Thần Y Độc Phi

Chương 47: quy định


Phượng Vũ Hành cười nâng cô nương này dậy, vỗ nhẹ cánh tay của nàng: “Đều là tỷ muội với nhau, không cần đa lễ. Ngươi yên tâm, trước đó ta nói muốn đưa một chiếc khăn tay cho Phấn Đại, dĩ nhiên sẽ không thiếu của ngươi. Lúc ấy sẽ xem tình hình vải làm y phục, lấy ra một ít, sẽ tranh thủ làm cho Tưởng Dung một đôi giày thêu, giữ đến khi ngươi xuất giá thì đi, được không?”

Không đợi Tưởng Dung có phản ứng, An thị kích động trước, “Nhị tiểu thư!” Tuy là người bình tĩnh, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Trước đó ở chính viện, Phượng Vũ hành đã nói làm cho Tưởng Dung và Phấn Đại mỗi người một chiếc khăn tay, đã làm cho cả Đại Thuận người người cực kỳ hâm mộ rồi, nếu lúc Tưởng Dung xuất giá đi một đôi giày thêu làm từ ngữ bảo, cho dù là gả đến dạng người gì, cũng phải để phu gia xem trọng.“An di nương không cần như vậy.” Phượng Vũ Hành thản nhiên cười, “Tuy nói A Hành rời phủ nhiều năm, nhưng chuyện lúc trước vẫn còn nhớ rõ. Năm ấy lúc mẫu thân mang thai Tử Duệ, Trầm thị vụng trộm đổi thuốc bổ trân quý, là An di nương đến nói cho lão thái thái, mới có thể để mẫu thân thuận lợi tẩm bổ. A Hành là người mang thù, những không phải dạng vong ân.”

An thị lại cảm thán một trận, không nghĩ cử chỉ năm đó hôm nay lại được hồi báo. Nàng là thiếp thất, thân mình không cầu gì, toàn bộ hy vọng đều ký thác lên người đứa nhỏ Tưởng Dung này. Nhưng một nữ nhi thứ xuất, hoặc gả cho con trai trưởng nhà giàu làm thiếp, hoặc gả cho con vợ kế làm chính thất, vô luận thế nào. cũng không thể so sánh với chính nữ. Nàng nghĩ đến thân phận không hơn người ngoài, tốt xấu nàng có cửa hàng hồi môn của mẹ đẻ, mấy năm nay tích được chút ngân lượng để dành cho tương lai của Tưởng Dung. Nhưng nhiều ngân lượng hơn nữa, lại có Phượng Vũ Hành hứa hẹn tặng cho một đôi giày thêu làm từ ngũ bảo al

“Đa tạ Nhị tiểu thư.” An thị từ đáy lòng cảm kích. Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng quay đầu hỏi Diêu thị: “Sau khi tỷ tỷ hồi kinh đã xem qua Bách Thảo đường chưa?”

Diêu thị ngẩn ra, lắc đầu: “Không có. Sau khi hồi kinh trực tiếp về phủ, còn chưa đi ra ngoài.”

“Vậy tỷ tỷ tốt nhất dành thời gian đi xem, trước đó lúc vài ngày ta đi ra cửa để ý cửa hàng, nhìn thấy chưởng quầy của Bách Thảo đường hình như đã đổi người.”

Diêu thị nhíu mày, “Điền bá đã mất rồi sao?”

AN thị gật đầu: “Ta tự đi vào dạo một vòng, cũng không thấy Điền bá,hiên tại chưởng quầy là một người trẻ tuổi.”

 

Diêu thị thấy Phượng Vũ Hành mờ mịt, liền cùng nàng giải thích: “Bách Thảo đường trong kinh thành là lúc trước khi ta gả đến Phượng gia, nhà mẹ đẻ tặng cửa hàng hồi môn, khi đó ngươi còn nhỏ tuổi, chuyện này lại không quá để ý. Hơn nữa...” Diêu thị bất đắc dĩ lắc đầu, “Nói là của hồi môn của ta, nhưng từ khi gả đến Phượng gia, làm sao có phần cho ta.”

An thị thay nàng nói tiếp: “Đâu chỉ là không có phần, nếu ta nhớ không lầm, trước kia tỷ tỷ đã nói qua, cửa hàng hồi môn của Diêu gia, cái ngày mà ngươi qua cửa, đã bị lão thái thái thu lại?”

“Ừ” Diêu thị gật đầu, “Ngày qua cửa đó, tất cả đều nâng lên cho lão thái thái, ngày thứ hai khi đưa ta về viện, nhân tiện cầm luôn khế đất cửa hiệu. Ta đi tìm lão thái thái hỏi, nàng nói nếu đã gả đến Phượng phủ, những thứ này liền để công trung bảo quản thay, còn nói Phượng gia sẽ không bạc đãi ta.”

Phượng Vũ Hành bật cười, “Nương ngươi sẽ tin chứ?”

“Ta không tin thì biết làm thế nào?”

“Đúng vậy!" An thị nói tiếp, “Tức phụ gả vào cửa, thì là người của nhà chồng.”

“Lợi nhuận của cửa hiệu kia, Phượng gia đã cho mẫu thân chưa?”

Diêu thị lắc đầu, “Chưa cho, chỉ nói là làm ăn thua kém, Phượng gia còn góp vào không ít bạc.”

Phượng Vũ Hành nghĩ lợi lời trước đó của An thị, hỏi lại: “Di nương vừa mới nói đi ra ngoài để ý cửa hàng, nhưng là của chính di nương?”

An thị gật đầu, “Đúng, nhà mẹ đẻ ta cũng tặng theo. hai gian cửa hàng, nhưng mà cửa hàng của ta không so được với Diêu gia, Phượng gia sao có thể để ý, nên mới giữ lại.”

“An di nương, việc này là quy định của Đại Thuận chúng ta?”

An thị lắc đầu, “Làm gì có quy định như vậy, chẳng những không có, Đại Thuận còn cho phép nữ tử đã xuất giá tự quản lí cửa hàng hồi môn, nếu nữ tử muốn xuất môn đi quản lí cửa hàng, nhà chồng cũng không thể ngăn cản vô cớ.”

“Vậy ra, Phượng gia đối nghịch với quy định của triều đình?” Nàng không do dự chụp cái mũ như vậy cho. Phượng gia.

An thị bĩu môi, không nói gì. Nhiều năm trôi qua như thế, nàng sao có thể không biết mặt mũi Phượng gia là cái gì.

Phượng Vũ Hành an ủi Diêu thị: “Mẫu thân yên tâm, là của chúng ta, sớm muộn đều phải trở về với ta.”