Khóe môi Diệp Thư Từ không tự chủ được hơi nhếch lên, độ cong càng lúc càng lớn.
Ý tứ trong lời nói của Thẩm Tứ rất rõ ràng.
— Đây là tin đồn.
Diệp Thư Từ không khỏi cong môi nở nụ cười, trong lòng vui vẻ không thôi: "Vừa rồi tôi đi lấy nước."
Sợ Thẩm Tứ nghĩ nhiều, lại vội vàng bổ sung: "Tình cờ nghe được."
Thẩm Tứ chậm rãi cười nói: "Thứ bảy tôi ở nhà cả ngày."
"Người khác nói không nhất định sẽ đúng, biết không?" Thẩm Tứ nói: "Chuyện gì không biết, cứ hỏi tôi."
"Tôi nói với cậu hết."
Rõ ràng chỉ là một câu rất bình thường, thậm chí là khách sáo, một chút ái muội cũng không có, nhưng không hiểu sao Diệp Thư Từ lại nghe ra được ý tứ chiều chuộng.
Tối nay tổ Diệp Thư Từ trực, Chu Tử Kỳ và Diệp Thư Từ chung tổ, nhưng tối nay Chu Tử Kỳ có việc, nên Thẩm Tứ thay cậu ta trực.
Thẩm Tứ phụ trách quét lớp, còn Diệp Thư Từ thì sắp xếp bàn ghế và đổ rác, cũng chính là đã giải quyết xong nhiệm vụ, thầy Trần sắp xếp như vậy, vì bình thường Diệp Thư Từ làm việc rất nghiêm túc.
Những bạn học trực nhật phụ trách quét lớp, lau sàn và đổ rác đều đã rời đi, chỉ còn lại Diệp Thư Từ.
Nhưng chỉ cần Thẩm Tứ còn ở đó, đều có thể thu hút ánh mắt của Diệp Thư Từ, nhưng vừa quay người, Thẩm Tứ đã biến mất.
Học tập cả một ngày, Diệp Thư Từ mệt đến mức cảm thấy chóng mặt, trước mặt cô có hơn 50 bàn học, cô hơi choáng váng.
Sắp xếp từng bàn một.
Trong lớp chỉ còn lại cô.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng đẩy cửa, Diệp Thư Từ nghe tiếng nhìn qua, thấy bóng dáng cao gầy của thiếu niên — Thẩm Tứ cầm theo thùng rác quay về.
Thiếu niên như ánh trăng sáng, cầm theo thùng rác nhìn thế nào cũng không đúng lắm, hơn nữa đây là việc của Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ vẫn chưa thu lại vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi: "Thẩm Tứ, cậu giúp tôi đổ rác à?"
Cô ngơ ngác há to miệng: "Nhưng đây là việc của tôi."
Thẩm Tứ đặt thùng rác ở hàng ghế sau, mở cửa sổ để thông gió, cậu chàng cười như không cười nhìn cô một cái: "Ai lại để nữ sinh đổ rác bao giờ?"
Diệp Thư Từ chớp mắt: "Nhưng thầy Trần đã sắp xếp như vậy."
"Thầy Trần sắp xếp không nhất định sẽ hợp lí, đúng không, Diệp Thư Từ." Thẩm Tứ nhìn cô, cười.
Hai gò má Diệp Thư Từ nóng lên: "Ừ."
Thẩm Tứ làm như vậy, khiến cô hơi xấu hổ, càng muốn làm việc chăm chỉ hơn để hoàn thành tốt việc của mình, nhưng không ngờ, không được như ý.
Sức cô khá yếu, vừa rồi còn có thể tự mình dọn bàn, khi Thẩm Tứ về lớp, tâm trí cô toàn là Thẩm Tứ đang ở đây, làm việc càng nghiêm túc hơn.
Không nghĩ đến khi tay vừa chạm vào mép bàn, định dùng sức, chân đột nhiên mất kiểm soát, đụng vào chân bàn.
Diệp Thư Từ đau đến mức "A" một tiếng.
Đã cố hạ giọng hết mức có thể, nhưng Thẩm Tứ vẫn nghe thấy.
