Sơn Hà Biểu Lý

Chương 17: Quyển 1 - Chương 17


Cậu trai đi cùng Đại Sơn vội vàng dắt ngựa lại, đưa dây cương cho Chử Hoàn.

Chử Hoàn cũng có ấn tượng với cậu này, ngoại hình hơi giống con gái, xử sự ôn hòa, lại dễ ngượng, ở trong tộc Ly Y bất kể là nam hay nữ đều phổ biến cao to hơn người ta, cậu chàng có vẻ đặc biệt nhỏ gầy, còn có cái tên dịch thành “Roi Ngựa Dài Thượt”…

Không biết là cái “roi” nào, cũng không biết cha mẹ gửi gắm hi vọng cao cỡ nào đây.

Nghe nói Roi Ngựa là người tính toán giỏi nhất trong tộc, lần nào cũng theo Nam Sơn qua sông bán hàng hóa, tuy một năm chẳng đi được mấy chuyến, nhưng so với những người khác thì cũng coi như xe nhẹ đường quen, tiếng phổ thông cũng khá hơn nhiều.

Roi Ngựa ngượng ngùng nhìn Chử Hoàn mà cười một chút, dắt ngựa lại, sau đó liên tục thúc giục: “Chúng ta đi mau lên.”

Cậu ta nói ba bốn lần liền, nhưng trong ấn tượng của Chử Hoàn, Roi Ngựa dường như không phải là người nóng vội. Anh phát hiện, Roi Ngựa vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh ngọn núi và rừng cây, giống như ở đó có cái gì đang thúc giục cậu ta vậy.

Đại Sơn thì giắt một con dao bên hông, vẻ mặt căng thẳng, động tác cũng vội vã hơn bình thường.

Hai người không biết là cố ý hay vô tình, một trước một sau kẹp Chử Hoàn vào giữa.

Ai biết thì nói là họ đi chợ, ai không biết, nhìn bầu không khí căng thẳng cấp bách như vậy, khéo lại cho là họ đang rút lui theo tính chiến lược.

Ba người cùng mấy con ngựa nhanh chóng đi đến dòng sông sương mù bao phủ. Hôm nay bên bờ sông không có phụ nữ giặt quần áo, cũng không có trẻ con nghịch nước. Ngay khi móng ngựa trước đi nhanh đã bước xuống nước, Chử Hoàn nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng ưng kêu dài mà thảm thiết, từ xa lại gần, ngay sau đó là tiếng rít vang lên khi đôi cánh khổng lồ lướt qua không trung.

Roi Ngựa cau mày nhìn Đại Sơn, hỏi khẽ: “Lần này vì sao đến nhanh như vậy?”

Đại Sơn lắc đầu không nói nhiều, chỉ thúc giục: “Đi mau.”

Chử Hoàn nhìn lại, chỉ thấy một con đại bàng khổng lồ từ trên trời sà xuống, đậu cách chỗ họ không đến mười thước, hai mắt sáng rực nhìn anh chằm chằm.

Nếu nó dang hai cánh, chắc phải dài đến hai ba thước.

Nhưng đại bàng hình thể như vậy, không phải thường lui tới ở Đông Bắc hoặc Nội Mông sao?

Chử Hoàn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe thấy một tràng tiếng kêu, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hàng đàn đại bàng như mưa rơi liên tiếp đáp xuống đất, thành một phương trận đằng đằng sát khí.

Chử Hoàn hoang mang nhìn quanh một chút, gần đây có chỗ nuôi chim dữ sao?

Ngựa của anh lại hơi giật mình, thoáng cái đã bước loạn, chân trước bất an cào mặt đất.

Chử Hoàn cố gắng tập hợp chút thường thức thiếu hụt về động vật của mình, chưa từng nghe ai nói ngựa sợ đại bàng.

