳng thấy một ai. Căn phòng dường như bị ai đó tắt đèn mà trở nên tối mịt. Đôi chân anh chậm rãi lần mò lối đi đến phía công tắc.
- "Happy Birthday to you! Happy Birthday to you!!!"
Giọng hát ngọt ngào bỗng từ đâu vang lên ngày một gần. Ánh sáng của ngọn nến phút chốc làm sáng bừng cả căn phòng tối mịt khiến Ngụy Hắc Viễn giật mình mà lập tức xoay người trở lại. Trước mặt anh là Cẩm Mộng Ninh, trên tay cô cầm một chiếc bánh kem sôcôla nhỏ, phía trên cắm đầy nến vừa đi vừa hát chúc mừng sinh nhật khiến anh vô cùng xúc động mà đưa tay che miệng, khóe mắt cũng trở nên rưng rưng nhìn người con gái đang tiến lại gần. Giọng nói ngọt ngào tràn ngập năng lượng tích cực của Cẩm Mộng Ninh vang lên. Cô mỉm cười nhìn đối phương đang xúc động mà chậm rãi nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi vì lần trước tôi say sỉn đến mức không đón sinh nhật cùng anh."
Mặc dù Cẩm Mộng Ninh không nhớ rõ rằng đêm hôm đó cô đã nói những gì. Nhưng ngày hôm sau, nhìn chiếc bánh kem trên bàn bị cắn đi một miếng thì cô đã chắc rằng tối hôm đó Ngụy Hắc Viễn đã ở bên cạnh. Sau khi dò la thử những người trong nhà thì cô mới biết rằng cái đêm cô đau khổ, khóc lóc vì một gã đàn ông tệ bạc lại chính là ngày sinh nhật của Ngụy Hắc Viễn.