Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 16: Tặng quà


Có lẽ tác giả vì nữ chính con gái ruột, trong sách có một đoạn truyện là thời điểm trưởng thôn tiếp nhận nhóm thanh niên trí thức lần này, lãnh đạo công xã ám chỉ với mấy người phụ trách thôn, trước thu hoạch vụ thu sẽ có một nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn, cụ thể bao nhiêu người thì không biết, dù sao mỗi thôn đều sẽ nhận về một hai người thanh niên trí thức.

Thôn Thiện Thuỷ có một nhà riêng cho nhóm thanh niên trí thức, mấy năm gần đây đến không ít người, ngay từ đầu cũng không có nhà riêng, liền sắp xếp nhóm thanh niên trí thức vào ở nhà dân, trước trước sau sau đã xảy ra không ít sự vụ lông gà vỏ tỏi, sau một thời gian dài nói gì các thôn dân cũng không chịu tiếp nhận thanh niên trí thức vào ở.

Không còn cách nào mới cho thanh niên trí thức một nhà riêng.

Ít nhiều cũng có một số thanh niên trí thức lần lượt lập gia đình tại địa phương, nếu không nhà riêng cho thanh niên trí thức không thể nhận thêm người mới tới.

Một nhóm thanh niên trí thức mới tới sẽ ở lại, nơi nào còn có chỗ ở, trưởng thôn đã nói với lãnh đạo công xã thôn bọn họ thật sự không còn chỗ.

Nhưng người ta liền trả về một câu, muốn tự bọn họ nghĩ cách giải quyết khó khăn, tất nhiên công xã cũng có thể cho chút trợ cấp.

Nhưng trợ cấp bao nhiêu trong lòng mọi người đều rõ, dù sao sẽ không trợ cấp hẳn một căn nhà mới.

Nhà cho thanh niên trí thức ở muốn trong thôn bỏ tiền xây, trưởng thôn thiếu chút nữa bùng nổ tại chỗ.

Thôn dân Thiện Thuỷ thôn phần lớn là từ ba dòng họ lớn tạo thành, trưởng thôn Triệu Phúc Quý, đại đội trưởng Vương Thiên Tường, kế toán Lý Vượng Thịnh, từ mấy người lãnh đạo thôn là có thể nhìn ra ba họ lớn trong thôn, cũng không khó nhìn ra ba dòng họ này không hoà thuận.

Trưởng thôn Triệu Phúc Quý trong lòng khổ không nói nên lời, ngẫm lại những thôn khác chỉ có trưởng thôn hoặc chỉ có đại đội trưởng, ở trong thôn chính là nói một không nói hai, cực kỳ có uy vọng, còn hắn đây... Làm gì cũng phải thương lượng với hai người kia, nơi chốn cản tay.

Có thể tưởng tượng việc lấy tiền của đội để xây nhà cho thanh niên trí thức, không phải một việc dễ dàng.

Trưởng thôn sợ nhất chính là đại đội trưởng nói hắn nhận chỗ tốt từ nhóm thanh niên trí thức mới thu xếp xây nhà cho bọn họ.

Các thôn dân cũng không quan tâm có chính sách gì, bọn họ chỉ biết tiền trong đội không thể tiêu cho người ngoài, việc này làm không tốt hắn chính là người không phải.

Trưởng thôn càng nghĩ càng phiền, liên tiếp mấy ngày ở nhà thở ngắn than dài.

Vợ trưởng thôn nhìn không được, nói: "Nếu lại có thanh niên trí thức đến, ngươi để Vương Thiên Tường đi nhận."

Ai đón người ai dàn xếp, không thể chuyện gì cũng đều trông cậy vào trưởng thôn đi, đại đội trưởng hắn làm cái gì?



Trưởng thôn tức giận hừ một tiếng, "Ngươi nghĩ hắn ngốc? Mỗi năm công xã mở họp đều là hắn đi dự, thôn chúng ta mỗi năm nộp bao nhiêu thuế lương đều là hắn lo liệu, ta đem việc thanh niên trí thức đẩy lên người hắn, hắn có thể đem mấy việc này đẩy lại cho ta."

