Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 4


<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 4.

Sau khi bọn họ đến, bữa tối cũng bắt đầu.

Quà tặng do Lý Thanh Tễ mua đều được chuyển qua tay cô rồi đưa cho bố mẹ anh, hai người lớn mỉm cười nói cảm ơn.

Bốn người cùng nhau ăn cơm, trong bầu không khí ấm áp tràn ngập mùi thức ăn, cảm giác mất tự nhiên trong lòng Giang Nại càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô thầm nghĩ phải ăn cơm thật nhanh, rồi nhanh chóng ra về. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trong lúc đó Lý Thanh Tễ vẫn đang trò chuyện với bố mẹ anh, chủ yếu là về vấn đề công việc, một số dự án hoặc những thay đổi nhỏ dạo gần đây của Hoành Xuyên.

Giang Nại hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy Lý Thanh Tễ có dáng vẻ khó gần như thế cũng là có lý do.

Bởi vì gia đình của anh đều như vậy, rõ ràng là bố mẹ ruột nhưng thoạt nhìn vô cùng xa lạ, bọn họ không giống như đang cùng nhau ăn cơm mà là đang họp.

Thật sự không có một chút thường thức cuộc sống nào cả.

“Nếu Nại Nại đã tốt nghiệp trở về, hai đứa cũng đã đăng ký kết hôn, vậy có phải nên bắt đầu suy nghĩ đến chuyện con cái rồi không?”

Một giây trước Giang Nại còn đang nghĩ nội dung trò chuyện của bọn họ quá mức chuyên nghiệp, thì một giây sao liền nghe thấy nội dung vô cùng “cuộc sống hóa”.

Cô bỗng chốc cứng đờ, nắm chặt cái thìa trong tay.

Đáng lẽ cô không nên âm thầm suy nghĩ về nội dung trò chuyện của bọn họ, đây không phải là…. Quả báo đến rồi sao?

“Con…”

“Tạm thời con không nghĩ đến.” Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô rồi tiếp lời.

Giang Nại hiểu ý ngậm miệng lại, để anh giải quyết vấn đề mà đa số các cặp vợ chồng mới cưới đều sẽ gặp phải.

Mẹ anh – Phương Thư Anh hơi nhíu mày: “Con không nghĩ đến, vậy Nại Nại thì sao?”

Lý Thanh Tễ bình tĩnh đặt đũa xuống: “Cô ấy vẫn còn trẻ, còn quá sớm để nghĩ đến chuyện sinh con ạ.”

“Nhưng con đã sắp ba mươi rồi, bây giờ sinh con cũng không hề sớm.”

Lý Thanh Tễ nói: “Hiện tại cô không có sức lực để phân tâm cho một đứa nhỏ.”

Phương Thư Anh thấp giọng gọi: “Lý Thanh Tễ.”

“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này.”

“Mẹ không quan tâm thì ai quan tâm đây?”

Trên mặt Lý Thanh Tễ lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, nhưng bởi vì là người lớn nên cảm xúc của anh rất ổn định, sự mất kiên nhẫn thoáng qua, chỉ để lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

“Bọn con sẽ tự có tính toán.” Nói xong, Lý Thanh Tễ quay đầu nhìn về phía Giang Nại vẫn đang im lặng cúi đầu ăn cơm: “Anh ăn no rồi.”

Giang Nại lập tức đặt đôi đũa trong tay xuống, vội vàng đáp: “Em cũng ăn no rồi.”

“Vậy đi thôi.”

Giang Nại không dám lập tức nói “vâng”, liếc nhìn hai người lớn.

Nhưng Lý Thanh Tễ đã đứng lên trước, nhìn về phía hai người đối diện: “Bố mẹ, hai người từ từ ăn cơm nhé, bọn con đi trước đây.”

Còn thuận tiện kéo Giang Nại đi cùng.

Phương Thư Anh thở hắt một tiếng không đáp lại, bố Lý ở bên cạnh lại lên tiếng: “Trên đường đi lái xe cẩn thận.”

“Vâng.”

Sau khi hai người rời khỏi phòng ăn, khuôn mặt tức giận của Phương Thư Anh mới lộ ra hoàn toàn: “Ông xem thái độ của nó đi! Ông không nói nó sao?”

Lý Kính Niên nhíu mày: “Hai đứa nó vừa mới kết hôn, bà nhắc tới chuyện này cũng hơi sớm rồi đấy.”

“Con cái cũng đâu cần hai đứa nó chăm sóc, cần gì tốn sức lực chứ? Đều là viện cớ.”

Lý Kính Niên: “Tùy thằng bé đi, gần đây nó đang tiếp quản công ty mới, rất bận.”



Cơm cũng chưa ăn xong, hai người đã quay về.

Giang Nại ngồi lên xe mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh.”

