Sau khi nói chuyện cùng Liễu Mi, Diệp Hoan lấy di động ra xem tin nhắn vừa mới được gửi tới.
Tin nhắn là của Nam Kiều Mộc, việc tính toán các hạng mục của Quỹ Hoan Nhạc đã làm tốt, cô đã bay tới Bắc Kinh, hiện tại đang ở sân bay.
Khi Diệp Hoan nghĩ về Kiều Mộc, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ở Bắc Kinh đầy phồn hoa này, Diệp Hoan cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, chỉ những khi ở bên cạnh Kiều Mộc, hắn mới cảm thấy an lòng, sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện.
Bất cứ người đàn ông nào đều luôn mong muốn có một người phụ nữ thân thiết đứng sau lưng mình, người đó không cần phải giúp ích cho sự nghiệp của họ mà chỉ cần khi họ mệt mỏi và quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đó có thể nở một nụ cười hiền lành để cổ vũ họ. Chỉ cần thế thôi, người đàn ông sẽ có được một nguồn năng lượng mạnh mẽ để không sợ hãi mà tiếp tục vượt qua mọi khó khăn.
Diệp Hoan mỉm cười gọi cho Nam Kiều Mộc, nói rằng sẽ đến sân bay đón cô.
Liễu Mi nhìn dáng vẻ kích động của Diệp Hoan, buồn bã nói: "Anh.. phải đi đón Kiều Mộc à?"
"Đúng vậy, cô đừng lo về việc tìm tòa nhà nào đang bán hoặc cho thuê nữa, tôi sẽ nghĩ cách..."
Diệp Hoan còn chưa nói xong thì Liễu Mi đã cắt lời hắn: "Anh sắp bàn chuyện kết hôn với Kiều Mộc, đúng không?”
Diệp Hoan ngẩn người rồi thản nhiên cười, nói: "Gần như vậy, hai người ở bên nhau đã hơn hai mươi năm, cũng nên nói tới chuyện đó rồi."
Liễu Mi thẫn thờ nói:"Anh… không thể thay đổi suy nghĩ sao?"
Diệp Hoan cười xấu xa nói: "Được rồi, để tôi báo cáo với Kiều Mộc, nếu như cô ấy không có ý kiến về việc tôi có thêm một phòng nhỏ, thì tôi lấy cô làm vợ nhỏ, được chứ?"
Liễu Mi cũng cười, cười đến hoa nhường nguyệt thẹn nhưng giọng nói lại lạnh như băng:"Cũng tốt, bà đây cũng không phải không có khả năng mài thứ đó thành kim may, Diệp phu quân, anh muốn thử hay không?"
Diệp Hoan cúi đầu nhìn xuống đũng quần, chần chờ nói: "Nhị đệ nói nó không thích, nó thấy hiện tại nó không cần giảm béo..."
Diệp Hoan đi rồi, Liễu Mi ngồi trên ghế xa-lông, nét vui vẻ trên gương mặt cũng không còn, thay vào đó là vẻ phiền muộn.
Trên đời có một loại khoảng cách, là gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, rõ ràng là gần đến vậy nhưng khi ta vươn tay ra, thứ duy nhất chạm tới là không khí lạnh như băng...
Diệp Hoan không trực tiếp đi tới sân bay mà đi ngược về khách sạn
Hắn chợt nhớ tới lời Chu Dung đã nói với hắn vài ngày trước, người đứng đắn vĩnh viễn chỉ có thể ra vẻ đáng thương, hơn nữa cũng không thể sinh cháu trai cho bà, Diệp Hoan cảm thấy mình đã làm người đứng đắn hơn hai mươi năm, hôm nay nhất định phải không đứng đắn một lần.
Diệp Hoan là một người kiên cường, cho dù hắn bị nữ cảnh sát kia cưỡng bức n lần rồi, nhưng hắn vẫn không mất lòng tin đối với cuộc sống, Diệp Hoan vô cùng ngưỡng mộ điểm này của bản thân.
