Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 48: Một kiện hàng thật lớn


Đã nói làm người phải có kiên nhẫn mà, sau khi Lâm Ngọc Trúc đi theo phía sau cậu trai Tống thảnh thơi một hai giờ, tiểu tử này rốt cuộc làm ra hình ra dạng.

Tốc độ cắt lúa mạch đã nhanh hơn.

Lâm Ngọc Trúc liền đi theo phía sau nhặt lúa chất thành đống rồi bó, hơi cần chút kỹ thuật, rơm lúa mạch không được dẻo dai, bó không cẩn thận liền bung ra lại phải bó lại, Lâm Ngọc Trúc bó mấy bó mới nắm giữ được chút bí quyết.

Do vậy lăn lộn một hồi, trên người toàn là râu lúa, quần áo cũng bẩn dính đầy bụi lúa mạch.

Mặt trời lại nắng gắt, phơi đến mức người chảy mồ hôi ròng ròng, râu lúa dính vào da, Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể chịu đựng, không dám tuỳ tiện xoa, nàng hiện tại dính đầy bụi lúa mạch, càng xoa càng nhiều.

Loại khổ này thật không muốn phải chịu lần thứ hai.

Đến lúc tan tầm buổi sáng, đầy người Lâm Ngọc Trúc đều là cuống lúa mạch hoặc là râu lúa.

Trên tóc còn cắm mấy cuống lúa...

Lâm Ngọc Trúc còn cho rằng Lâm gia đã quên mất nàng, không nghĩ tới lúc về đến nhà chung của thanh niên trí thức lại nghe thấy có người gọi tên nàng, giọng nói có chút quen tai, nhưng lại không nghĩ ra là ai.

Theo hướng gọi nhìn lại là một nam nhân cưỡi xe đạp đi đến đây, phía sau còn có kiện hàng lớn, đợi người dừng lại ở cửa nhà, Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, hoá ra là người quen.

Người này không lo bán hàng ở trạm lương thực lại đi làm người phát thư? Ông lão phát thư trước đây đã quang vinh về hưu?

"Lâm Ngọc Trúc?" Thẩm Bác Quận thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào hắn, nên mới hỏi.

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu.

Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc có một chút trầm tư, tuy nhiên rất nhanh lại khôi phục bộ dáng bình thường, Lâm Ngọc Trúc cũng không nhận ra.

"Kiện hàng phía sau này là của ngươi." Nói xong dỡ xuống đưa cho nàng.

Lại hướng vào nhà chung hô: "Chu Nam."

Lâm Ngọc Trúc nhìn kiện hàng cực lớn, muốn wow một tiếng, mẹ Lâm đây là đem toàn bộ gia sản gửi cho nàng sao.

Chu Nam đang ở trong viện rửa mặt, nghe thấy có người gọi liền đi ra.

Diện mạo làm cho Thẩm Bác Quận là nam nhân cũng phải kinh ngạc: "Chu Nam?"

Chu Nam đồng chí gật gật đầu.



Thẩm Bác Quận đưa cho hắn một phong thư xong, liền thấy Lâm Ngọc Trúc nâng kiện hàng lên, cả người biến mất trong kiện hàng, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Chu Nam cầm phong thư nhìn nhìn, là trong nhà gửi tới, cũng không vội vàng mở ra xem, quay đầu thấy Lâm Ngọc Trúc đang gian nan ôm kiện hàng, sửng sốt, giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

"Cần!" Cũng không biết mẹ Lâm đóng gói cái gì, kiện hàng vừa to vừa nặng, rất khó bê.

Nghe giọng nói của nữ thanh niên trí thức này, Thẩm Bác Quận nhíu mày, có chút dễ nghe nhưng lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu.

Vì thế hắn không vội rời đi, mà là đứng tại chỗ nhìn nam thanh niên trí thức đang bê gói đồ bên kia, hai người cùng nhau khiêng kiện hàng vào trong nhà.

Bóng dáng của nữ thanh niên trí thức này... cũng quen thuộc khó hiểu.

Chỉ nghe nam thanh niên trí thức nói: "Báo chí ta đã thu dọn xong, có thời gian ngươi qua lấy."

"A? Ngươi không nói ta cũng quên mất, cảm ơn ha!"

Giọng nói này, Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc trầm tư thật lâu, hắn nhất định là đã nghe qua.

Mà Lý Hướng Bắc tan tầm trở về đang muốn đi vào trong nhà, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn người đưa thư một cái, bước chân đang bước ra khựng lại, quay đầu lại nhìn kỹ Thẩm Bác Quận, hỏi: "Ngươi..." sao lại ở đây.

Thẩm Bác Quận gật đầu rất nhẹ, không nói thêm cái gì.

Lý Hướng Bắc dường như đã hiểu ra điều gì đó, đột ngột chuyển đề tài: "Đồng chí, ta có thư không?"

"Nhóm thanh niên trí thức chỉ có hai người có thư và kiện hàng, đều đã nhận."

"Ồ, được. Vậy đồng chí đi đường cẩn thận."

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, cưỡi xe đạp rời đi.

Vương Dương về sau hai bước cũng nhìn thấy người đưa thư, vội vàng quay đầu lại, lại chỉ thấy bóng lưng, nói với Lý Hướng Bắc: "Sao lão Thẩm lại thành người đưa thư?"