Lý Thanh Tễ nhìn cô một cái: “Sao cơ?”

Giang Nại thành thật nói: “Cảm ơn anh vừa rồi đã ngăn cản mẹ anh nói chuyện con cái, tôi không biết phải trả lời thế nào.”

“Vậy em có muốn không?”

“Tôi, tôi đương nhiên không muốn.”

Lý Thanh Tễ hiểu rõ: “Hiện tại tôi cũng chưa muốn có con, cho nên không cần cảm ơn, đây cũng là chuyện của tôi.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Nói xong anh khởi động xe, tiếp tục: “Nếu lần sau bà ấy tìm em nói chuyện này, em có thể trực tiếp đẩy lý do lên người tôi.”

“Ồ…”

Đúng thật là phải đẩy cho anh, cô không chống đỡ được mẹ anh.

Sau khi về nhà, Giang Nại định vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái.

Trước kia cô sống một mình trong căn hộ ở nước ngoài, đi tắm không bao giờ cầm theo quần áo, mỗi lần tắm xong đều sẽ trần trường đi vào phòng mới mặc, nhưng bây giờ thì không được.



Giang Nại cẩn thận gấp gọn đồ lót và đồ ngủ, mang vào phòng tắm.

Phòng tắm này buổi sáng lúc rửa mặt cô đã sử dụng qua, nhưng lại quá vội vã, lúc này đi tắm cô mới nghiêm túc quan sát qua.

Phòng tắm rất lớn, có bồn tắm tròn đối diện cửa sổ sát đất, nếu kéo rèm lên, nằm ở đây vừa ngâm mình vừa nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, có lẽ rất thoải mái…

Nhưng mà bây giờ cô vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể thoải mái ngâm mình ở đây, sau khi cởi bỏ quần áo, cô bước vào phòng tắm đứng.

Trong hốc tường của phòng tắm đứng có một số đồ vệ sinh cá nhân, những chai lọ màu xám trông đơn giản nhưng cao cấp, vừa nhìn đã biết dành cho nam giới.

Nhưng lúc này Giang Nại không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể mượn tạm dầu gội và sữa tắm của Lý Thanh Tễ sử dụng.

Lúc bọt sữa tắm bao bọc lấy cơ thể cô, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương này cô có thể ngửi thấy mỗi khi ở bên cạnh Lý Thanh Tễ, là mùi hương trên người anh.

Hóa ra là mùi sữa tắm…

Giang Nại có ảo giác rằng Lý Thanh Tễ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Cô ngẩn người, vội vàng mở vòi sen lên, rửa trôi hết bọt sữa tắm.



Sau khi Giang Nại vào phòng tắm rửa, Lý Thanh Tễ trở lại phòng sách để xử lý một số công việc.

Đợi đến lúc anh xong việc đi ra ngoài, không ngờ lại phát hiện Giang Nại vẫn chưa rời khỏi phòng tắm.

Đã sắp một tiếng đồng hồ trôi qua.

Từ trước đến nay Lý Thanh Tễ vẫn luôn sống một mình, trong mắt anh, không có khái niệm về chuyện tắm rửa quá một tiếng đồng hồ.

Cho nên điều anh lập tức nghĩ đến chính là, cô ngất xỉu?

Vì thế, anh nhíu mày, đi đến cửa phòng tắm.

“Giang Nại?”

Không ai trả lời.

Anh trực tiếp vươn tay gõ cửa.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, lúc anh gõ đến lần thứ ba, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Sương mù cùng hơi nóng theo khe cửa tràn ra bên ngoài, xộc thẳng vào mặt.

Lý Thanh Tễ thoáng khựng lại, nghiêng người tránh đi, lại nhìn thấy cái đầu nhô ra ngoài của Giang Nại, trên đó vẫn còn dính đầy bùn nhão.

“…”

Giang Nại: “Sao vậy?”

Lý Thanh Tễ mở miệng, có hơi không biết nên nói gì.

Giang Nại nhìn dáng vẻ này của anh, chợt nhận ra: “À, anh muốn dùng phòng tắm sao? Xin lỗi, tôi sẽ xong ngay đây.”

Lý Thanh Tễ nhìn khuôn mặt đầy bùn nhão của cô hai giây, sau đó buông tay xuống: “Không cần, em cứ từ từ.”

Nói xong, anh quay đầu rời đi.

Thời điểm anh xoay người rời đi, Giang Nại lộ ra vẻ mặt phiền muộn, ở một mình thời gian dài nên có một số tật xấu không thể dễ dàng thay đổi.

Ví dụ như việc ở lì trong phòng tắm.

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, quay lại rửa sạch mặt nạ trên mặt.

Đêm hôm đó, hai người vẫn ngủ chung.