Cô còn chưa kịp nhìn về phía Thẩm Tứ, cậu chàng đã nhận việc trong tay cô, chủ động giúp cô: "Diệp Thư Từ, sang một bên nghỉ ngơi đi."
Diệp Thư Từ lắc đầu: "Đây là việc của tôi..."
Cô muốn nói không phải mình đang ra vẻ, dù sao cô đã làm lâu như thế, đều một mình làm hết, dường như ngoại trừ hơi mệt mỏi, cũng không có chuyện gì.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt kiên định của Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ không thể nói gì.
Người nào động tâm trước là người thua cuộc.
Thẩm Tứ làm rất gọn gàng, như thể đang làm phép, nhẹ nhàng sắp xếp bàn học xong xuôi, thời gian Diệp Thư Từ sắp xếp một bàn, Thẩm Tứ đã có thể làm xong tất cả.
Diệp Thư Từ sắp xếp một hàng, muốn tiếp tục làm.
Thẩm Tứ nhướng mày, nhẹ giọng nói thêm: "Nghe lời."
Tay Diệp Thư Từ lập tức ngoan ngoãn dừng lại.
Cô yên lặng ngồi vào chỗ của mình, lẳng lặng đợi Thẩm Tứ làm xong việc, Thẩm Tứ làm việc rất hiệu quả, bàn ghế trong chốc lát đã được dọn xong, cậu chàng vỗ tay: "Được rồi, về nhà thôi. "
*
Thời tiết ngày càng lạnh, trên ngọn cây phủ một lớp băng, khí lạnh ùa về, như thể trong không khí chứa thêm một tầng băng mỏng.
Ngày 1 tháng 12 là sinh nhật Chu Tử Kỳ, trúng vào ngày Chủ nhật.
Theo thói quen, Diệp Thư Từ giúp bà nội trông tiệm vịt quay.
Bà nội Diệp nghĩ lớp 12 việc học bận rộn, không để cô trông tiệm, nhưng Diệp Thư Từ nghĩ cô có thể học trong tiệm, không bằng giúp bà nội trông tiệm.
Diệp Thư Từ giúp bà trông tiệm một thời gian khá dài, sớm đã luyện thành kỹ năng, thậm chí còn biết không ít về quy trình sản xuất vịt quay.
Cô yên lặng học bài trên chiếc bàn nhỏ, khuôn mặt thiếu nữ trái xoan, nước da trắng ngần, ngoại hình xinh xắn, năm tháng bình yên.
Vào buổi trưa, Diệp Thư Từ đã giúp bà nội bán hai mươi con vịt quay.
Trước đây, vào giấc trưa, việc kinh doanh hơi kém, nên Diệp Thư Từ đã dành không ít thời gian để làm bài tập, hôm qua cô đã làm xong bài tập ở trường, còn hôm nay cô sẽ làm đề thi học sinh giỏi.
Độ khó của đề thi bình thường với đề thi học sinh giỏi có thể nói là một cái trên trời một cái dưới đất.
"Tiểu Từ, cho con chút trái cây nè." Bên tai vang lên giọng nói hiền từ của bà Vương nhà bên.
Mối quan hệ giữa bà Vương và bà nội rất tốt, sau khi về hưu, cả hai cùng đến con phố này mở một cửa tiệm nhỏ, bà Vương bán mì lạnh và thịt kho.
Diệp Thư Từ ngọt ngào cười: "Con cảm ơn bà Vương!"
"Cô bé thật sự rất thích học." Bà Vương trước khi đi, còn khen cô một câu: "Cháu bà có thể nghe lời bằng một nửa cháu thì tốt quá rồi."
Hai cửa tiệm chỉ cách nhau một bức tường, giọng của bà Vương ê a như đang nghe kinh kịch.
Một lúc sau, cô nghe được bên kia đang tranh cãi.
"Vợ tôi mua thịt kho của bà, giờ cô ấy bị nôn mửa rồi tiêu chảy, bà nói nên làm sao đây hả?"
"Mua khi nào vậy?"
"Mua tối qua, bà xem đi, tôi chụp một tấm, cái túi này của tiệm bà chứ gì."