Hai người xác định quan hệ đã lâu, cũng nên tiến dần về phía trước, Diệp Hoan quyết định chấm dứt tình cảnh nhìn được mà không ăn được này
Nam Kiều Mộc sẽ phản đối sao?
Advertisement
Có lẽ cô ấy sẽ phản đối nhưng nếu như có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, có đàn vi-ô-lông, rượu đỏ, và những lời đầy tình ý của mình…
Không khí tốt đẹp như vậy, ai nỡ từ chối?
Diệp Hoan vui vẻ đi vào khách sạn, thấy hai người Hầu Tử và Trương Tam đang ngồi trong phòng chơi trò chơi. Hai người họ biết Diệp Hoan đến, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Diệp Hoan đang vui vẻ, lấy ba nghìn tệ đưa cho Hầu Tử, nói: "Hầu Tử, mày đặt cho anh một bữa cơm đi, hôm nay anh muốn cùng cô ấy ăn cơm tối."
Hầu Tử nhìn xấp tiền trước mặt mình, thở dài: "Thật là, ăn cơm gì mà tới tận ba nghìn?"
"Chuyện này mày đừng quan tâm, dù sao anh muốn có ánh nến, có hoa hồng, đàn vi-ô-lông, bò bít-tết..."
"Dù là vậy cũng không tốn tới ba nghìn mà?"
Diệp Hoan nói: "Mày có kiến thức không hả? Cái này là lãng mạn, lãng mạn đấy, hiểu không? Lãng mạn là vô giá, cũng là đắt đỏ, hiểu không? Mày giúp anh tạo ra một bữa tối lãng mạn là được rồi."
Trương Tam xem thường nói: "Anh vừa bước vào cửa em đã ngửi thấy mùi động dục rồi, hôm nay định làm loạn với Kiều Mộc của chúng ta à?"
"Đừng có tự coi mình là người nhà, một là một, hai là hai, Kiều Mộc là của mình anh thôi, không liên can tới hai đứa mày..."
Diệp Hoan cười xấu xa: "... Hai người cũng yêu nhau lâu như vậy, đương niên phải cố gắng tiến về phía trước."
Trương Tam suy nghĩ một chút, cười nói: "Anh Hoan, mọi người cùng nhau lớn lên, thật ra anh không cần làm việc tốn tiền như thế này, anh chỉ cần tìm quán ăn ven đường là được. Chỉ cần lúc về anh nói anh đã trúng phải xuân dược đệ nhất giang hồ Hợp Hoan Tán, phải cùng người khác cá nước thân mật mới có thể giải độc, bằng không nhất định phải chết. Nếu anh muốn ra vẻ lãnh huyết, anh hãy giả vờ đuổi cô ấy đi, nói cô ấy không cần lo cho anh. Dựa theo tính cách của Kiều Mộc, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu..."
Diệp Hoan cùng Hầu Tử đều câm nín: "... ..."
Thật lâu sau, Diệp Hoan vỗ vai Hầu Tử, nói: "Mày cứ làm giúp anh, những lời tên Nhị hóa(*) (Tên ngốc)
Advertisement
này mới nói mày cứ coi như không biết là được, cũng đừng nghe lời của nó."
Hầu Tử gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Diệp Hoan rời khách sạn, bắt taxi đến sân bay, trong lòng cứ có cảm giác không yên.
Hắn giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Hầu Tử cùng Trương Tam có phải có chút qua loa hay không? Hai tên này không biết có thể tin tưởng được hay không đây….
Bọn hắn từ trước đến nay đều chưa hẹn hò lần nào, không biết có hiểu lãng mạn là gì không nữa…
Diệp Hoan mang theo tâm trạng bất an đi vào sân bay Bắc Kinh. Giữa đại sảnh, Nam Kiều Mộc tay cầm một túi xách nhỏ đang lẳng lặng đứng đợi hắn, mái tóc đen bóng xòa xuống bờ vai tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian. Hình ảnh này thật đi vào lòng người
Nam Kiều Mộc chính là thiên sứ của Diệp Hoan, hắn nghĩ chính ông trời đã an bài cho hai người gặp nhau, để hắn không bị cô đơn. Cô là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của hắn.