Nhưng có thể vì hôm nay Lý Thanh Tễ mang đến cho cô ảo giác hai người là châu chấu đi chung một sợi dây, cho nên sự căng thẳng trong lòng cô cũng bớt đi rất nhiều, nằm bên cạnh anh vẫn có thể chìm vào giấc ngủ như bình thường.



Ngày hôm sau, vẫn là việc ai nấy làm.

Lý Thanh Tễ đến công ty, Giang Nại có hai cuộc phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn đầu tiên là Phi Kỳ, là một công ty quảng cáo đang lên ở thành phố Minh Hải.

Công ty còn lại là Tư Ninh Đặc, một công ty công nghệ được thành lập cách đây mười lăm năm, so với trước đây, tên tuổi của Tư Ninh Đặc đã trải rộng trên thị trường, hiện tại chủ yếu tham gia vào lĩnh vực sinh thái nhà thông minh, sản phẩm bán rất chạy ở nước ngoài, là một công ty công nghệ tiên tiến với hệ thống hoàn thiện từ nghiên cứu phát triển đến bán hàng.

Chuyên ngành Giang Nại học ở nước ngoài là quảng cáo và tiếp thị, nhưng thật ra cô có xu hướng thích công ty thứ hai hơn, muốn gia nhập bộ phận kế hoạch thị trường. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nền tảng càng lớn thì càng phát triển, cô cần một bàn đạp như vậy.

Một cuộc phỏng vấn vào lúc mười giờ sáng và cuộc phỏng vấn kia vào lúc hai giờ chiều.

Giang Nại đã chuẩn bị đầy đủ, cộng với trình độ học vấn của cô, phỏng vấn bên phía Phi Kỳ diễn ra suôn sẻ.

Người phỏng vấn của Tư Ninh Đặc vào buổi chiều cũng rất hài lòng với cô, nhưng cô lại không tự tin cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ được tuyển dụng giống như ở Phi Kỳ.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đi siêu thị mua cho bản thân rất nhiều đồ dùng hàng ngày mà cô hay dùng.

Cô cho rằng những thứ quen thuộc sẽ khiến cô dễ thích nghi với “cuộc sống sau hôn nhân” cùng Lý Thanh Tễ hơn.

Lúc đi tính tiền có rất đông người, cô đứng xếp hàng một lúc lâu, khi đi ngang quầy, nhìn thấy thứ được bán cùng với kẹo cao su trong tủ.

“Nếu đã kết hôn thì nên có dáng vẻ của hôn nhân thật sự, tôi không muốn chơi trò gia đình với em.”

Lời nói của Lý Thanh Tễ xuất hiện trong đầu cô.

Cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc.

Trước đó Lý Thanh Tễ còn nói một câu trúng tim đen của cô, đó chính là… cô còn trẻ, hoàn toàn không có ý định sinh con.



Nhưng mà, bọn họ thật sự đã kết hôn rồi.

Thế nên… nếu như anh thật sự có hứng muốn làm một số chuyện vợ chồng nên làm, cô cũng không thể trốn tránh, vì vậy phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Giang Nại nhìn những vỏ hộp nhiều màu sắc kia.

Mấy giây sau, cô vươn tay cầm lấy một hộp.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, kết quả trở về nhà không bao lâu lại nhận được tin nhắn wechat của Lý Thanh Tễ.

[Tôi đi công tác mấy ngày, có chuyện gì cứ trực tiếp liên lạc.]

Lúc anh gửi tin nhắn này thì đã ở sân bay, nói với cô chuyện này giống như thông báo giữa vợ chồng với nhau, nhưng lại có chút dáng vẻ như đang giải quyết công việc.

Giang Nại cảm thấy trong lòng anh không thật sự có ý này, mà là cảm thấy cô là vợ anh, cho nên anh mới như vậy.

Nhưng cô cũng không bận tâm, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trả lời “Vâng” cô liền lao vào phòng ngủ, ngã lên giường, thoải mái bày ra một tư thế hình chữ “Đại”!

Thật tốt quá.

Có thể ngủ một mình!



Ba ngày sau, Giang Nại nhận được offer thực tập sinh của Tư Ninh Đặc. Cô vui vẻ mời bạn tốt Tiết Lâm của mình một bữa tiệc thịnh soạn, sau đó từ chối lời mời của Phi Kỳ, chuẩn bị nhận chức.

Ngày nhận chức tình cờ là vào thứ Hai, Giang Nại dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân.

Theo cô được biết thì phong cách của công ty Tư Ninh Đặc tương đối tự do năng động, có một số nhân viên tiết lộ trên mạng rằng mối quan hệ của bọn họ và cấp trên vô cùng thân thiện, đa phần thời gian không giống như cấp trên và cấp dưới mà giống như bạn bè hơn.