"Bây giờ vợ tôi đang nôn mửa và tiêu chảy trong bệnh viện, cũng không biết chi phí điều trị hết bao nhiêu, bà nói xem nên chịu trách nhiệm thế nào?"
"Thưa ngài, tôi xin lỗi!" Bà Vương là người cô độc, không giống bà nội Diệp tốt xấu gì cũng có con trai chăm sóc, nên thái độ vô cùng nhu nhược.
"Xin lỗi thì có ích gì, bồi thường đi! Vợ tôi đang nằm trong bệnh viện, bà đến xem sẽ thấy."
Bà Vương nặng nề thở dài: "Buổi chiều có một khách hàng lớn đến lấy thức ăn, tôi xin lỗi ngài trước, ngài cần bồi thường bao nhiêu tiền?"
Cửa tiệm của bà Vương tuy nhỏ, nhưng khâu vệ sinh được quản lý chặt chẽ, vì bà Vương có tính sạch sẽ, đều ngồi xổm trên sàn để lau sàn, không lau sẽ không chịu về nhà.
Diệp Thư Từ ăn thịt kho của bà Vương lớn lên, nói món thịt kho của bà ấy có vấn đề ở khâu vệ sinh, thì thực quá buồn cười.
"Bộp" một tiếng, Diệp Thư Từ đặt bút xuống, cười lạnh.
Người đàn ông này phải nặng đến 120kg, giữa hai lông mày có vết sạo, trông rất hung dữ, cả người đầy cơ bắp, không ngoài dự tính của cô, bà Vương bị bắt bồi thường.
Người đàn ông đưa ra một số tiền đáng kể.
"Bà Vương, từ từ đã." Diệp Thư Từ đưa cánh tay ra, lông mi đen nhánh chớp vài cái: "Vị này, ông nói vợ ông đang nằm viện, cô ấy ở bệnh viện nào vậy?"
"Đương nhiên là bệnh viện nhân dân Số 1."
Diệp Thư Từ cười: "Khâu vệ sinh của chúng tôi được đảm bảo tuyệt đối, ông nói như vậy, chúng tôi cũng không tin được, đương nhiên, nếu trách nhiệm thuộc về chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu, tuyệt đối không thoái thác, nhưng bây giờ, ông chứng minh một chút lời ông nói là sự thật đi?"
Nọng thịt trên mặt người đàn ông run lên, giận giữ trừng mắt nhìn Diệp Thư Từ: "Cô bé ở đâu chui ra vậy, món thịt kho của tiệm này liên quan đến mày à?"
Diệp Thư Từ khoác vai bà Vương: "Đây là bà của tôi."
Người đàn ông nhìn bà Vương: "Bà già, bà là chủ tiệm, để người lớn chúng ta thương lượng về việc bồi thường thì hợp lí hơn đúng không? Gọi cô nhóc miệng còn hôi sữa ra làm gì?"
Diệp Thư từ nháy mắt với bà Vương, trong giây lát bà Vương mạnh mẽ hẳn lên, ai mà không biết Diệp Thư Từ là một cô bé tinh quái, đầu óc nhanh nhạy, mưu ma chước quỷ*.
Mưu kế xảo quyệt, thâm hiểm, độc ác hơn cả ma quỷ.
"Haizz, tôi không có học, cháu gái của tôi lại rất lợi hại, tôi phải nghe ý kiến của cháu mình một chút!"
Hai người kẻ xướng người họa, phối hợp hết sức ăn ý.
Diệp Thư Từ vội vàng nói: "Trước hết, ông phải đưa giấy chứng nhận của bệnh viện ra, năm nghìn tệ cũng không phải số tiền nhỏ, chúng tôi có quyền được biết số tiền này được sử dụng như thế nào."
"Mày mày mày......"
Người đàn ông tức đến độ mặt mũi đỏ bừng, trong lòng Diệp Thư Từ chắc chắn, bà Vương không có con, chồng đã qua đời, người ta thấy bà ấy dễ bắt nạt, mượn cơ hội để vòi tiền.
