Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 24: Giang Bất Du?! Em biết anh!


Lâm Dao ngây người, cô nhìn anh mình, rồi lại nhìn Giang Bất Du.

Tình hình của anh cô cả nhà đều biết rõ, trước đây Lục Xuyên cũng từng quen một người, nhưng cô chỉ nghe nói vậy chứ chưa từng gặp.

Trong tiềm thức cô cho rằng Giang Bất Du là bạn trai anh cô.

Lâm Dao nổi lòng hiếu kỳ, lại nhìn kỹ hơn, cô kinh ngạc kêu lên, "Giang Bất Du!"

"Xin chào." Giang Bất Du có chút hoài nghi, cậu có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cậu gặp cô gái này, lần đầu tiên gặp em gái Lục Xuyên.

"Anh không biết em à."

"Thật ngại quá, chúng ta trước đây từng gặp?" Giang Bất Du hỏi.

"Lâm Dao." Lục Xuyên cho rằng cô lại bắt đầu càn quấy, lớn tiếng cắt ngang.

Lâm Dao không để ý đến anh, cô vẫn nhìn Giang Bất Du, "Em biết anh, 3 năm trước, ở nước F, giao lưu văn hóa vũ đạo."

Trong đầu Giang Bất Du lục tìm ký ức, cậu xác định từng đi qua nước F, năm đó cậu vừa trở thành vũ công chính thức của kịch viện, kịch viện cần vài người đi nước F giao lưu vũ đạo, thế là cậu xung phong, cuối cùng dựa vào bản lĩnh xuất sắc, bộc lộ tài năng nổi trội trong rất nhiều ứng viên tham gia.

"Quả nhiên anh quên quên em rồi..." Lâm Dao chu môi, "Em ở trong vũ đoàn ba lê, có lẽ không quá xuất sắc... Vậy nên anh không chú ý thấy em, nhưng mà em lại nhớ anh những 3 năm."

"Đương nhiên không phải." Giang Bất Du nhẹ giọng dỗ, "Có lẽ lúc đó anh quá bận, nếu không cô gái rực rỡ xinh đẹp như Lâm tiểu thư đây, anh sao có thể không chú ý thấy được."

Lời này không giả, Lâm Dao xác thực rất xinh đẹp, hai anh em này ai nấy đều đẹp.

Lâm Dao vừa nghe xong liền cười, cô cuối cùng cũng nhìn về phía Lục Xuyên, "Cho nên, anh, Giang Bất Du là anh dâu mà anh tìm cho em à."

Giang Bất Du đột nhiên ngẩng đầu, cậu không dám tin nhìn Lục Xuyên, tính hướng của Lục Xuyên, em gái anh vậy mà cũng biết?!

"Còn nói thêm câu nữa, bây giờ anh lập tức quay đầu đến sân bay, tiễn em bay về." Lục Xuyên ngồi vào ghế lái, mặt không biểu tình mà trả lời.

Lâm Dao yên lặng trợn trắng mắt, lè lưỡi về phía Lục Xuyên, không nói gì nữa, cô biết, anh cô thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

"A." Lâm Dao dựa vào ghế, "Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, mệt chết mất, anh, mau về nhà."

Giang Bất Du nhìn thấy khóe miệng Lục Xuyên cong xuống, cậu biết hôm nay Lục Xuyên có lẽ là không thể trở về cùng cậu rồi.

"Các anh đi trước đi, em còn có chút việc." Giang Bất Du mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống xe, lại bị Lục Xuyên gọi lại.

"Muộn vậy rồi, cậu lại không lái xe qua, đi đâu vậy?"

"Đúng vậy đó anh Giang." Lâm Dao nói, "Đừng vì em mà làm loạn kế hoạch của các anh."

"Không có." Giang Bất Du lại ngồi trở lại ghế sau.



"Anh Giang, hai năm nay em ở nước ngoài cũng thường quan tâm đến giới vũ đạo trong nước, em có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng anh đó." Lâm Dao cười nói.

"Vậy sao." Giang Bất Du mỉm cười nói.

Trong lòng lại nghĩ, cô gái này thật là tự làm thân.

"Đương nhiên rồi." Nói đến vũ đạo, Lâm Dao nhanh chóng ngồi thẳng người, cô cực kỳ yêu thích vũ đạo của Giang Bất Du, mặc dù thể loại vũ đạo của hai người không giống nhau, nhưng mà nghệ thuật chính là tương thông.

"Nhìn thấy anh phát triển càng ngày càng tốt ở trong nước, em cũng vẫn luôn nỗ lực, đừng nhìn em bây giờ còn nhỏ, nhưng mà vũ đoàn đã bồi dưỡng em như thủ tịch rồi!"

Tính cách phóng khoáng như vậy, quả là khác một trời một vực với Lục Xuyên, Giang Bất Du không nhịn được cười, cậu nói, "Lợi hại nha, nhưng mà vẫn phải từng bước tiến lên, anh đợi em trở thành một nghệ thuật gia ba lê."

"Yên tâm đi." Lâm Dao 21 tuổi trong mắt tràn ngập ánh sáng.