Cho nên hôm nay cô cũng không mặc tây trang quá trang trọng mà chọn một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc quần jean sáng màu, tóc buộc gọn sau đầu, chừa lại một số sợi tóc con, thoạt nhìn dễ gần nhưng không kém phần chuyên nghiệp.

“Là Giang Nại đúng không?”

Trong lúc chờ đợi ở sảnh chính, có người gọi tên cô.

Giang Nại vội vàng đứng dậy khỏi ghế, gật đầu với người vừa tới: “Xin chào, tôi là Giang Nại.”

Người vừa tới là một cô gái để tóc dài, trông lớn hơn cô khoảng hai đến ba tuổi, mỉm cười nói với cô: “Tôi là Diêu Kỳ thuộc tổ kế hoạch số 1, sau này tôi sẽ hướng dẫn cô, đi theo tôi.”

Giang Nại: “Vâng.”

Diêu Kỳ lại nhìn cô một: “Quả nhiên rất xinh đẹp, Diện Diện không nói bừa.”

“Sao ạ?”

Diêu Kỳ nói: “Là nhân viên nhân sự đã phỏng vấn cô hôm đó, tên là Diện Diện, nói là sắp có một người đẹp đến, bọn tôi vốn không tin.”

Giang Nại mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, xinh đẹp thì càng tốt, tôi thích nhất là mỹ nhân, có thêm động lực đi làm.” Diêu Kỳ duỗi eo nói: “Tôi đưa cô đi làm thủ tục nhận chức trước, lãnh máy tính, sau đó đưa cô đi tham quan công ty.”

“Vâng.”

Tòa nhà chính của Tư Ninh Đặc nằm ở trung tâm khu công nghệ, ngoại trừ bộ phận nghiên cứu khoa học không nằm ở tòa nhà chính ra thì những bộ phận khác đều tập trung ở đây.

Các tầng của tòa nhà chính không cao, nhưng mỗi tầng đều có diện tích rất lớn.

Tổng cộng có năm tầng, bên trong có phòng tập gym, nhà ăn, siêu thị và các khu vực sinh hoạt khác, tầng trên cùng còn có một vườn hoa kiểu trong suốt, bên trong có nhà hàng, quán cà phê, tiệm đồ ngọt, môi trường vô cùng cao cấp.

Sau khi đi dạo một vòng, trong lòng Giang Nại có chút hưng phấn, giống như cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ của tương lai.

“Có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, muốn ăn gì cũng có thể hỏi tôi, tôi biết chỗ nào có món nào ngon.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Được rồi, hình như cũng không còn gì nữa, chúng ta trở về vị trí làm việc thôi.”

Giang Nại đi theo Diêu Kỳ đến khu vực văn phòng của bộ phận thị trường của họ.

Các tổ kế hoạch của bộ phận thị trường đều nằm ở tầng năm của tòa nhà, thang máy vừa lên tầng năm, vẻ mặt của Diêu Kỳ lập tức trở nên nghiêm túc, khác hoàn toàn với vẻ mặt nhiệt tình tươi sáng lúc nói chuyện với cô ở tầng trệt.

Thấy sắc mặt cô ấy thay đổi, Giang Nại có chút bối rối.

Diêu Kỳ dẫn cô đến bàn làm việc, hạ thấp giọng nói với mọi người ở bên cạnh: “Nào các bạn, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là thực tập sinh mới của tổ 1 chúng ta, Giang Nại.”

Mọi người quay đầu nhìn sáng, ánh mắt đều dừng trên người cô gái bên cạnh Diêu Kỳ.

Làn da trắng nõn, thân hình mảnh mai, ngoại hình vô cùng nổi bật. Nhưng ngũ quan của cô không phải loại xinh đẹp đầy tính công kích, mà mềm mại giống như được phủ một lớp sương mờ, lúc cười lên khiến người khác vô cùng yêu thích.

Ánh mắt mọi người sáng lên, mỉm cười tự giới thiệu.

Giang Nại lần lượt đáp lại, nhưng vẫn không thể nhớ tên của từng người ngay lập tức.

“Được rồi, đợi chút nữa đi ăn cơm rồi chào hỏi sau.” Diêu Kỳ liếc mắt nhìn từng người, ẩn ý sâu xa nói: “Bây giờ làm việc trước đã.”

Mọi người như nhớ tới gì đó, lập tức quay lại nhìn vào máy tính.

Cô vẫn nhớ trước kia trên mạng có nói, bầu không khí ở Tư Ninh Trữ rất thoải mái tự do.

Bây giờ là…?

“Đừng ngạc nhiên.” Như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Diêu Kỳ nhỏ giọng bổ sung: “Gần đây tình huống đặc biệt.”

“Sao lại thế ạ?”

Diêu Kỳ nheo mắt nói: “Cũng không có gì, chỉ là… có một vị sếp mới.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->