Tỏa Tâm giấu một nụ cười cay đắng trong lòng, rốt cuộc ba mẹ cũng không hề yêu thương cô chút nào, thậm chí khi chị Nhã đã mất thì họ vẫn chẳng cần tới đứa con gái này, ngoài cái lợi ích mà cô đem đến cho Triệu gia.
“Tai nạn năm đó, cảnh sát có điều tra ra nguyên nhân không?”
Bà Thủy nhìn Tỏa Tâm, nghĩ lại còn đau lòng: “Là do một gã tài xế lái xe tải, vì thức khuya nhiều đêm nên ngủ gục, mới đâm sầm vào xe của hai đứa.”
“Xe tải? Nhưng con nhớ khi ấy là một chiếc xe hơi mà.”
“Đoạn đường đó vắng vẻ, không có camera. Lúc cảnh sát đến nơi, chiếc xe tải vẫn còn ở hiện trường, tài xế cũng đã nhận tội. Phán tội ngộ sát, tù năm năm. Mày bị tông mạnh, ảnh hưởng tới thần trí, chắc chắn là nhớ lộn rồi! Chuyện này không quan trọng nữa, bây giờ việc mày phải làm là trở thành con dâu Vương gia, biết chưa?”
Dù gì thủ phạm đã đền tội, xem như an ủi được vong linh chị Nhã, với Tỏa Tâm chỉ cần thế thôi! Còn về ba mẹ với cái sự tư lợi của họ, cô không bận tâm nữa.
Sau đó cũng về tới biệt thự Vương gia, Triệu Tỏa Tâm xuống xe cầm theo hành lý thì bất ngờ bị Vương Đình Mặc giật nhẹ lấy vali, ném cho người giúp việc.
“Cô làm vợ tôi, sống tại Vương gia, không sợ không có quần áo mặc!”
Vương tổng dứt lời, cứ vậy đi thẳng vào trong. Tỏa Tâm nhìn giúp việc đem vali cũ đi bỏ, tự hiểu ngụ ý chê bai hắn dành cho mình, rằng cô đừng có đem mấy thứ nghèo khổ, bẩn thỉu vào làm dơ ngôi biệt thự này!
Hồi trước, Tỏa Tâm chỉ biết Vương Đình Mặc là thiếu gia duy nhất của Vương gia, có ba tên Vương Dũng, còn mẹ nghe đâu họ Đào. Cô chưa từng đặt chân đến biệt thự họ Vương, ngoại trừ Triệu Thanh Nhã thường xuyên lui tới đây thôi.
Và chị gái ít khi nói về gia đình chồng tương lai, bản thân cô cũng không thích tò mò, thành ra rốt cuộc Vương gia có bao nhiêu người thì cô đành chịu!
Như bây giờ, ngồi trong phòng khách đón Tỏa Tâm, chỉ có hai người: một phụ nữ trung niên sang trọng, gương mặt trang điểm khá đậm, trông khó tính; người kia là một cô gái trẻ cũng có phần xinh xắn, vẻ ngoài cầu kỳ điệu đà, nhìn thế này lại giống em gái Vương Đình Mặc. Tiếp theo, cô nghe hắn gọi:
“Mẹ! Diệp Diệp! Con về rồi!”
Hóa ra là mẹ chồng và cô em gái tên Diệp! Tỏa Tâm phát hiện bà Đào quan sát mình từ trên xuống dưới, ánh mắt lãnh đạm săm soi:
“Đây là cô vợ mà con nói ư?”
“Đúng ạ, cô ấy tên Triệu Tỏa Tâm, con gái thứ hai của ông bà Triệu.”
“Thật là, sao cứ phải là con gái Triệu gia vậy hả? Ba năm trước thì cô chị Triệu Thanh Nhã, rồi chẳng may gặp tai nạn qua đời, nay lại tới Triệu Tỏa Tâm, em gái nữa chứ. Đình Mặc, mẹ bảo con cưới vợ, nhìn tới nhìn lui biết bao dòng họ cao sang, còn không thì cứ chọn Vương Diệp...”
Tỏa Tâm ngạc nhiên, liền rất nhanh nghe Vương Diệp cất tiếng nhỏ nhẹ:
“Mẹ à, anh Mặc vừa về nhà, mẹ đừng làm khó anh ấy.”
Vương Đình Mặc bỏ hai tay vào túi quần, gật đầu:
“Diệp Diệp đúng là hiểu lý lẽ. Mẹ, mẹ quên lúc ba còn sống, từng muốn kết thông gia với họ Triệu sao. Thanh Nhã đã không còn, Tỏa Tâm vừa hay là em gái cô ấy, vẹn cả đôi đường. Con theo ý mẹ cưới vợ rồi, còn việc con chọn vợ thế nào, mẹ đừng quản nữa.”
Đối thoại giữa ba người đó, giúp Tỏa Tâm biết rõ vài vấn đề. Thứ nhất, Vương Dũng, người đứng đầu họ Vương trước đây, đã qua đời! Thứ hai, vẻ như bà Đào chẳng mấy vừa ý với Triệu gia, thậm chí cả Triệu Thanh Nhã xinh đẹp giỏi giang, lễ nghĩa phép tắc. Vậy thì cô càng không được bà thích rồi.