Anh liếc qua đàn chim kỳ lạ, đưa tay vỗ về cổ ngựa, nói nhỏ: “Được rồi được rồi, emo ngu xuẩn(1) quá, cho dù thêm một đàn cũng có gì đáng sợ đâu?”

Trạng thái của người cũng sẽ ảnh hưởng trạng thái của ngựa, được vỗ về nó nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn bị lũ đại bàng vây quanh dòm ngó dù chỉ một giây đồng hồ, nếu không phải Chử Hoàn hơi khống chế, khéo nó đã biểu diễn một phen “co cẳng chạy trốn” rồi.

Tiến vào con sông sương mù dày đặc, Đại Sơn tự động dẫn đường ở phía trước, Roi Ngựa thì dắt ngựa của anh.

Chử Hoàn im lặng nhờ động tác đẩy kính để bật máy thu tín hiệu trên đó – vừa nãy lúc đi lướt qua nhau, anh đã lén dán máy phát tín hiệu lên người Đại Sơn.

Màn sương mù này như một mê cung thiên nhiên, đi vào sẽ không tự chủ được mất phương hướng, bên trong giống như còn chứa thành phần gây ảo giác, nhưng đối tượng mê hoặc lại phân huyết thống, thí dụ như người dân tộc Ly Y có thể hoàn toàn miễn dịch.

Đối với kỳ quan tự nhiên như vậy, Chử Hoàn hiếm khi hơi hiếu kỳ.

Song chuyện kỳ lạ đã xảy ra, theo sương mù dày đặc hơn, tín hiệu truyền đến từ Đại Sơn ngày càng yếu, sau đó căn bản là mất luôn, mà lúc này, Đại Sơn chỉ đi trước Chử Hoàn nửa thân ngựa, bóng lưng vẫn còn nằm trong phạm vi mắt thường nhìn thấy.

Tín hiệu của anh đã bị chặn.

Màn sương mù này bao vây nơi dân tộc Ly Y tụ cư thành một tiểu thế giới độc lập, Chử Hoàn tháo kính xuống, vừa lau tròng kính bị hơi nước làm mờ, vừa chạy thử thiết bị, thầm nghĩ: “Thú vị đấy.”

Bỗng dưng, sau lưng Chử Hoàn chợt ớn lạnh, anh quay phắt đầu lại, nhìn thấy một người ở giữa sông.

Sương mù lúc này chưa tới mức đưa tay không thấy năm ngón, Chử Hoàn còn miễn cưỡng có thể thấy rõ người kia – là nam, cũng tóc dài, mái tóc trôi nổi dưới nước, như một nồi canh rong biển đặc sệt, tô-tem trên cơ thể cởi trần tương tự với hình trên người Nam Sơn, nhưng chi tiết dường như hơi khác một tẹo, sương mù thấp thoáng, Chử Hoàn nhất thời không nhận ra được rốt cuộc là chỗ nào khác.

Da hắn trắng đến mức không giống người phương Đông, cơ hồ hơi trong suốt, càng làm nổi bật đôi môi đỏ tươi, nhưng mọi sự già néo đứt dây, môi đỏ răng trắng đến mức độ nhất định, lại hiện ra một chút yêu dị như vừa mới ăn thịt người vậy.

Khó coi thì không, có điều không giống vật thể sống lắm.

Qua sông giữa chừng nhìn thấy một vị như vậy, Chử Hoàn hoàn toàn không có liên tưởng thơ thẩn “Kiêm gia thương thương, hữu vị y nhân”(2) nọ kia, chỉ cảm thấy nơi đó chui ra một con thủy quỷ thôi.

Roi Ngựa và Đại Sơn lập tức đồng thời ghìm ngựa, Đại Sơn gọi nhỏ một câu, đó là một câu tiếng dân tộc Ly Y mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, hơi giống lúc họ gọi Nam Sơn, lại không hoàn toàn tương đồng.

Anh nghe thấy giọng điệu của cậu thanh niên này rất trịnh trọng, nhưng trong trịnh trọng lại có chút đề phòng, không thân cận như đối với Nam Sơn.



