Sự xuất hiện của Thẩm Tứ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai dám khiêu khích Thẩm Tứ.
Không phải vì Thẩm Từ ở trường học đáng sợ như thế nào, ngược lại, thiếu niên này ôn hòa lễ độ, tính cách trầm ổn.
Chẳng qua là vì cậu quá ưu tú không gì sánh kịp, loại ưu tú này tự nhiên sẽ cho thiếu niên một bức tường che chở, cho dù thành tích cậu tốt hay kém, cũng không có người dám khiêu khích cậu.
Không phải sợ hãi, mà là sự ngưỡng mộ và sùng bái từ tận đáy lòng.
Ngụy Thiên Tiếu không dám nhìn Thẩm Tứ, ánh mắt vẫn nhìn Diệp Thư Từ, ngữ khí yếu đi: "Nhưng vừa rồi cậu nói, cậu không ở cùng với người khác."
Diệp Thư Từ mím môi, không nói gì.
Ngụy Thiên Tiếu cười nói: "Thẩm Tứ, cậu không cần nói hộ cậu ta."
Lâm Tuyết Nguyên nói: "Học sinh giỏi Thẩm, tụi tôi đều biết cậu là người tốt, cũng biết cậu sẽ không làm điều gì xấu, nhưng người khác thì chúng tôi không chắc, dù sao thì tri nhân tri diện bất tri tâm*, tụi tôi cũng không nói Diệp Thư Từ ăn trộm, nhưng cậu ta là người cuối cùng rời đi, chỉ muốn tìm cậu ta để có chút manh mối."
Biết người thì biết được mặt thôi chứ không biết được tâm địa họ thế nào.
Vẻ mặt Thẩm Tứ không đổi, gật đầu, mang theo sự lạnh lùng địch ý: "Manh mối là tôi cũng ở lớp."
Lâm Tuyết Nguyên thở dài: "Thẩm Từ, cậu không cần nói hộ cậu ta, hai cậu ngồi cùng bàn, có thân thiết cỡ nào cũng không cần làm vậy, chỉ làm ô uế thanh danh của cậu thôi."
Cậu chàng giễu cợt, nhẹ giọng phản bác: "Không nói hộ cậu ấy, chẳng lẽ nói hộ cậu à?"
Lâm Tuyết Nguyên sửng sốt trước lời nói của Thẩm Tứ, nhìn Ngụy Thiên Tuyết, cả hai không biết làm thế nào cho phải.
Tâm tình phức tạp không chỉ có bọn họ, Diệp Thư Từ ngây ngốc nhìn Thẩm Từ, Thẩm Tứ đang bảo vệ cô sao?
Cô thật sự rất may mắn, được người mình thích bảo vệ.
Vốn dĩ bọn họ không quen biết, chỗ ngồi gần nhau cũng chỉ là hy vọng xa vời, hiện tại bọn họ không chỉ ngồi gần nhau, còn trở thành bạn bè thân thiết.
Lời nói của Thẩm Tứ khiến Lâm Tuyết Nguyên mất mặt, Lâm Tuyết Nguyên cau mày, dứt khoát bất chấp tất cả, chuyện gì cũng nói được: "Thẩm Tứ, camera ở lớp hỏng rồi, nếu có camera, tụi tôi cũng không ăn nói khép nép tìm Diệp Thư Từ xin chút manh mối."
"Cậu ngồi cùng bàn với Diệp Thư Từ, quan hệ chắc chắn sẽ thân thiết hơn so với những bạn học bình thường như tụi tôi, cậu thiên vị cậu ta cũng bình thường, nhưng tụi tôi không thể tin lời cậu nói, cậu nói buổi tối cậu ở đây thì ở à?"
Tại sao Ngụy Thiên Tuyết và Lâm Tuyết Nguyên tìm Diệp Thư Từ một cách chắn chắn, vì có bằng chứng thật sự Diệp Thư Từ là người cuối cùng rời khỏi lớp.
Lâm Tuyết Nguyên nói: "Theo những gì tôi biết, hôm qua cậu đã đến lễ trao giải của Bộ Giáo dục, sao cậu lại xuất hiện ở lớp."
Giọng nói của Lâm Tuyết Nguyên rất chậm, có vẻ rất tự tin.
Diệp Thư Từ cười.
Thẩm Tứ nhướng mắt cười, khẽ liếc nhìn cô ta một cái, không hiểu sao lại có chút lạnh lùng: "Ngụy Thiên Tuyết, cậu gọi Lâm Úy ra đây."
So với Lâm Tuyết Nguyên, Ngụy Thiên Tiếu nhát hơn nhiều, lập tức vào lớp gọi Lâm Úy, Thẩm Từ thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.
Lâm Tuyết Nguyên hỏi Lâm Úy, hôm qua có thấy Thẩm Tứ và Diệp Thư Từ ở riêng với nhau không.
Lâm Úy gật đầu: "Hôm qua khi tan học, tôi thấy Thẩm Tứ và Diệp Thư Từ đang đứng ở cổng trường, khi đó hầu như không có ai cả."
Lâm Tuyết Nguyên vẫn không bỏ cuộc: "Vậy cậu có thấy bọn họ làm gì không?"