"Kiều Mộc!" Diệp Hoan nở nụ cười sáng lạn, bước về phía trước.
Nam Kiều Mộc nhìn hắn, đôi mắt đẹp sáng ngời, nở nụ cười nghênh đón
Giữa đại sảnh sân bay nơi chứng kiến biết bao cuộc ly biệt, hai người gắt gao ôm nhau, trên môi họ là nụ cười hạnh phúc.
Trên đời này chỉ có họ mới hiểu được mùi vị hạnh phúc.
Trong đại sảnh người đến người đi, mọi người đi qua đều tặng cho họ những nụ cười và ánh mắt chúc phúc. Nam Kiều Mộc kiềm nén lại sự ngượng ngùng, đỏ mặt hôn nhẹ lên mặt Diệp Hoan, nó nhẹ như chuồn chuồn đạp nước vậy, chưa kịp cảm nhận thì đã kết thúc.
Diệp Hoan càng cười vui vẻ hơn, xiết lấy vòng eo của cô, hỏi: "Em có mệt lắm không?"
Kiều Mộc lắc đầu: "Thấy được anh là em không còn mệt mỏi nữa."
"Vậy chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó sẽ về khách sạn nghỉ ngơi.”
Khi nói đến hai chữ "nghỉ ngơi", mắt Diệp Hoan sáng ngời.
Hai người rời khỏi sân bay, đón xe trở về thành phố.
Trong xe, Nam Kiều Mộc hoài nghi nhìn hắn, nói: "Diệp Hoan, có phải anh làm chuyện gì gạt em không? Sao em cảm thấy hôm nay anh cứ lén lén lút lút thế nào ấy."
Diệp Hoan nghe được lời liền cảm thấy hưng phấn:”Hôm nay anh muốn mời em một bữa tối lãng mạn, không gạt em, anh đã chuẩn bị tất cả xong xuôi…"
Kiều Mộc cắt ngang lời hắn nói, thở dài: "Diệp Hoan, lãng mạn là một sự bất ngờ, anh lại nói hết ra thì còn gì không khí lãng mạn nữa? Không biết trước đây anh tán tỉnh những người khác thế nào..."
Diệp Hoan cười gượng: "Trước kia anh chỉ cần tới quán rượu, sau đó bày ra dáng vẻ thâm trầm, những người phụ nữ đó sẽ tự động đưa tới cửa."
"Vì sao đàn ông muốn tán tỉnh phụ nữ phải đi tới quán rượu?"
"Bởi vì đàn ông khi say thì muốn đâm, phụ nữ khi say thì muốn bị đâm…"
Xe đi đến nội thành, Diệp Hoan gọi điện thoại cho Hầu Tử, dù hắn cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện cho họ đừng mắc phải bất kỳ sai lầm nào tại thời khắc quan trọng này.
"Hầu Tử, sắp xếp xong xuôi chưa?" Diệp Hoan quay lưng lại, nói nhỏ với điện thoại.
Dù là qua điện thoại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ăn mứt của của Hầu Tử: "Anh Hoan yên tâm đi, chẳng phải chỉ là lãng mạn thôi sao? Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị, anh chỉ cần về khách sạn, em đã an bài mọi thứ..."
"Khách …khách sạn?" Diệp Hoan mở to mắt, trong lòng lo lắng, gần như là nức nở mà nói với Hầu Tử:"Hầu ca, Hầu đại gia... Anh muốn mày đặt cơm tối trong nhà hàng Tây cơ mà, sao mày lại chuyển tới phòng của khách sạn rồi?"
"Nhà hàng Tây đông người lắm, sao anh không ăn trong phòng khách sạn, hưởng thụ thế giới của hai người, như vậy không phải là tốt hơn nhiều hay sao, anh nói đúng không?”