"Hắn là đại đội trưởng vốn dĩ nên quản mấy việc đó." Vợ trưởng thôn có chút không phục nói.

Mỗi năm sau thu hoạch vụ thu công xã đều sẽ mở họp, thương lượng các thôn năm sau có thể nộp bao nhiêu thuế lương, có thôn kia không thông minh lắm bị kích liền lập tức lập quân lệnh trạng, làm cho thôn dân một năm đều phải thắt lưng buộc bụng, bị mắng không ít.

Còn nhớ năm ngoái, thôn Thượng Hà bởi vì đại đội trưởng đầu óc nóng lên, toàn thôn phải thắt lưng buộc bụng theo, cuộc họp hàng năm này, năm nào cũng có thôn mắc mưu, trưởng thôn không muốn quản loại chuyện này, làm không tốt liền thành tội nhân trong thôn, không muốn đắc tội người trong thôn, không khéo lại đắc tội lãnh đạo.

Nghĩ thế nào cũng không phải chuyện tốt.

"Ngươi hiểu cái gì, theo cách nói của ngươi, ta còn là trưởng thôn đấy, thanh niên trí thức càng nên do ta quản."

Vợ trưởng thôn bị nói nghẹn lời, trắng mắt liếc lão già nhà mình một cái, cũng không nói thêm, trong lòng lại nói thầm, mấy thanh niên đó tới còn không phải là để tranh đồ ăn, sao lại không phải trách nhiệm của đại đội trưởng.

Rốt cuộc không nói ra lời, hai vợ chồng ầm ĩ có chút không thoải mái.

Lúc này liền nghe ngoài cổng truyền đến thanh âm trong trẻo, "Trưởng thôn có nhà không?"

Hai vợ chồng già nghe tiếng nhìn ra, liền thấy Lâm thanh niên trí thức đứng ở cổng nhìn vào trong, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nghi hoặc Lâm thanh niên trí thức đến đây là muốn làm gì?

Vợ trưởng thôn thấy trong tay Lâm Ngọc Trúc còn xách theo đồ, vội vàng nhiệt tình đón người tiến vào.

Thôn Thiện Thuỷ tuy rằng nhiều người, nhưng đất cũng rộng, cơ bản mọi nhà đều có sân rộng, còn mở rộng ra phía ngoài, không giống trong huyện xây nhà liền kề, không có không gian riêng tư, trong nhà nói gì nhà bên cạnh đều nghe được.

Cho nên Lâm Ngọc Trúc cầm đồ vào nhà cũng không sợ những thôn dân khác nhìn thấy, mặt trời sắp lặn, trời còn chút sáng nên không để Lâm Ngọc Trúc vào nhà, giờ vào nhà là phải thắp đèn dầu, vợ trưởng thôn tự nhiên là tiếc không nỡ thắp.

Lúc này đồ đặt ở trên bàn cũng nhìn không rõ, ai sẽ vào trong sân để nhìn tỉ mỉ.

Từ ngoài sân nhìn không rõ, ai còn có thể vô duyên vô cớ nói trưởng thôn nhận quà.

Trước khi Lâm Ngọc Trúc xuống nông thôn anh chị em Lâm gia cũng có tặng đồ, anh cả Lâm mua cho nàng một cân kẹo sữa đại bạch thỏ, chị hai Lâm thế nhưng cũng tặng đồ, mua cho nàng một bao đường đỏ, em trai Lâm không có tiền, cho nên không có gì để cho.

Giữa kẹo sữa và đường đỏ, Lâm Ngọc Trúc quyết định lấy nửa bao đường đỏ ra, kẹo sữa đại bạch thỏ tuy quý, nhưng đối với thôn dân mà nói trừ để cho trẻ con ăn cũng không thiết thực bằng đường đỏ, lấy ra tặng cũng không mất mặt.



Đợi Lâm Ngọc Trúc vào sân ngồi xuống, trưởng thôn vờ tức giận nói: "Đến còn mang theo đồ làm gì, ngươi thân con gái một mình xuống nông thôn cũng không dễ dàng, mau đem đồ cầm về, cất đi chính mình dùng."