Lâm Úy có chút bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: "Bạn học bình thường có thể làm gì nữa? Tan học như bình thường, vô tình gặp nhau, thì cùng nhau ra về, chẳng phải rất bình thường sao?"
Lâm Úy nói: "Hơn nữa cậu nghĩ rằng Thẩm Tứ sẽ tùy tiện yêu ai đó sao?"
Vài vấn đề được đặt ra, giọng điệu cũng không thân thiện, lại khiến mọi người hoàn toàn bối rối.
Trái tim Diệp Thư Từ như bị buộc vào một hòn đá nhỏ, không thể ngừng rơi xuống.
—Tùy tiện yêu ai đó.
Nói cách khác, đối với Lâm Úy, Thẩm Tứ không phải là người tùy tiện yêu đương với Diệp Thư Từ cô sao?
Nỗi chua xót trong lòng như bọt khí cuộn trào, hướng về phía lồng ngực.
Lẽ ra lúc này được Thẩm Tứ bảo vệ, không nên buồn. Nhưng khi nghe người thứ ba nói, cô không xứng với Thẩm Tứ, vẫn khổ sở tột cùng, tại sao lại không xứng?
Nhưng rõ ràng bọn họ cũng không xứng đôi mà.
Rốt cuộc thì cô đang mộng tưởng gì vậy chứ?
Lâm Úy là ủy viên học tập, nhân phẩm không ai nghi ngờ được, có cô ta làm chứng, tuy Lâm Tuyết Nguyên vẫn muốn gây sự, cũng không có khả năng.
Ngụy Thiên Tiếu xin lỗi Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ cũng không chấp, dù sao cũng không gây ra tổn hại gì, cho dù có nói thầy Trần, vẫn không tốt lắm.
"Đứng lại." Thẩm Tứ bình tĩnh gọi Lâm Tuyết Nguyên đang chuẩn bị rời đi: "Cậu vẫn chưa xin lỗi."
Diệp Thư Từ vô thức nhìn Thẩm Tứ.
Cậu chàng khẽ cau mày, lông mi hơi rủ xuống, khóe mắt cong cong xinh đẹp, như một nhà thư pháp cố ý dừng bút.
Lâm Tuyết Nguyên "chậc "một tiếng, hành động vô liêm sỉ đến cùng, không xin lỗi mà về lớp ngay.
Diệp Thư Từ lười so đo với cô ta.
Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Thẩm Tứ cũng nói gì nữa, ba người cùng nhau trở về phòng học, trước khi vào cửa, dường như Lâm Úy có chuyện muốn nói với Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ vào trước.
Không ít bạn học đã biết đến chuyện cười này, nhiệt tình đến an ủi Diệp Thư Từ.
"Đừng so đo với Lâm Tuyết Nguyên làm gì, giáo viên Vật lý của tụi mình nghiêm khắc như vậy, cậu ta còn dám đáp lại, cậu ta cũng nói xấu bạn học khắp nơi, người như vậy, tụi mình nên tránh xa thì hơn."
"Đúng, đúng, Lâm Tuyết Nguyên là người duy nhất dám đối đầu với cô ấy, khiến cô ấy phải báo giáo viên."
"Tiểu Từ, không có chuyện gì, mọi người đều biết, cậu sẽ không làm chuyện như vậy, không cần lo lắng, nhưng ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng đến việc học tập."
Trần Thanh Nhuận cũng đến an ủi Diệp Thư Từ: "Diệp Thư Từ, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu."
Diệp Thư Từ mỉm cười: "Không đâu."
Trần Thanh Nhuận gật đầu: "Bọn họ đều là chuột cống, không xứng để so với cậu."
Nghe câu so sánh này, Diệp Thư Từ cau mày.
Trần Thanh Nhuận nói thêm: "Diệp Thư Từ, sau này nếu bị hiểu lầm, đừng so đo với họ, mà hãy nói thẳng với giáo viên."
Diệp Thư Từ muốn nói thật ra cô cũng không so đo, cô cũng muốn nói cô đã 18 tuổi, nói giáo viên không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, mọi người phải học cách tự mình trưởng thành.
Nhưng Trần Thanh Nhuận cũng có ý tốt, bây giờ cô rất mệt, không muốn tranh luận với Trần Thanh Nhuận.
Diệp Thư Từ lấy một tờ bài thi, để kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi này.
Lúc này, cô cũng phát hiện ra Trần Thanh Nhuận đã đeo chiếc vòng của cô trên tay, sợi dây màu đỏ, kiểu dáng lỗi thời đeo trên người một thiếu niên phong độ trí thức, cảm giác hơi kỳ lạ.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thư Từ, Trần Thanh Nhuận nói: "Thế nào, đẹp đúng không?"
"Cũng đẹp."
Nếu đã đưa cho người khác, thì đó là đồ của họ.
Trần Thanh Nhuận sờ chiếc vòng: "Tôi rất thích, muốn đến tiệm vàng để làm một chiếc giống hệt."
"...Không cần thiết đâu."
Trần Thanh Nhuận cong mắt, cười dịu dàng: "Chỉ cần là của cậu, đều có ý nghĩa."