Nếu họ xưng hô Nam Sơn là “tộc trưởng”, vậy câu này nghĩa là gì?

“Tiền nhiệm tộc trưởng”? “Cố tộc trưởng”? “Tộc trưởng đến từ âm phủ”?

“Thủy quỷ” chỉ nhìn chằm chằm Chử Hoàn, không lên tiếng.

Roi Ngựa và Đại Sơn nhìn nhau một cái, Roi Ngựa tiến lên một bước, dè dặt giải thích hành trình của họ, lần này thì Chử Hoàn đã hiểu, cậu ta nói: “Tộc trưởng bảo chúng tôi đem số hàng hóa cuối cùng đi bán trước khi mùa đông đến, đang… đang định xuất phát.”

“Thủy quỷ” chẳng thèm nhìn số hàng hóa cậu ta nói, đưa tay chỉ Chử Hoàn, dùng giọng nói không biết là “âm nhu” hay “dịu dàng” mà hỏi: “Hắn là ai?”

Roi Ngựa thành thật trả lời: “Là vị khách tộc trưởng đưa về.”

“Khách?” Đôi môi màu đỏ tươi của thủy quỷ bỗng nhiên nhếch lên, ngay cả nụ cười cũng khác hẳn người thường.

Lúc cười, nửa khuôn mặt trên như thể bị đông lạnh, cơ mặt không hề nhúc nhích, chỉ có môi cứng đờ biến hóa ra hình dạng cong lên trên, giải thích hoàn hảo cho câu “ngoài cười mà trong không cười”.

Chử Hoàn ngồi ngay ngắn trên ngựa, cơ bắp đã không tự chủ được căng lên, bản năng cảm nhận được sự uy hiếp từ đối phương.

Thủy quỷ nọ đột nhiên nhảy vọt lên vỗ mạnh mặt nước, nhưng không có bọt nước bắn lên, dưới bàn tay hắn, dòng sông không sâu giống như bị ấn ra mạch nước ngầm cực lớn, ngay cả ngựa dưới nước cũng nhất tề lui nửa bước.

Tuy không biết hắn làm bằng cách nào, nhưng hiển nhiên, đây vẫn là một bát canh rong biển không thể xem thường.

Bóng thủy quỷ nhanh chóng lao vút đến trước mặt Chử Hoàn như một tia chớp. Hắn đứng bên dưới ngẩng lên nhìn Chử Hoàn trên ngựa, ánh mắt ấy đen kịt đáng sợ như hai cái động không thấy đáy, bàn tay trắng bệch như có màu kim loại thình lình chộp tới chân anh.

Đúng lúc này, ngựa của Chử Hoàn lùi lại không sớm cũng chẳng muộn, móng trước hơi giơ lên, lúc hạ xuống, đầu ngựa bị đẩy nhẹ qua một bên, nó xoay tại chỗ nửa vòng, tránh được móng vuốt thủy quỷ.

Hết thảy diễn ra một cách tự nhiên, giống như chỉ là ngựa sợ người trước mặt mà tự mình lùi lại thôi.

Chử Hoàn vỗ về đầu ngựa, vẻ nhã nhặn thân thiện trên mặt mất sạch, hờ hững nhìn kẻ dưới nước.

Roi Ngựa lập tức che trước mặt Chử Hoàn, Đại Sơn thì xắn quần nhảy xuống, hai cậu trai này đã căng thẳng hết sức. Chử Hoàn nghe thấy Đại Sơn kêu đối phương một tiếng, ngữ điệu gay gắt hơn, lại đồng thời nhẹ giọng để tỏ ra tôn trọng: “Anh ấy là khách do tộc trưởng mời về.”

“Thủy quỷ” nhìn chằm chằm Chử Hoàn: “Hắn không có ý tốt.”

Đại Sơn nhíu mày.

“Tránh ra.” Thủy quỷ gắt lên, túm bả vai Đại Sơn.

