Thứ Nữ Phục Thù

Chương 7: Phần 7


08

 

Mấy tháng sau đó, ta trở thành trắc phi được sủng ái nhất trong vương phủ.

 

Kể từ đêm ấy.

 

Hạ Nguyệt Y bị Bùi Quân Mục răn dạy một phen, nên không còn lấy những cớ vụng về để hành hạ ta nữa.

 

Trước đây nàng căm ghét ta, chỉ mong gán cho ta tội tư thông, đến mức sẵn sàng bỏ qua danh tiếng của cả Hạ gia.

 

Giờ đây thấy ta được sủng ái, trong lòng nàng càng thêm căm hận.

 

Đến mức, nàng còn trở nên thân thiết với Ngọc di nương, người mà trước đây nàng luôn coi là cái gai trong mắt.

 

Trước khi ta vào vương phủ, Ngọc di nương là người được sủng ái nhất, cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hạ Nguyệt Y.

 

Không biết nàng đã giấu bao nhiêu búp bê vải trong nhà chỉ để nguyền rủa Ngọc di nương.

 

Ghét đến vậy, mà nay lại có thể nhẫn nhịn để kết giao.

 

Sự lạ tất có mưu.

 

Vậy nên khi Hạ Nguyệt Y cùng Ngọc di nương mời ta ra hậu viện ngắm hoa, ta liền biết hai người này muốn ra tay với ta.

 

"Muội muội, dù sao muội vào phủ cũng chưa lâu, hẳn chưa biết nơi nào là cảnh đẹp nhất trong vương phủ."

 

Trong lúc Hạ Nguyệt Y nói, Ngọc di nương giơ tay chỉ về phía hồ sen đối diện đình nghỉ mát.

 

"Giờ là thời điểm thích hợp, đứng trên đình ngắm sen trong hồ, quả thực thú vị vô cùng."

 

Hai người phối hợp ăn ý, khiến ánh mắt ta không khỏi dừng lại trên… bậc thềm của đình.

 

Có lẽ bọn hạ nhân vừa lau dọn, nên bậc thềm còn ướt sũng.







 

Ta thu ánh mắt về, làm như không biết gì, nhìn hai người họ, giả vờ hứng thú theo họ đi về phía đình nghỉ mát.

 

Ta tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong khóe mắt thoáng thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt của Ngọc di nương.

 

Ta đoán ra được, màn kịch hôm nay hẳn là do nàng bày ra.

 

Muốn đối phó với ta sao?

 

Ta không để lộ cảm xúc, kéo nhẹ tay áo của Hạ Nguyệt Y. Nàng tuy rất ghét ta, nhưng rõ ràng hôm nay chín phần mười là muốn thấy ta bẽ mặt, vậy nên cũng nhịn mà không gạt tay ta ra.

 

"Nếu cảnh đẹp đến vậy, tỷ tỷ, chúng ta cùng đi ngắm nào?"

 

Ta làm ra vẻ ngây thơ.

 

Hạ Nguyệt Y nhìn ta cười, nhưng nụ cười trên mặt nàng bỗng vơi đi vài phần, thậm chí không nhịn được mà trợn mắt.

 

Lợi dụng lúc nàng liếc mắt, ta cố ý dừng bước, nhưng tay vẫn giữ nàng, khiến nàng mất cảnh giác, liền bước ngay lên bậc thềm.

 

Ta lập tức buông tay, quay sang nhìn Ngọc di nương, giả vờ định nói gì đó.

 

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hạ Nguyệt Y vừa bước lên bậc thềm liền mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía ta và Ngọc di nương.

 

Ta đã đề phòng từ trước, nên nhanh chóng tránh sang một bên. Còn Ngọc di nương không ngờ có biến, ngơ ngác trong thoáng chốc liền bị Hạ Nguyệt Y đè lên.

 

Hai người cùng ngã xuống đất.

 

Ngọc di nương làm đệm thịt, Hạ Nguyệt Y ngã cũng chẳng nhẹ, tay trầy xước, đau đến mức nàng thốt lên một tiếng, trong cơn giận liền tát Ngọc di nương một cái.

 

"Đồ vô dụng!"

 

Hai người vốn chỉ là hợp tác, Ngọc di nương dựa vào sủng ái mà đối đầu với Hạ Nguyệt Y suốt thời gian dài, nay lại bị nàng tát một cái, đương nhiên vô cùng tức giận.

 





Hai người giằng co, tóc tai xõa tung, trên mặt cũng để lại vài dấu vết bầm tím.

 

Cuối cùng, cả hai bị đưa đến trước mặt Bùi Quân Mục.

 

Dạo gần đây.

 

Hoàng đế vốn đã bệnh nặng, triều đình và hậu cung tranh đấu không ngừng, Bùi Quân Mục càng bận rộn, chân không chạm đất, vậy mà hai nữ nhân này ađánh nhau còn kéo đến trước mặt hắn, kết quả là không ai được dỗ dành, cả hai đều bị phạt cấm túc.

 

Còn ta, vẫn luôn tỏ ra nhu mì dịu dàng, chỉ xuất hiện khi hắn cần.

 

09

 

Thấm thoắt đã lại thêm hai tháng trôi qua.

 

Dù lệnh cấm túc của Hạ Nguyệt Y đã được giải, nhưng rốt cuộc nàng cũng đã khiến Bùi Quân Mục không vừa lòng, nên nàng giận dỗi mà về nhà mẹ đẻ.

 

Ta thoải mái tự tại, nhưng vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài phủ.

 

Ví như tam muội của ta, người luôn kiêu căng bướng bỉnh, vẫn chưa từ bỏ ý định với Tống Văn Quân, bám riết suốt mấy tháng trời, nhưng vẫn không được hắn đối đãi tử tế.

 

Cuối cùng, Hạ Nguyệt Dao cũng nổi giận.

 

Nàng chỉ vào mũi Tống Văn Quân mà mắng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh ba đời làm ruộng, một sớm được hoàng ân mà đỗ Trạng Nguyên. Nhưng ngươi không có gia thế, dù có cố gắng ba đời nữa cũng chẳng sánh được thân phận cao quý của ta. Đã không biết điều, thì ta muốn xem ngươi có thể leo lên tới đâu! Còn ta, tam tiểu thư Hạ gia, nhất định sẽ gả cho người cao quý nhất thế gian, nhất định là vậy!"

 

Nghe những lời này, ta liền bật cười.

 

Cao quý nhất… ngoài hoàng đế ra, chẳng phải chỉ còn Bùi Quân Mục là có khả năng kế vị sao?

 

Cả một nhà tỷ muội, đều muốn vào An Vương phủ, chẳng sợ người ta không thấy rõ tham vọng của Hạ gia sao?

 

Nhưng chuyện này, ta cũng chẳng quan tâm.

 

Với thân phận trắc phi, ta chỉ cần tranh thủ sự sủng ái của Bùi Quân Mục, chờ đợi xem liệu có tin tốt lành nào đến không.