*
Khương Hiểu nhạy bén phát hiện ra chiếc vòng kia, Khương Hiểu lắc chiếc ghế như đang cưỡi ngựa gỗ, cười đùa với Diệp Thư Từ: "Tiểu Từ, cậu nghĩ Trần Thanh Nhuận thế nào?"
Thẩm Tứ ngồi bên cạnh đang làm bài tập.
Cậu chàng đeo tai nghe, khẽ cau mày, như đang suy nghĩ.
Diệp Thư Từ thu hồi ánh mắt: "Không tệ."
"Thật sự cảm giác được Trần Thanh Nhuận có ý với cậu, nếu không thích, sao cậu ta lại đeo chiếc vòng đó, mình không có ý gì đâu, nhưng chiếc vòng đó rất xấu, một học sinh giỏi như cậu ta chịu đeo mình cũng nể."
Diệp Thư Từ cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng rất nhanh đã phủ nhận.
Cô không tiếp xúc nhiều với Trần Thanh Nhuận, nói Trần Thanh Nhuận thích cô vì việc hồi bé thì quá nực cười.
"Có lẽ ánh mắt của học sinh giỏi khác với tụi mình, không chừng cậu ta chỉ thích chiếc vòng tay đó."
Chu Tử Kỳ đi vệ sinh, Khương Hiểu không có người để nói chuyện, vậy nên dứt khoát hướng đến Thẩm Tứ: "Học sinh giỏi Thẩm, cậu nói xem, bốn người chúng ta, ai là người sẽ thoát kiếp FA đầu tiên."
Thẩm Tứ ngước mắt, gương mặt cậu chàng thon gầy, suy nghĩ vài giây nói: "Không biết."
Khương Hiểu nói: "Tôi nghĩ là Tiểu Từ."
Cô nàng chống cằm nói lý do: "Đừng nghe Tiểu Từ nói, vừa rồi tôi thấy cậu ấy và Trần Thanh Nhuận đã có cảm giác như một đôi, cảm thấy rất nhanh sẽ hẹn hò thôi, cậu thấy sao?"
Ánh sáng và bóng tối nhảy múa nhảy múa trên gương mặt thiếu niên, Thẩm Tứ ngước mắt nhìn Diệp Thư Từ, khẽ cau mày, rồi nói: "Có thể."
Có thể.
Nói cách khác, cậu ủng hộ việc cô và Trần Thanh Nhuận quen nhau sao?
Ngón cái cầm bút của Diệp Thư Từ không khỏi dùng lực, nói không có cảm giác gì là nói dối.
Một lúc sau, cô lại nghĩ, Thẩm Tứ vẫn luôn đeo tai nghe, có lẽ căn bản không nghe rõ Khương hiểu nói gì.
Yêu thầm như một người đang độc thoại, viết hết tâm tư ra trang giấy, trong lòng nghe đến chói tai, cuối cùng chỉ dám trao đến gió đưa về biển.
*
Diệp Thư Từ cho rằng chuyện tấm vé của Lâm Tuyết Nguyên đã kết thúc, nhưng cô không nghĩ, lại gặp hai người họ chặn Trần Hiểu Chỉ ở cửa lớp.
"Trần Hiểu Chỉ, nói thật đi, cậu trộm vé của bọn tôi đúng không?"
"Nhiều lời làm gì, nhất định là cậu ta, nhìn vẻ mặt nghèo kiết xác của cậu đi, chắc chắn cả đời cungx chưa từng gặp người nổi tiếng, cuối cùng mới có cơ hội, chắc chắc sẽ trộm rồi."
"Tôi nghe nói, Trần Hiểu Chỉ cậu cũng thích Tiểu A đúng không, nên mới muốn trộm vé của bọn tôi." Lâm Tuyết Nguyên vươn tay chọc vào trán Trần Hiểu Chỉ: "Tôi nói chứ, quỷ nghèo không xứng để theo đuổi thần tượng đâu."
Ngụy Thiên Tiếu đột nhiên phá lên cười: "Tôi nhớ rồi, lúc mới khai giảng giới thiệu bản thân, ước mơ của Trần Hiểu Chỉ là ra nước ngoài, nằm mơ đi, ha ha ha, ra nước ngoài đắt đỏ lắm đó."
Hóa ra Ngụy Thiên Tiếu vẫn không bỏ cuộc, cô ta chắc chắn tấm vé đã bị bạn cùng lớp trộm, cũng bình tĩnh suy nghĩ lại, điều kiện gia đình Diệp Thư Từ không tệ, không cần phải trộm vé.
Trong số những bạn học trực ngày hôm đó, Trần Hiểu Chỉ là người cuối cùng ra về, cũng là người có điều kiện gia đình kém nhất, ba qua đời, phải dựa vào mẹ để gánh vác gia đình.
"Cậu là tổ trưởng trực nhật, bạn học làm mất đồ, cậu cũng chịu trách nhiệm đi chứ?"
Nước mắt Trần Hiểu Chỉ rơi.
Ấm ức không chịu được.
Không hiểu sao, Diệp Thư Từ nhớ đến dáng vẻ nhút nhát của Trần Hiểu Chỉ khi đưa nước cho Thẩm Tứ, cầu xin mình đừng nói với Thẩm Tứ.