Lâm Ngọc Trúc nếu đem lời này coi là thật, thì nàng chính là đầu gỗ.

Cười ha hả nói: "Đồ này cũng không phải là tặng không ngài, đây không phải còn có việc nhờ ngài giúp đỡ sao!"

Trưởng thôn trầm mặc một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc gì? Ta chỉ là trưởng thôn, không giúp được việc lớn gì."

Lâm Ngọc Trúc nhìn sắc trời, cũng không tính cùng trưởng thôn loanh quanh lòng vòng, còn lề mề nữa trời hoàn toàn tối đen, một mình trở về đường đêm không an toàn, giữa đường còn phải đi xuyên qua một mảnh ruộng ngô.

"Ta muốn tại nhà cho thanh niên trí thức xây cái phòng bếp." Lâm Ngọc Trúc nói thẳng.

"Gì? Sao? Mấy thanh niên cũ không ăn cùng các ngươi? Bắt nạt ngươi?" Trưởng thôn như thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Ngọc Trúc là tới tìm hắn xây phòng bếp, nhiều tiền phỏng tay sao? Còn chỉ xây mỗi phòng bếp.

Mục đích của Lâm Ngọc Trúc tất nhiên không chỉ là xây mỗi cái phòng bếp đơn giản như vậy.

Nàng chính là muốn đi từng bước, có cái cớ mới dễ nói chuyện tiếp, vì thế nàng ngắn gọn kể lại chuyện nấu cơm hôm nay, tách ra ăn riêng là điều không thể tránh khỏi.

Sau đó làm như cẩn thận cân nhắc một hồi, thử nói: "Trưởng thôn hay là ta xây một căn nhà độc lập ở sân sau? Cũng không cần quá lớn, chỉ xây một gian, đủ ở với nấu cơm là được."

Nhớ không nhầm trong nguyên tác nữ chính Lý Hướng Vãn chính là cùng trưởng thôn bàn bạc, lợp một gian nhà nhỏ đơn sơ.

Nhà đúng là không cần quá lớn, một gian đã đủ ở, Lâm Ngọc Trúc tính toán xây một mái hiên khép kín khác, cũng không cần quá lớn, đủ đắp cái bếp lò là được, đến lúc đó bếp lò thông với tường cùng giường sưởi vừa lúc đủ giữ ấm, làm như vậy nấu cơm cũng không sợ khói dầu hun phòng.

Gần giống như là mở cửa vào nhà là một phòng nhỏ để đặt bếp lò, cũng có thể gọi là phòng bếp. Đi tiếp vào bên trong chính là phòng ngủ, tường chung của hai phòng làm thành tường ấm (nhóm lửa nấu cơm tường này sẽ ấm, là Thần Khí sưởi ấm mùa đông), ở gần tường ấm lại đắp cái giường đất, không gian còn lại kê bộ bàn ghế là xong.

Tính như vậy sợ là 10-20 mét vuông cũng chưa dùng hết, áp lực là có chút, để có không gian riêng tư của mình, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Xây lớn Lâm Ngọc Trúc sợ trưởng thôn sẽ sắp xếp nhóm thanh niên trí thức mới tới vào ở, vậy thì không được, trên người nàng có bí mật không thể nói, nàng lại không phải thần đồng, rời xa sách vở có ít cũng đã mười năm, tự nhiên muốn học lại, có cái nhà riêng mới dễ ôn tập, bây giờ vẫn chưa thi đại học, đã tốt nghiệp rồi vẫn còn ôn tập lại sách giáo khoa cấp ba, bị người khác hỏi đến, còn phải nghĩ cách lấp liếm cho qua, quá phiền toái, mấu chốt là còn có nữ chính ở bên cạnh.

Nghĩ làm sao để có cái nhà riêng là tốt nhất, hơn nữa phía sau vườn rau của nhà cho thanh niên trí thức có phiến đất hoang, đem sân mở rộng chút là có chỗ, như vậy nàng coi như vẫn ở cùng nhóm thanh niên trí thức, không dễ dàng bị nhớ thương, còn tính an toàn.