Lý Hướng Bắc ánh mắt sâu xa, Vương Dương lúc này mới ý thức được điều gì, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, nhẹ nhàng thở ra. Nhỏ giọng nói thầm: "Lão Thẩm này công việc thật tốt, nhận hai phần tiền lương, a? Không đúng, hắn còn có thể kiếm tiền ở chợ đen nữa." Vừa nói vừa cực kỳ hâm mộ.

"Ngươi chú ý chút, đừng nói lỡ miệng." Lý Hướng Bắc dặn dò.

"Ây, cái này ta còn không biết sao, đây không phải là không có ai nên mới nói hai câu sao, ngươi bảo tại sao tiểu thúc Thẩm gia lại muốn đem người ném tới nơi này." Bọn họ làm thanh niên trí thức đấy là không còn cách nào khác, Thẩm gia chính là đã sớm nhìn ra tình thế không tốt và an bài đường ra cho hậu bối, cũng không biết vì sao lại đưa lão Thẩm đến địa phương nhỏ hẻo lánh này.

Lý Hướng Bắc trầm mặc một hồi lâu, nghĩ Vương gia dù sao cũng đã có chút dấu hiệu thua cuộc, có nhiều tin tức tốt đều thám thính không được, Vương Dương lại không quá nhạy bén, không nghĩ tới cách đây mấy trăm cây chính là biên cảnh.



"Có thể là cũng giống chúng ta, trốn đi xa thì không sợ bị lan đến."

Vương Dương nháy mắt ủ rũ cụp đuôi: "So với chúng ta tốt hơn nhiều, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể trở về."

Lý Hướng Bắc nhìn chằm chằm đường làng đã không thấy bóng người, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã, chỉ nhỏ hơn hai tuổi, mà cuộc đời đã thua kém một khoảng lớn.

Chu Nam giúp đỡ Lâm Ngọc Trúc đem kiện hàng khiêng tới cửa phòng, gật gật đầu với nàng, xoay người liền đi rồi.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng cảm ơn, phát hiện Triệu Hương Lan ôm bồn tới hậu viện hái rau, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên này, chậc một tiếng, nợ đào hoa nha nợ đào hoa.

Vương Tiểu Mai thấy một bao đồ lớn, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hai ba bước đã đi tới, hưng phấn nói: "Trong bao của ngươi có đồ gì nha?"

Lâm Ngọc Trúc đẩy nàng ra: "Mau đi nấu cơm của ngươi đi." Đừng ở đây cản trở.

Có kiện hàng lớn như vậy, về sau nàng lấy ra đồ gì cũng không quá đáng, tuy rằng nàng chưa biết nên lấy ra đồ gì.

Chờ đem vỏ trấu trên người đều rửa sạch sẽ, người cũng thấy sảng khoái hơn nhiều, kiện hàng không vội mở ra, nàng muốn nhóm bếp trước, nấu nồi cháo, nhân tiện hâm nóng hai cái bánh bao.

Chờ làm xong xuôi, mới đi mở kiện hàng.

Mở kiện hàng có một phong thư rơi ra, Lâm Ngọc Trúc trước tiên đem thư mở ra xem, vẫn là chị cả Lâm gia viết cho nàng.

Nói là mẹ Lâm cố ý làm cho nàng một bộ đệm chăn dày hơn, còn làm áo bông quần bông, thấy còn thừa chút bông lại làm đôi găng tay, giày bông lại không làm được, bảo nàng đi trấn trên mua đôi may sẵn, đừng tiếc tiền, con gái không thể để chân bị lạnh, trong bao thư có phiếu vải, cẩn thận đừng làm rơi.

Chị cả Lâm gia còn mua chút len sợi, dệt cho nàng quần len, len sợi không nhiều lắm, chờ đơn vị các nàng về thêm len sợi, chị lại đoạt một ít dệt áo len cho nàng, trong bọc còn có một ít quần áo mùa đông chị cả đã từng mặc qua, tất cả đều gửi qua đây.

Mẹ Lâm còn cố ý dặn dò một lần, bảo nàng đối chiếu kiện hàng cẩn thận, đừng để mất cái gì.

Lâm Ngọc Trúc đọc đến đây rất muốn nói: Dù bị thất lạc thật thì cũng không tìm lại được.

Thư còn nói mẹ Lâm cố ý tích cóp phiếu đường đỏ cho nàng mua hai túi đường đỏ, mùa đông lạnh, không có việc gì thì lấy đường đỏ đun nước gừng uống, xua lạnh.

Đừng không chịu uống.

Lâm Ngọc Trúc:...... Xem ra nguyên chủ cũng giống nàng đều không thích uống nước đường đỏ.

Phía sau chính là nói một chút tình huống trong nhà, hết thảy bình thường, có một chút khúc chiết chính là anh cả Lâm lại thêm một lần xem mắt không thành, lần này không phải hắn chướng mắt đối phương, mà là đối phương ngại hắn tuổi tác lớn... Cảm thấy hắn tuổi này vẫn chưa cưới được vợ nhất định là có cái bí mật gì không thể cho ai biết.

Lâm Ngọc Trúc cười, thật là phong thuỷ luân chuyển, nhưng cũng phải nói, nếu ghét bỏ tuổi tác lớn thì vì cái gì vẫn đi xem mắt, từ chối ngay từ đầu không phải tốt hơn à.