Cô cũng từng bị người khác hiểu lầm, nên hiểu được cảm giác không mấy dễ chịu này.
Hơn nữa, có lẽ Ngụy Thiên Tiếu và Lâm Tuyết Nguyên cũng biết không thể tìm thấy tấm vé, nhưng lại không cam lòng với việc chi ra năm con số, vì vậy đã trút giận lên những người yếu thế hơn mình.
Trần Hiểu Chỉ vừa lúc là tổ trưởng trực nhật hôm đó, liền được chọn.
Diệp Thư Từ rất muốn giúp Trần Hiểu Chỉ.
Hôm sau, gương mặt cô đầy u sầu, cả người căng thẳng, ngay cả Thẩm Tứ cũng có thể nhận ra Diệp Thư Từ đang có tâm sự.
Thẩm Tứ lấy một chai nước khoáng, ngón tay thon dài trắng sáng đặt ở thân chai, yết hầu di chuyển lên xuống, một hơi uống cạn.
"Sao vậy, bạn cùng bàn."
Chuyện này cứ giữ trong lòng cũng khó chịu, Diệp Thư Từ nói ngắn gọn chuyện Trần Hiểu Chỉ bị hiểu lầm.
Thẩm Tứ cười chậm rãi.
Cậu chàng mặc áo dài tay, cổ tay áo được vén lên, rõ ràng vẫn là thiếu niên như ánh trăng sáng kia, không hiểu sao, lại nhiều thêm vài phần côn đồ.
Thẩm Tứ cong môi cười: "Chuyện này sao, để tôi."
*
Không hiểu sao, khi Thẩm Tứ nói lời này, trái tim Diệp Thư Từ hoàn toàn nhẹ nhõm.
Thật ra, dù Thẩm Tứ có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là học sinh, cô không nghĩ ra Thẩm Tứ có thể nghĩ đến cách gì.
Diệp Thư Từ không ngờ, Thẩm Tứ có thể giải quyết nhanh đến vậy.
Sáng hôm sau, Thẩm Tứ đưa cho Diệp Thư Từ một chiếc USB.
Cậu chàng nhàn nhạt nói: "Lúc về thì xem."
"Đây là?"
Thẩm Tứ nói ngắn gọn: "Video camera quay lại chỗ cầu thang."
Diệp Thư Từ chợt nhận ra.
Camera trong lớp bị hỏng, nên Ngụy Thiên Tiếu sẽ nghi trong lớp có nội gián, thật ra, rất ít học sinh ở độ tuổi này tay chân không sạch sẽ.
Thẩm Tứ bắt đầu với camera bên ngoài, là một biện pháp hiệu quả.
Diệp Thư Từ rất khâm phục cậu.
Cũng vào lúc này, Diệp Thư Từ thấy khóe mắt Thẩm Tứ có vết thâm, cả người cũng không có tinh thần lắm.
Cô thận trọng hỏi: "Thẩm Tứ, không phải cậu thức cả đêm để làm cái này chứ?"
Diệp Thư Từ cầm USB trong tay, trong lòng nặng trĩu, cảm giác mắc ơn không hiểu được tràn ngập trong thâm tâm.
Trong khi đợi Thẩm Tứ trả lời, gần như là mắc ơn, hơn nữa còn có cảm giác hư ảo như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Không phải, không phải.
Nhiều người thích Thẩm Tứ như thế, lại sẵn sàng thức cả đêm vì cô. Ngoài trừ việc thụ sủng nhược kinh*, Diệp Thư Từ còn hơi đau lòng.
*Được sủng ái mà lo sợ
Thẩm Tứ khẽ mỉm cười: "Tôi thức cả đêm để chỉnh sửa, nếu không sẽ quá muộn để làm rõ mọi thứ."
Nếu như vừa vẫn còn là suy đoán, nhưng giờ phút này đã thành sự thật, đầu Diệp Thư Từ oanh một tiếng: "Thật ra cũng không cần thiết phải làm vậy..."
Hiện tại cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Thẩm Tứ nhướng mày, trêu chọc nói: "Chẳng phải vì có người nào đó sốt ruột sao."
Thiếu niên nghiêm túc rất ít khi nói đùa, khuôn mặt Diệp Thư Từ lập tức đỏ bừng.
Thẩm Tứ đang tán tỉnh cô sao?
Giữa trưa, Diệp Thư Từ không về nhà, nên không thể xem được nội dung, không nghĩ đến, cô lại thấy Ngụy Thiên Tiếu và Lâm Tuyết Nguyên đang đứng quanh bàn của Trần Hiểu Chỉ.
"Trần Hiểu Chỉ, cậu là tổ trưởng trực nhật, đồ của tụi tôi bị mất, ít nhiều gì cậu cũng chịu trách nhiệm đi chứ."
"Hơn nữa, cậu là bạn học trực nhật có hoàn cảnh kém nhất, đồ bị mất, cậu dám nói mình không có trách nhiệm gì sao?"
Trần Hiểu Chỉ không giỏi ăn nói, hoảng sợ lắc đầu: "Thật sự không liên quan đến tôi, tôi vốn còn không biết các cậu có tấm vé đó."
"Cậu có nói gì tụi tôi cũng không tin, cho cậu ba ngày, nếu cậu không tìm được bằng chứng, vậy người ăn trộm là cậu."