Đại Sơn nghiêng người, rút con dao giắt ở hông chém cổ tay đối phương, lớp vỏ bằng kim loại đập vào cái tay trắng bệch của thủy quỷ, cứng đối cứng “Keng” một tiếng.

Đại Sơn mới rút dao ra một nửa, đã bị con quỷ kia dùng cổ tay chặn lại với tốc độ khó tin, hắn bẻ và đẩy, lưỡi dao bị đẩy mạnh trở về, tuột tay rơi “Tõm” xuống nước.

Thủy quỷ hung tợn đè bả vai Đại Sơn, móng tay để lại năm vết máu rõ nét trên đó, rồi lại mượn lực nhảy lên, giơ tay chộp bả vai Chử Hoàn.

Ngựa của Chử Hoàn một lần nữa kịp thời lui nửa bước, người đàn ông trên ngựa như chậm rãi rút ra một cây “thiết bổng” đen tuyền, cũng không biết làm bằng cách nào, cứ thế chuẩn xác đâm vào tay thủy quỷ.

Thủy quỷ theo bản năng nắm tay lại, ở giữa không trung bắt gặp ánh mắt như cười như không của Chử Hoàn.

Chử Hoàn: “Tôi không có ý tốt hồi nào, chứng hoang tưởng bị hãm hại của ông đã đến giai đoạn cuối rồi à?”

Anh vừa nói vừa thúc nhẹ bụng ngựa, ngựa sải một bước dài về phía trước, roi ngựa trong tay Chử Hoàn làm tay anh dường như vô tình đụng phải khuỷu tay đối phương.

Tay thủy quỷ không tự chủ được thoát lực, lại rơi “Tõm” xuống nước.

Lần này, hắn hiển nhiên đã bị chọc giận.

Thủy quỷ lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn Chử Hoàn, đưa tay lên miệng huýt một tiếng vừa dài vừa chói tai.

Tiếng huýt sáo vừa vang lên, Roi Ngựa liền biến sắc, không kịp giải thích gì, liều lĩnh quất ngựa của Chử Hoàn một roi, con ngựa bị bất ngờ, móng trước lao tới, biến dòng sông nhỏ lặng lẽ chảy xuôi thành một nồi sủi cảo sôi sùng sục, lao thẳng về phía trước.

Thủy quỷ không chịu buông tha, lướt qua Roi Ngựa và Đại Sơn mà rượt theo anh.

Lúc này, Chử Hoàn chẳng còn dư hơi đi thương xót con ngựa có sợ hãi hay không.

Anh không biết tên tiểu bạch kiểm dở chết dở sống này rốt cuộc là ai, chỉ từ thái độ của hai cậu trai kia phán đoán ra kẻ này hoặc là có quan hệ không đơn giản với dân tộc Ly Y, hoặc là người tương đối quan trọng trong tộc, nể người trong tộc những ngày qua chăm sóc anh rất chu đáo, tuy đối phương nhiều lần gây sự, anh cũng liên tục nhượng bộ.

Thế nhưng, năm tháng và sự từng trải cho anh thành thục và lý trí, không hề có nghĩa là bản thân Chử Hoàn rất tốt tính. Xác suất hồi nhỏ là tiểu lưu manh, lớn lên đột ngột biến thành thanh niên mẫu mực ôn lương cung kiệm nhượng thật sự quá thấp.

Ngựa lại giật mình, trong lòng Chử Hoàn tức khắc cũng có chút tức giận. Anh quay người lại rút con dao nhỏ Nam Sơn tặng, định đánh một trận ngay tại chỗ để giảm bớt cơn điên cuồng của tuổi trẻ.

Nhưng đúng lúc này, dưới nước đột nhiên truyền đến chấn động dữ dội, ngựa của Chử Hoàn hí lên một tiếng rồi ngừng phắt lại.