Diệp Hoan tưởng tượng, trong phim không phải đều là nam chính gọi điện thoại, để nhà hàng đưa bữa tối tới tận phòng sao? Thế này cũng tốt, uống rượu ăn cơm xong trực tiếp có giường để nằm, không cần phải tốn thêm thời gian để đi từ nhà hàng về khách sạn.
Diệp Hoan dần dần lấy lại tin tưởng với Hầu Tử, huynh đệ của mình ít nhiều gì cũng có thể tin tưởng được, ít ra thì Hầu Tử cũng đáng để tin tưởng hơn tên Trương Tam.
Diệp Hoan tràn đầy tin tưởng bảo lái xe trực tiếp lái về khách sạn, trên môi nở nụ cười thật tươi, vô cùng hưng phấn cùng Nam Kiều Mộc đi lên lầu.
Diệp Hoan dùng thẻ ra vào mở cửa,sau đó nhanh chóng dùng tay che hai mắt Nam Kiều Mộc lại, cười nói: "Hiện tại em đừng mở mắt, hãy đi từ từ vào, đúng, cứ đi về phía trước, anh sẽ cho em một bất ngờ… A ——!!!!! "
Một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên.
Nam Kiều Mộc vội vàng tránh khỏi tay Diệp Hoan, thấy trên mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, hai mắt trợn lên, nhìn chăm chăm về phía trước, bộ dáng như gặp phải quỷ.
Kiều Mộc lo lắng quay đầu nhìn lại, gương mặt cô ngay lập tức có cùng biểu cảm với Diệp Hoa, cả hai đều bị tình cảnh trước mắt dọa sợ.
Trong phòng có một cái bàn tròn vô cùng lớn, bên trên đặt hai bộ dao nĩa, chính giữa bàn đặt một tảng thịt bò sống, không sai, chính là một tảng thịt bò sống thật lớn. Nó lớn khoảng ¼ con bò trưởng thành, máu chảy nhễu nhện, từng giọt từng giọt máu tí tách rơi xuống, loang ra khăn trải bàn trắng tinh. Trên khối thịt bò đó còn cắm hai cây nến thật to màu đỏ tươi, giữa hai cây nến là một chùm hoa giả vô cùng quen mắt, hình như là đám hoa lá trang trí dọc hành lang khách sạn. Hoa nở rất tươi đẹp, lại còn vĩnh viễn không héo tàn…
Trên bệ cửa sổ là laptop mà Hầu Tử thường dùng để chơi game, phần mềm MP3 vốn đang phát một khúc nhạc do vi-ô-lông diễn tấu, nhưng sau khi kết thúc bài nhạc cuối cùng, lại phát ra bài tiếp theo, là khúc Nhị Tuyền Ảnh Nguyệt tràn ngập đau thương do đàn nhị hồ độc tấu.
Không khí dường như đông lại...
Sắc mặt của Diệp Hoan từ xanh biến thành đen, lại từ đen hóa thành xanh, biến ảo khó lường, vô cùng đặc sắc.
Nam Kiều Mộc im lặng hơn nửa ngày, sau đó nghi hoặc hỏi Diệp Hoan: "Đây là …lãng mạn mà anh nói à?"
"... Không phải." Diệp Hoan lắc đầu.
Nam Kiều Mộc dù sao cũng là người có được hai bằng thạc sĩ, cô nhìn vào những thứ trước mắt, thịt bò tươi sống, nến đỏ, hoa giả .. Gương mặt suy tư một hồi rồi nói:"... Tế tổ?"
Gương mặt Diệp Hoan biến dạng nhưng vẫn cố sức nói:"... Đúng."
"Vậy tại sao lại làm trong khách sạn?"
"... Nội thành không được phép đốt pháo."
"A, như vậy thì đúng rồi, nhưng tại sao lại không có bài vị tổ tông?" Kiều Mộc vô cùng ham học hỏi.