Không ai muốn mang tiếng là kẻ trộm.
Một đối hai, huống chi đối phương còn nhanh mồm dẻo miệng. Trần Hiểu Chỉ đã sớm bại trận.
Trần Hiểu Chỉ cực kỳ chật vật, lắc đầu phủ nhận, như không thể làm gì được: "Tôi thật sự không biết đồ của các cậu để ở đâu, thật ra ngay cả Tiểu A tôi còn không biết, sao có thể lấy đồ của các cậu được?"
Lâm Tuyết Nguyên và Ngụy Thiên Tiếu nhìn nhau, như thể vừa nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, cười lớn: "Thôi đi, thời đại nào rồi, ngay cả Tiểu A còn không biết."
"Vậy để tôi nói cho cậu biết, thời điểm Tiểu A nổi tiếng, cậu còn chưa sinh ra đâu!"
Diệp Thư Từ cau mày, định bước vào bằng cửa trước, nhưng thực sự không thể chịu được hành vi vô lý của bọn họ, nên dứt khoát vào bằng cửa sau, đi thật nhanh vào.
"Làm người khác khó xử thì hay ho gì?" Diệp Thư Từ lạnh giọng nói: "Tấm vé này là vật có giá trị, nếu các cậu nhờ thầy Trần xử lý, tôi còn tôn trọng các cậu là người ngay thẳng, tệ lắm là bị phê bình, nhưng chắc chắn thầy Trần sẽ xử lý chuyện này."
"Lại chọn bạn cùng lớp mà động tay thì có bản lĩnh gì chứ?"
Vẻ ngoài Diệp Thư Từ sạch sẽ xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lùng, lông mi rũ xuống, lạnh lùng khó gần, chỉ cần mạnh mẽ lên, sự kiêu ngạo của đối phương tự nhiên sẽ giảm đi vài phần.
Lâm Tuyết Nguyên nói: "Đừng có mạnh miệng nữa, nếu cậu mất đồ, không chừng còn lo lắng hơn tôi."
"Tôi lo hơn so với cậu chứ." Diệp Thư Từ chậm rãi cười, nói: "Lo không có cơm ăn, người như cậu chỉ biết làm khó bàn học, thậm chí còn không giải quyết được vấn đề."
"Cậu lợi hại thế à, vậy có giải quyết được chuyện này không?"
Biết rõ Lâm Tuyết Nguyên chỉ muốn khiêu khích cô, chuyện này căn bản không liên quan đến cô, không cần nhúng tay vào làm gì, nhưng không biết Diệp Thư Từ lấy dũng khí từ đâu, khoanh tay cười: "Đương nhiên tôi có thể giải quyết được rồi."
Sau này, khi Diệp Thư Từ nhớ lại chuyện này, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cô không phải người thẳng thắng.
Có thể dứt khoát ôm hết mọi thứ vào mình, chỉ vì - cô tin Thẩm Tứ.
Cô tin bằng chứng Thẩm Tứ đưa cho cô sẽ có ích.
Tin Thẩm Tứ có thể giải quyết chuyện này.
Tin vào thiếu niên cô yêu.
Người cô yêu là một anh hùng.
*
Buổi tối, sau khi về nhà, việc đầu tiên Diệp Thư Từ làm là cắm USB vào máy tính, Thẩm Tứ đã tổng hợp vài đoạn phim do camera quay được.
Trường THPT số 1 là một ngôi trường cũ, hệ thống camera rất cũ nên video không rõ ràng, nhưng Thẩm Tứ đã chỉnh sửa lại, mặc dù có dấu vết đã sửa qua, nhưng ít nhất có thể thấy rốt cuộc là ai đã đi qua.
Đoạn phim cho thấy, hôm đó tan học thực sự có ăn trộm.
Trong số đó có một người tuổi hơi lớn, rõ ràng không phải học sinh, hành vi lén lút, nháy mắt Diệp Thư Từ đã khóa mục tiêu vào người đó.
Về phần tại sao Diệp Thư Từ không nhìn thấy người đó, vì sau khi tan học, Diệp Thư Từ tranh thủ đi vệ sinh, đoán chừng khi đó người nọ đã vào trường để trộm. Có mất thứ khác không thì cô không chắc.
Sau khi tiếp tục theo dõi, một góc quay khác đã chụp được bàn tay của người đàn ông, đang nắm chặt thứ gì đó, Thẩm Tứ cố tình phóng to lên.
Dù bàn tay đang nắm chặt, vé vào cửa cũng không nhỏ, vẫn có thể nhìn ra dấu vết của tấm vé.
Diệp Thư Từ cười lạnh, chứng cứ ở đây, để xem bọn Ngụy Thiên Tiếu có thể ngụy biện gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư Từ đưa USB cho Trần Hiểu Chỉ: "Cậu đưa cái này cho Ngụy Thiên Tiếu, nếu sau khi bọn họ đã lấy được, mà vẫn kiếm chuyện với cậu, cứ nói với giáo viên."
Trần Hiểu Chỉ kinh ngạc nhìn USB, lại nhìn Diệp Thư Từ, khóe môi dần cong lên, vẻ mặt không tin được: "Diệp Thư Từ, sao cậu lại giúp tôi?"