Lần này bất kể thế nào cũng không trấn an được, nó nhũn hết hai đầu gối, trực tiếp quỳ xuống, nếu không phải Chử Hoàn cưỡi ngựa tạm ổn thì đã bị nó hất rơi rồi.

Chờ đã, thói quen đánh nhau kêu viện binh này là truyền thống gì đây hả?

Mùi tanh hôi thốc tới, chỉ nghe một tiếng vang rền, dòng nước róc rách bị thứ gì đó bổ ra làm đôi, dưới chân thủy quỷ tự dưng xuất hiện một cái đầu to đùng đỡ hắn lên cao.

Chử Hoàn: “…”

Viện binh là một con rắn khổng lồ.

Đừng nói tận mắt thấy, Chử Hoàn chưa bao giờ nghĩ tới một con rắn lại có thể to đến mức này. Thân thể nó ôm cũng không hết, thân trên ngóc lên, đỉnh đầu có thể cho một người đàn ông đứng.

Con rắn nọ toàn thân màu xanh gần như đen, há mồm lộ ra răng nanh như cái dùi, miệng tanh tưởi nghe mà váng cả đầu.

Chử Hoàn bỗng nhiên nghe thấy một tràng “sột soạt” nho nhỏ, cúi xuống phát hiện trong túi đựng hàng mỹ nghệ bằng gỗ lộ ra một cái đầu be bé, con rắn nhỏ màu xanh lục đó không biết nhân người ta sơ ý mà chui vào từ khi nào. Nó ngửa đầu nhìn thoáng qua, lại chậm chạp rụt về, giây lát sau, nó đội một con chim gỗ to bằng móng tay, trườn lên lưng ngựa, tạo hình giống y hệt con quái vật khổng lồ kia.

Người bạn mới lâm nguy không sợ hãi ra cổ vũ, Chử Hoàn thấy mình nên cảm ơn, nhưng đồng thời anh lại không thể không thừa nhận – nó thật sự rất giỏi môn “mất mặt”.

Thủy quỷ cưỡi trên đầu mãng xà, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Chử Hoàn, ánh mắt như nhìn một vật thể chết, miệng bỗng quát một tiếng, đại xà lập tức hiểu mệnh lệnh tấn công, dựng thẳng người lên, chớp nhoáng lao đầu tới cắn Chử Hoàn.

Chử Hoàn trong nháy mắt ấy cắm dao về bao da trên đùi, thò tay vào lòng tìm súng lục.

Kẻ cả gan há mồm hù anh, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị một phát súng bắn nát óc.

Cơn gió tanh tưởi thốc vào mặt, đột nhiên, tiếng kèn lá dồn dập truyền đến, sắc bén như muốn xé toang màn sương mù dày đặc vậy.

Đại xà từ trên cao cắn xuống như trúng phép định thân, giữ nguyên tư thế công kích được một nửa, không hề nhúc nhích.

Mọi người cùng quay đầu lại, thấy một người lội nước bước đến.

Nam Sơn?

Nam Sơn trực tiếp đi đến giữa đại xà và Chử Hoàn, uyên đình nhạc trì(3) mà đứng đó.

“Mọi người cứ đi đi.” Cậu nói.

—Tác giả chú thích: emo ngu xuẩn là cái này nè →(⊙▽⊙)Câu này trích trong bài Kiêm gia của Khổng Tử:Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương.

Tố hồi tùng chi,

Đạo trở thả trường,

Tố du tùng chi,

Uyển tại thủy trung ương.

Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát (Nguồn: Thi Viện)

Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,

Đường càng thêm trở ngại xa xôi.

Thuận dòng theo đến tận nơi,

Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.Uyên đình nhạc trì vốn dùng để hình dung quân đội vững vàng như núi, ổn định như vực nước ngừng chảy, không dao động được, sau thường dùng để hình dung một người kiên định bình tĩnh. Ngoài ra còn khen ngợi một người phẩm đức sâu như vực (uyên), vững vàng như núi cao (nhạc).