Cuối cùng, điều khiến Tỏa Tâm khó hiểu đến từ cô gái Vương Diệp kia.
Rõ ràng cô ta mang họ Vương, nhìn mặt trẻ măng cũng giống em gái Đình Mặc, nhưng cách gọi thì hơi lạ. Bình thường, Vương Diệp sẽ gọi Đình Mặc là “anh hai” hoặc “anh trai”, ấy vậy cô lại gọi “anh Mặc”, nghe có chút khoảng cách! Tiếp theo, vì sao bà Đào lại bảo hắn ‘chọn’ Vương Diệp khi đang đề cập tới việc cưới vợ?
“Con dâu mới về, gặp mẹ chồng cũng không biết chào một tiếng tử tế hả?”
Câu nói đầy khó chịu từ phía bà Đào kéo Tỏa Tâm rời khỏi những mớ suy nghĩ.
“Con chào mẹ, chào em Diệp. Do con thấy ba người đang nói chuyện, con không tiện xen vào. Con tên Triệu Tỏa Tâm, từ giờ mong được mẹ chỉ bảo thêm.”
Trước cảnh Tỏa Tâm cúi đầu lễ phép, Đình Mặc không nghĩ cô gái bướng bỉnh, bất trị này cũng có lúc mang dáng vẻ khép nép, hiền lành đến thế. Bất giác hắn cười nhạt nhẽo, cũng muốn xem thử cô sẽ giữ điệu bộ vờ vịt này tới khi nào, bởi hắn biết rõ mẹ mình thích làm khó người khác ra sao!
“Chắc mẹ và anh Mặc đói rồi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Đỡ bà Đào đứng dậy xong, Vương Diệp đi đến khoác tay Vương Đình Mặc hết sức tự nhiên, nhưng tuyệt đối không nhìn sang Triệu Tỏa Tâm một cái nào, dù cô đứng ngay bên cạnh hắn. Cô tiểu thư kiêu kỳ ấy xem chị dâu như người tàng hình!
Dõi theo ba người nọ vui vẻ rời đi, Tỏa Tâm nén tiếng thở dài, bỗng dưng thấy nhớ nhớ Bánh Bao, nhớ bà Quách, nhớ ngôi nhà nhỏ chật hẹp nóng bức nhưng ấm cúng và đầy tiếng cười đùa. Nhìn ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa đầy lạ lẫm, cô hiểu ba năm tiếp theo mình sẽ phải chịu đựng nỗi cô đơn khi sống tại đây.
Tại phòng ăn, người làm đã bày biện bao nhiêu thức ăn ngon chờ sẵn. Vương Đình Mặc ngồi xuống chiếc ghế ở giữa bàn ăn, nơi dành cho chủ gia đình.
Kế tiếp bà Đào bên phải, còn Vương Diệp bên trái, căn bản là không chừa chỗ cho Tỏa Tâm ngồi cạnh hắn! Đang nghĩ xem nên ngồi ở đâu mới thích hợp thì cô nghe Vương Diệp bấy giờ mới chịu nhìn chị dâu, lên tiếng:
“Hôm nay chị mới về nhà chồng, dù chưa tổ chức đám cưới, nhưng cũng xem như làm dâu Vương gia rồi. Có phải chị nên làm bổn phận của con dâu không?”
“Vậy chị phải làm gì?”
“Khoan ngồi ăn đã, chị đứng gắp thức ăn cho mẹ đi.”
Vương gia từ trên xuống dưới, bao nhiêu kẻ hầu người hạ, cứ phải yêu cầu Tỏa Tâm đứng hầu bà Đào ăn mới chịu!
Nói gì thì nói, cô trên danh nghĩa cũng là vợ Vương tổng, người ta còn gọi cô một tiếng Vương phu nhân, thế ở đâu ra cái lẽ phải chầu chực chẳng thua gì người làm chứ? Hầu hạ mẹ chồng thì đúng, nhưng tới mức phải đứng bên cạnh gắp thức ăn thì...
Tỏa Tâm kín đáo nhìn Vương Đình Mặc lúc này đang ung dung nhàn hạ ăn cơm, vẻ như chẳng hề bận tâm tới chuyện Vương Diệp bảo chị dâu đứng hầu mẹ chồng. Cô hiểu, hắn chính là ngầm cho phép em gái tỏ thị uy với chị dâu, càng không có chuyện bênh vực cô! Dẫu sao vừa về nhà chồng, trước mắt cô đành nhẫn nhịn thôi.
Thế là Tỏa Tâm đành đứng bên cạnh bà Đào, gắp hết món này đến món khác, còn nghe bà chê món này mặn, món kia lạt, đổi món liên tục! Sau hơn nửa tiếng đồng hồ bắt Tỏa Tâm gắp mỏi cả tay, bà Đào có vẻ chán chê, mới vừa lòng mà ngồi ăn tử tế. Tỏa Tâm chưa kịp nhẹ nhõm, lần thứ hai đã nghe Vương Diệp bảo:
“Mẹ ăn rồi, để chị đứng rảnh rỗi quá, vậy thì qua đây gắp thức ăn cho anh Mặc, tiện thể lấy luôn tô súp cho tôi.”