Diệp Thư Từ mỉm cười: "Tôi là người đầu tiên bị hiểu lầm, không muốn nhìn cậu lại bị hiểu lầm nữa."
Trần Hiểu Chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ vài giây, nâng tay lên, cánh tay gầy gò như cành hoa mỏng manh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, tôi muốn mời cậu một bữa, được không?"
"Cậu không cần cảm ơn tôi." Diệp Thư Từ thành thật nói: "Đoạn phim này là Thẩm Tứ tìm, nếu cậu muốn cảm ơn, hãy nói với cậu ấy."
Trần Hiểu Chỉ càng khó hiểu hơn.
Cô ấy thay nữ sinh lớp khác đưa nước uống cho Thẩm Tứ mỗi ngày, viết thư, khiến Thẩm Tứ khó xử, mà bây giờ, cậu vẫn sẵn sàng giúp đỡ cô ấy, Trần Hiểu Chỉ cảm thấy rất áy náy, bả vai gầy yếu run lên, giọng nói yếu ớt: "Diệp Thư Từ, cậu có thể giúp tôi nói cảm ơn không?"
Diệp Thư Từ nhướng mày: "Cậu vẫn chưa xem USB, tại sao lại chắc chắc Thẩm Tứ đã giúp cậu?"
Đôi mắt Trần Hiểu Chỉ sáng ngời: "Vì cậu ấy là Thẩm Tứ."
— Vì cậu ấy là Thẩm Tứ.
— Người khác không làm được, nhất định cậu có thể.
Vì cậu là Thẩm Tứ.
Dệp Thư Từ cong môi cười, cảm thấy tự hào: "Thật ra, cậu có thể tự mình nói."
Im lặng vài giây, Trần Hiểu Chỉ vẫn khẽ lắc đầu, dường như đã dùng rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra lời này: "Tôi không dám, trước đây tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu ấy."
Trần Hiểu Chỉ nói: "Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, gu ăn mặc đẹp, tính cách cũng tốt, tôi không dám."
Tính cách cô ấy đơn giản, ít nói, hướng nội, không giỏi ăn nói, giấu dưới đáy lòng muôn ngàn nỗi đau, tự ti có ảnh hưởng khá lớn.
Trần Hiểu Chỉ nhìn Diệp Thư Từ: "Ngưỡng mộ cậu quá, cậu học giỏi, còn ngồi cũng bàn với Thẩm Tứ nữa."
Như hai con cá gặp nhau dưới đáy biển sâu, khi chạm mặt nhau, liền biết đối phương - cũng yêu thầm.
Cùng yêu.
Cùng tâm trạng.
Cùng yêu mà không có được.
Cùng, ít nói.
Diệp Thư Từ nhìn thấu ý tứ sâu xa trong mắt Trần Hiểu Chỉ, không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu cũng rất tốt, có một người ba tuyệt vời, xứng đáng được mọi người kính trọng."
Ba của Trần Hiểu Chỉ là một lính cứu hỏa, ông ấy đã qua đời bảy năm trước, được trao tặng danh hiệu liệt sĩ, nhưng sự vinh quang này không mang lại cho cô ấy bất cứ điều gì, ngược lại, vì cái chết của ba, gia đình càng nghèo khó, mẹ bán quán để kiếm sống, cô ấy ở trường cũng bị ức hiếp nhiều.
*
Giữa trưa, Thẩm Tứ và Chu Tử Kỳ tìm một quán mì ăn tối, sau khi ăn xong, hai người mua nước uống, khi Thẩm Tứ đang thanh toán, bà chủ đã đặt một bịch lớn kẹo sữa bò Vượng Tử lên bàn.
Bao bì đỏ tươi, bà chủ đưa cho cậu: "Anh chàng đẹp trai, cảm ơn đã ủng hộ, hoan nghênh lần sau lại đến nhé."
Thẩm Tứ không thích đồ ngọt, bình thường tuyệt đối cậu sẽ không đụng đến.
Không hiểu sao, trong tâm trí lại hiện lên một hình bóng quen thuộc, cậu nhận bịch kẹo, cười nhạt nói: "Cảm ơn ạ."
Trở lại trường, cậu lấy kẹo chia cho Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu, mỗi người hai viên, Chu Tử Kỳ quay đầu lại, nói: "Chuyện lạ à nha, anh Tứ của tôi mua kẹo lúc nào vậy?"
Thẩm Tứ cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Diệp Thư Từ cúi đầu làm bài tập về nhà, ngòi bút kêu sột soạt.
Cô biết, Thẩm Tứ sẽ chia kẹo cho cô, cô mím môi, không hiểu sao hơi khẩn trương, nên nói thế nào đây?
Khương Hiểu thích đồ ngọt, Chu Tử Kỳ đẩy hai viên kẹo của mình về phía Khương Hiểu: "Cho người thương nhất viên kẹo ngọt nhất nè."
Gần đây hai người không cãi nhau, lời này khiến mặt Khương Hiểu đỏ cả lên.
Vừa lúc, Thẩm Tứ đẩy kẹo về phía cô: "Phần còn lại cho cậu."
Diệp Thư Từ đặt bút xuống nhìn, ước chừng tầm năm viên.