"... Quy củ Thẩm gia, không cần bài vị." Diệp Hoan cố gắng nói ra mấy chữ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Kiều Mộc giật mình gật đầu: "Thì ra là vậy…Vậy anh cứ tế tổ đi, khi nào làm xong thì gọi em xuống ăn cơm."
Diệp Hoan rưng rưng nước mắt, u oán nhìn Nam Kiều Mộc.
Kiều Mộc bước về phía sau, cho hắn một nụ cười cổ vũ.
Vì vậy... Diệp Hoan đành phải quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với miếng thịt bò sống trước mắt.
Kiều Mộc đứng sau lưng Diệp Hoan, nở một nụ cười thật tươi…
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm." Tế bái hoàn tất, Diệp Hoan ủ rũ nói.
"Ăn ở đâu?"
"Em muốn ăn óc khỉ không? Anh mời."
……
"Khốn kiếp, mày coi lại xem mày đã làm chuyện gì!" Diệp Hoan lấy cớ đi WC, chui vào phòng vệ sinh gọi điện thoại gào thét với Hầu Tử.
Hầu Tử oan ức nói: "Anh Hoan... Em đã làm gì sai?"
"Thứ này là bữa tối lãng mạn có ánh nến của mày đấy hả?" Diệp Hoan hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy, có gì không đúng sao?" Giọng điệu Hầu Tử rất chi là vô tội.
Diệp Hoan càng tức giận hơn, giận quá thành cười: "Có gì không đúng à? CMN quá không đúng! Mày không thấy rằng cái thứ mày tạo ra hệt như một linh đường hay sao?"
Diệp Hoan càng nói càng đau lòng, khóc không thành tiếng: "... Hại tao phải lạy cái tảng thịt bò kia ba lạy, đến cha ruột của tao tao còn chưa có lạy đâu"
Hầu Tử im lặng nửa ngày, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Anh Hoan, em làm đúng theo lời anh dặn mà, không phải là cần hoa, thịt bò, nến, đàn vi-ô-lông sao? Tất cả đều có mà?"
"Thằng đần, mày có hiểu cái gì là lãng mạn không? Hoa tươi, nến, đàn vi-ô-lông đáng lẽ phải tạo ra khung cảnh vô cùng lãng mạn, lại bị mày cái đàn tế..."
Hầu Tử thở dài, sau đó dùng giọng điệu mà người lớn thường dùng để dỗ trẻ con nói: "Anh Hoan, anh thế này là cố tình gây sự đúng không?"
Diệp Hoan: "... ..."
Đời này hắn rốt cục có phước đức gì mà lại quen biết hai tên Nhị Hóa (*) này.
"Hoa với nến thì không bàn đến nữa, anh hỏi mày, tảng thịt bò sống đó là có ý gì? Tại sao lại là thịt bò sống?"
"Anh Hoan, chẳng lẽ anh không thấy gần cửa sổ có lò vi ba và chảo sao? Kiều Mộc nấu ăn ngon như vậy, để cô ấy nấu chẳng phải tốt hơn sao?
Diệp Hoan có cảm giác rằng hắn sắp điên rồi: "... Vậy tại sao lại mua nhiều như vậy?"
Hầu Tử nghe được việc này liền hào hứng hẳn lên:” Anh Hoan, cái này anh không biết rồi, siêu thị cạnh khách sạn hôm nay có chương trình giảm giá đặc biệt, một cân thịt bò chỉ có 17 tệ 8 thôi nha!"
Cạch...!
Không đợi Hầu Tử nói xong, Diệp Hoan đã cúp điện thoại.
Xong hết rồi, bữa tối dưới ánh nến của hắn!!!
Diệp Hoan sau khi vô duyên vô cớ phải lạy một tảng thịt bò sống thì tâm trạng cực kỳ xấu.
Sau đó hắn cùng Nam Kiều Mộc ăn một bữa cơm không có mùi vị. Trong khi ăn, Nam Kiều Mộc cứ cười mãi, nhiều lúc cười đến đỏ cả mặt, cười cái gì không biết, có chuyện gì đâu mà cười chứ.