Diệp Thư Từ lấy điện thoại ra, giả vờ bấm số: "Hơn nữa tôi nghĩ, chuyện này tốt hơn vẫn nên nói với cảnh sát, dù sao chúng tôi cũng không phải thẩm phán, ai có thể đảm bảo sẽ hoàn toàn công bằng?"
Cô mím môi cười, tràn đầy tự tin.
Người đàn ông chỉ vào cô, mắng mấy câu thô tục rồi chạy đi.
Bà Vương vội xin lỗi cô: "Tiểu Từ, cảm ơn cháu!"
"Không có việc gì ạ." Diệp Thư Từ nói: "Bà Vương, khi nào bà gặp chuyện gì cứ tìm con, ít nhiều gì con có thể cho bà ít lời khuyên."
Diệp Thư Từ về chỗ của mình, tiếp tục đấu trí với bài thi, vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc dụi mắt.
Chiếc áo khoác đen, cổ áo kéo đến cằm, làm thay đổi khuôn mặt góc cạnh vốn đã sắc sảo của cậu chàng, rũ mắt nhìn cô, trong mắt là ý cười nhạt.
Nếu không phải người ngày đêm thương nhớ thì còn là ai nữa.
Diệp Thư Từ tim đập thình thịch, gương mặt cũng nóng lên: "Thẩm Tứ."
Mí mắt của cậu chàng rất đẹp, khi cúi đầu, gương mặt lại hơi nhỏ và dài.
Trong đầu Diệp Thư Từ chỉ toàn là mấy câu hỏi trong bài thi cô không làm được, không đợi Thẩm Tứ mở miệng, không nhịn được nói: "Tôi có mấy câu không làm được, cậu xem giúp tôi được không?"
Hình như không ổn lắm.
Chắc chắn người nọ đến đây để mua vịt.
Cô lại chủ động hỏi về bài thi.
Không ngờ, cậu chàng lại nhướng mày, cười: "Câu nào?"
Khi Thẩm Tứ bước vào tiệm, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách, tràn vào trái tim thiếu nữ.
Câu hỏi này rất khó, nhưng Thẩm Tứ đã chia thành từng phần, vài ba câu đã phân tích rõ ràng, không chỉ vậy, Thẩm Tứ còn suy một ra ba, ghi vào giấy nháp hai câu hỏi nhỏ để cô củng cố.
Diệp Thư Từ mỉm cười hài lòng.
Cô vui vẻ không hiểu được.
Rõ ràng cô chỉ là một người yêu thầm hèn mọn.
Nhưng tại sao, chỉ cần ở gần cậu cũng có thể cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ đến thế, tựa như cuộc sống có mỏi mệt đến đâu, chỉ cần nhìn cậu, trong thâm tâm như có một làn gió xuân nhè nhẹ thổi qua.
Cũng vào lúc này, cô mới nhớ: "Thẩm Tứ, cậu đến đây..."
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là mua vịt quay."
Cũng đúng, đến tiệm vịt quay mà không mua vịt quay, không lẽ đến gặp Diệp Thư Từ cô sao?
Diệp Thư Từ gãi đầu: "Bà ấy lại muốn ăn à, cậu đợi chút, theo lời bà nội dặn, để tôi chọn cho cậu con lớn nhất."
Diệp Thư Từ đeo găng tay vào, vươn tay bắt đầu lựa vịt, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, như mặt hồ đầy sao: "Vịt nướng hôm nay, tôi tự nướng cả đấy, bảo đảm sẽ rất ngon."
Thẩm Tứ nhếch môi cười, cao giọng, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng: "Bạn cùng bàn nhỏ, cậu lợi hại như vậy, còn biết gì nữa không?"
"Tôi biết rất nhiều."
Diệp Thư Từ bỏ vịt quay vào một cái túi, bỏ thêm nước chấm và ít bánh ăn kèm* vào, định khoe khoang về mình, không nghĩ đến cậu chàng đã nhẹ nhàng nói —
Bánh này dùng để gói rau và thịt.
"Chẳng hạn như, miệng mồm lanh lợi, dọa người xấu bỏ chạy, thật sự làm tôi rất bội phục..."
20/07/2023 - 2401 từ