Nhiều quá.
Thấy sự nghi hoặc trong mắt Diệp Thư Từ, trong đôi mắt đen của Thẩm Tứ dần hiện lên một nụ cười nhạt: "Chẳng phải trẻ con thích ăn kẹo này sao?"
Cậu vẫn trêu chọc cô về sự việc trước đây.
Hai gò má Diệp Thư Từ nóng lên, nói: "Cảm ơn."
Nói về kẹo, Diệp Thư Từ sẽ trở nên ngại ngùng hơn, dứt khoát lặng lẽ nhận lấy viên kẹo, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Trần Hiểu Chỉ nhờ tôi giúp cậu ấy nói cảm ơn với cậu."
Thẩm Tứ ấm áp nói: "Không có việc gì, chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức thôi."
Diệp Thư Từ nhìn viên kẹo kia một lúc lâu, vẫn không nói chuyện.
Nếu cô không đề cập đến chuyện của Trần Hiểu Chỉ, liệu Thẩm Tứ có giúp không? Hay Thẩm Tứ đơn giản chỉ vì cô nên mới giúp.
Diệp Thư Từ tự hỏi rất lâu.
Thẩm Tứ sẽ giúp, không liên quan gì đến tình yêu, cũng không liên quan gì đến thích, chỉ vì, người cô thích, là một thiếu niên tốt bụng.
*
2013.10.25
Thật lâu, thật lâu sau này.
Năm viên kẹo cậu cho tôi vẫn không ăn, đựng trong hộp gấm, giấy gói kẹo sáng lấp lánh, như việc tôi thích cậu chưa từng giảm.
*
Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ thi giữa kỳ đã bắt đầu vào giữa tháng 11, thứ hạng của Diệp Thư Từ ở lớp đã tăng lên, giành được vị trí thứ hai, nhưng Trần Thanh Nhuận chỉ thấp hơn cô vài điểm.
Trần Thanh Nhuận nói: "Chúc mừng cậu."
Diệp Thư Từ cười: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Thấy cảnh tượng như vậy, Khương Hiểu nở nụ cười: "Hiện tại mình có thể lờ mờ xác định được, Trần Thanh Nhuận chắc chắn không giống như lời đồn, hay ghen tị, nếu cậu ấy ghen tị, nhìn cậu vượt qua cậu ta, chắc chắn sẽ chán ghét cậu rồi, ánh mắt của một người không biết nói dối."
Diệp Thư Từ lơ đãng gật đầu.
Nhưng nếu không phải ghen tị, tại sao Trần Thanh Nhuận lại chán ghét Thẩm Tứ đến vậy?
Thấy thành tích của Diệp Thư Từ tiến bộ, Đường Tiếu quản cô lỏng lẻo hơn không ít, nhưng Diệp Thư Từ vẫn không tìm được cơ hội để nói với mẹ về cuộc thi.
Sau kỳ thi giữa kỳ, sẽ đến cuộc thi học sinh giỏi.
Diệp Thư Từ đặc biệt hào hứng, lý do rất đơn giản, cuối cùng cô cũng có cơ hội thân thiết với Thẩm Tứ ngoài giờ học.
Đây từng là cơ hội cô cầu mà không được, mọi thứ bây giờ như giấc mộng đẹp.
Nhà trường dùng mấy phòng học không dùng đến làm nơi luyện thi, hôm nay, Diệp Thư Từ là người đến sớm nhất, cô tìm vị trí ở giữa, đặt cặp sách xuống, cẩn thận chải tóc.
Bàn ghế trong lớp được kê thành bàn dành cho hai người.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Thư Từ đặt sách giáo khoa của mình lên chiếc ghế cùng bàn, nghĩa là đã có người ngồi, Thẩm Tứ thường đi trễ, cô là bạn cùng bàn, giúp cậu giành chỗ ngồi cũng không quá mức.
Các bạn học khác đều đến hết rồi, Thẩm Tứ vẫn chưa đến.
Trần Thanh Nhuận cũng đến rồi, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Diệp Thư Từ: "Tôi có thể ngồi đây không?"
Diệp Thư Từ lắc đầu: "Chỗ này tôi để cho Thẩm Tứ, nếu vậy cậu ngồi phía sau tôi đi."
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Trần Thanh Nhuận, trực tiếp ngồi ngay sau lưng Diệp Thư Từ.
Giờ vào lớp ngày càng gần mà Thẩm Tứ vẫn chưa đến, theo sự hiểu biết của Diệp Thư Từ đối với cậu, có thể sẽ không đến, nhưng hàng ghế trước đều đã kín chỗ, chỉ còn lại chỗ ngồi cạnh Diệp Thư Từ, vắng hoe.
Trái tim Diệp Thư Từ cũng trống rỗng.
Giáo viên vật lý mang sách giáo khoa bước vào, đặt sách và bài thi lên bàn rồi ra ngoài rót nước, nhìn các bạn học khác đều có bạn ngồi cùng, không hiểu sao Diệp Thư Từ lại thấy hơi xấu hổ.
Cô cắn môi, cố nuốt nỗi chua xót vào lòng.