Hầu Tử có vẻ cũng biết là mình đã làm sai nên thừa lúc Diệp Hoan đi ăn, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ trong phòng, khiến nó trở về hình dạng ban đầu, không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
Sau khi ăn cơm xong, hai người trở về khách sạn. Nam Kiều Mộc đến quầy tiếp tân, thuê một phòng khác. Rồi trong ánh mắt u oán của Diệp Hoan, cô mỉm cười tinh nghịch, nhẹ nhàng đi về phòng mình.
Diệp Hoan thật sự rất muốn khóc.
Không có lãng mạn sẽ không uống say, không có bữa tối sẽ không có xxx.
Đợi đến khi Nam Kiều Mộc đã vào phòng, Diệp Hoan mới đi tới phòng của Hầu Tử và Trương Tam, sút cho Hầu Tử một cú thật mạnh mới giảm được chút bực tức trong lòng.
Sáng hôm sau, sau khi Diệp Hoan thức dậy hắn vẫn luôn nhìn chăm chú lên trần nhà, suy nghĩ hồi lâu, Diệp Hoan mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Dật.
Tần Dật, là con trai trưởng của Tần gia, thuộc cùng thế hệ với Diệp Hoan. Đêm đó, khi Diệp Hoan đến Tần gia chúc thọ, Diệp Hoan cảm thấy trò chuyện với Tần Dật cũng không tệ.
Nhưng đây cũng chỉ là cảm nghĩ của mình Diệp Hoan, về phần cảm nhận của Tần Dật đối với Diệp Hoan, chỉ mình Tần Dật mới biết.
Diệp Hoan gọi cho Tần Dật sớm như vậy đương nhiên không phải là để chúc buổi sáng tốt lành với Tần Dật.
Diệp Hoan luôn nhớ tới tòa nhà ba tầng của Triệu Dương kia nhưng hắn biết rõ đó chính là một miếng mồi câu, chỉ cần hắn chạm tới nó nhất định sẽ gặp phải rất nhiều toái khó giải quyết.
Diệp Hoan muốn ăn miếng mồi này nhưng không muốn cắn trúng lưỡi câu, phải làm sao mới được?
Hắn nhớ tới Tần Dật.
Việc gì cũng cần có mục đích, khả năng của một người rất nhỏ cho nên chỉ có thể dựa thế mà làm việc, mà người biết được cách dựa thế thì mọi vật trên đời này người đó đều có thể sử dụng.
Diệp Hoan bây giờ muốn mượn thế của Tần Dật.
Hai người có cùng gia thế, hơn nữa Tần Dật còn có tài hoa và năng lực xuất chúng và còn những quan hệ nhờ nhiều năm lăn lộn ở Bắc Kinh. Diệp Hoan tin tưởng rằng nếu Tần Dật chịu ra tay, tòa nhà của Triệu Dương kia nhất định có thể lấy được.
Diệp Hoan bấm điện thoại, cười nói: "Anh Tần, đang làm gì đấy?"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng thở dốc, Tần Dật cố gắng kiềm nén tiếng thở dốc, tận lực bình tĩnh nói: "Diệp Hoan? Chào buổi sáng, có việc gì vậy?"
"Em không có việc gì, anh có chuyện gì à?" Diệp Hoan cười rất chi là ngây thơ.
Tần Dật thật muốn mắng người "... ..."
"Anh Tần này... Anh bây giờ đang bận hả?" Diệp Hoan cảm thấy tiếng thở dốc kia có chút lạ, dường như là của nữ —— bây giờ chắc là thời gian tập thể dục buổi sáng của Tần Dật.
Tần Dật nghiến răng ngiến lợi nói: "... Ừ."
Diệp Hoan ngây thơ nói: "A, anh bận thì em đợi anh nhé..."
Tần Dật: "... ..."
"Anh Tần, em chờ anh, anh nhanh lên đi, một phút đủ không?”
Tần Dật sa sút tinh thần nói: "... Không cần, tôi mềm nhũn rồi."