"Đúng rồi." Một lúc sau, Lâm Dao đột nhiên thần thần bí bí sáp lại gần, "Anh Giang, anh với anh em ở bên nhau bao lâu rồi."

"Bọn anh." Cậu nên nói gì? Nói các cậu không phải quan hệ người yêu mà là quan hệ bạn giường à? Nhưng mà Lục Xuyên không chủ động nhắc đến, cậu nhắc đến làm gì.

Đúng lúc này, xe đang chạy thì dừng lại, "Đến rồi." Lục Xuyên trầm giọng nói.

"Anh, đây là đâu?" Lâm Dao hỏi.

"Đừng hỏi, xe để cho em, tự mình lái xe về, em nếu như muốn đi theo, anh sẽ..."

"Sẽ bắt em trở về." Lâm Dao tiếp lời Lục Xuyên, "Em không hỏi, hai anh trải qua thế giới hai người đi!"

Giang Bất Du lại có chút ngoài ý muốn, Lục Xuyên thế mà lại về nhà cùng cậu?

Bước vào trong nhà, Lục Xuyên trực tiếp áp Giang Bất Du lên tường.

Mấy ngày ngắn ngủi, Giang Bất Du đã gặp qua người nhà anh, điều này khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.

Anh không muốn giới thiệu với bất kỳ ai về sự tồn tại của Giang Bất Du, mỗi một kỳ bạn giường trước đây anh đều chưa từng nói qua, càng đừng nói đến lộ mặt. Lâm Dao đột nhiên xuất hiện là điều mà anh không nghĩ đến, còn Giang Bất Du và Lâm Dao trước đây từng gặp qua cũng là điều mà anh không ngờ đến.

Sự việc không nằm trong tầm kiểm soát của anh, điều này khiến anh cực kỳ buồn bực, động tác ở tay cũng không tự chủ mà nặng hơn một chút.

"Ưm..." Giang Bất Du thở gấp đẩy Lục Xuyên ra, "Em anh là một cô gái nhỏ, một mình đi đường đêm anh cũng yên tâm được."

"Cậu lo lắng cho nó? Cậu không bằng lo lắng cho chính mình đi."

"Anh cũng thật là... nói được làm được, nói biểu diễn xong chính là biểu diễn xong, một ngày cũng không chậm trễ." Giang Bất Du đáp lại động tác của Lục Xuyên, để Lục Xuyên thắp lửa khắp người mình.

"Tôi không những nói được làm được, tôi còn dốc sức làm."



Lục Xuyên hôm nay phá lệ gấp gáp, anh che mắt Giang Bất Du xong, liền bắt đầu thảo phạt.

Giang Bất Du cắn mền, nỗ lực không phát ra tiếng.

Sau khi kết thúc, Giang Bất Du mệt tới mức ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Cậu đã quen với bóng tối, quen với bóng tối mà Lục Xuyên đem đến cho cậu, sau khi quen ngược lại có một loại kích thích lạ thường.

Cậu không tháo che mắt xuống, cậu vươn tay, dò tìm bên trên, không có sờ thấy độ ấm cơ thể quen thuộc.

"Lục Xuyên, anh còn đó không."

Tiếng động "sột soạt" phía sau lưng trả lời cậu.

"Lục Xuyên."

Cậu cũng không biết vì sao lại thích gọi tên Lục Xuyên như vậy, đặc biệt là khoảnh khắc có được hồi đáp lại càng vui vẻ.

"Lục Xuyên."

"Có chuyện thì nói." Anh không có cách nào cự tuyệt Giang Bất Du bị che mắt.

"Em thật sự rất thích anh." Hai mắt Giang Bất Du khép lại lại mở ra, mở ra rồi lại khép lại, sau khi lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng nặng nề ngủ mất.

Lục Xuyên sờ sờ ngọn tóc mềm mại của Giang Bất Du, sau đó rời khỏi phòng.

Anh đương nhiên biết Giang Bất Du thích anh, nói cách khác, không có ai sẽ không thích anh, anh trước giờ không thiếu người thích, nhưng mà người mà anh muốn có nhất kia lại không thích anh.

Năm đó 24 tuổi, lần đầu tiên anh thổ lộ với Diệp Thần.

"Diệp Thần, anh thích em, không phải là loại thích kia, là loại thích muốn ở bên cạnh em kia." Lúc nói xong những lời này, cả người anh đều run rẩy.

Diệp Thần lúc đó trả lời cái gì?

Đúng rồi, là, "Thu lại những lời anh vừa mới nói, sau khi thu lại, chúng ta còn có thể làm bạn bè, không thu lại, ngay cả bạn bè cũng không cần làm."

Anh cố ra vẻ trấn tĩnh cười, sau đó nói, "Đùa chút mà thôi, nghiêm túc như vậy làm gì."

Từ hôm đó trở đi, Diệp Thần liền biết tính hướng của anh, cũng là từ hôm đó trở đi, Diệp Thần nhanh chóng tìm bạn gái.

Vậy là anh cũng bắt đầu, không ngừng trong vòng quay tìm kiếm thế thân.

Cho dù dựa vào thân phận của anh, anh có thể nhốt Diệp Thần lại, vĩnh viễn giam cầm Diệp Thần ở bên cạnh.

Nhưng mà, anh không nỡ.