Trần Thanh Nhuận ở sau vỗ nhẹ lưng cô: "Diệp Thư Từ, tôi lên ngồi với cậu nhé?"
— Nếu không có người ngồi cạnh, sẽ rất xấu hổ.
Diệp Thư Từ ngước mắt nhìn thiếu niên dịu dàng, càng cảm thấy xấu hổ, lại áy náy và buồn bã, vừa rồi còn từ chối người ta, nhưng căn bản Thẩm Tứ không đến, hiện giờ cậu ta lại chủ động giải vây giúp cô.
Trần Thanh Nhuận đặt cuốn sách của mình cạnh Diệp Thư Từ.
Thiếu niên nhàn nhạt nói: "Thiên tài chắc không cần tham gia thi đấu rồi."
Nghe lời này, nội tâm Diệp Thư Từ chấn động.
"Diệp Thư Từ, cậu vẫn không biết sao?" Trần Thanh Nhuận bình tĩnh nói: "Thẩm Tứ không phải người cùng thế giới với chúng ta?"
"Còn chúng ta thì sao? Chúng ta là ai?"
Trần Thanh Nhuận cúi đầu, nói "Ừ": "Vì chúng ta nỗ lực giống nhau."
Diệp Thư Từ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng và cố chấp: "Không, tôi và Thẩm Tứ là người cùng thế giới."
Đều tốt bụng, đều quật cường.
*
Trong tiết học ngày thứ Hai, Diệp Thư Từ nghe mấy nữ sinh nhỏ giọng thảo luận về Thẩm Tứ: "Này, theo tin chuẩn, thứ bảy tuần này Thẩm Tứ sẽ đến nhà Lâm Úy đó."
"Thật á? Thú vị quá." Cô gái phấn khích: "Lâu lắm rồi mới nghe được chút tin tức của Thẩm Tứ, cậu ấy thích Lâm Úy thật à."
"Soái ca mỹ nữ, Thẩm Tứ giỏi tất mấy môn toán lý hóa, Lâm Úy thì đa tài đa nghệ, xứng đôi quá còn gì."
"Hình như tôi hơi ghen tị rồi."
Nước ấm không qua miệng ly, từng giọt rơi xuống tay Diệp Thư Từ, khiến cô "A" một tiếng, chưa kịp truyền đến dây thần kinh, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Những bong bóng nhỏ chua xót tràn ngập trái tim cô, Diệp Thư Từ vô lực nằm trên bàn, ấp ủ tâm tư thiếu nữ, ngày càng lớn dần.
Đã lớn đến mức khó có thể quay đầu lại.
Diệp Thư Từ cố nghe xong hết tiết này đến tiết khác.
Thứ bảy, cô vẫn có thể miễn cưỡng đối mặt với câu hỏi của Trần Thanh Nhuận: Cậu ta với tôi, là người cùng thế giới. Nhưng tại sao vẫn thua cậu ta?
Diệp Thư Từ căn bản không phải là một người dũng cảm.
Khi gặp đối thủ mạnh, cô sẽ rút lui nhanh hơn bất kỳ ai.
Khoảng cách giữa bàn trước và sau rất nhỏ, Thẩm Tứ vỗ vai cô, muốn trở về chỗ ngồi.
Diệp Thư Từ rất muốn kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng tình yêu phức tạp đã che giấu rất lâu, sao có thể kiểm soát dễ dàng được?
Tiết trời đã se lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang, chiếu rọi ấm áp lòng người.
Thẩm Tứ mang theo vài chai nước, chia cho Chu Tử Kỳ, sau đó cũng cho Diệp Thư Từ một chai.
"Cảm ơn." Diệp Thư Từ mím môi cười, nhân cơ hội này nói vài câu với Thẩm Tứ: "Sao thứ bảy cậu không đến lớp luyện thi?"
Nếu không nghe được bạn học khác thảo luận, cô sẽ không hỏi vấn đề này.
Tại sao lại không đến? Thẩm Tứ là thiên tài, cậu có đến lớp luyện thi hay không cũng không ảnh hưởng đến thành tích của cậu, dù thầy Trần có biết, thầy ấy sẽ không nói gì.
Cô chỉ muốn biết, rốt cuộc Thẩm Tứ có hẹn hò với Lâm Úy không.
Thẩm Tứ nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu muốn tôi đi à?"
Diệp Thư Từ gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Tôi chiếm được chỗ tốt, muốn giữ lại cho cậu..."
Thẩm Tứ gật đầu, giọng nói trong trẻo vang lên: "Trong nhà có việc, nên không đi."
Có việc.
Ý là đến gặp Lâm Úy sao?
"Ừm, thật ra cậu đó đi hay không cũng không quan trọng." Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Thư Từ thất vọng vô cùng, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Nhưng Diệp Thư Từ thật sự không muốn làm khó mình.
Nếu không hỏi rõ ràng, cô chỉ càng thêm rối rắm, thêm khó chịu.
Do dự vài giây, Diệp Thư Từ mở miệng: "Cậu đến nhà Lâm Úy sao?"
Như là nghe được chuyện khó tin, Thẩm Tứ cong môi cười, có chút trêu chọc cùng đùa giỡn nhìn cô: "Bạn cùng bàn nhỏ, cậu nghe ai nói vậy?"