Triệu Vũ Gia thức dậy với cơ thể không còn lành lặn...sự đau nhức, ê ẩm khắp thân thể truyền đến đại não mới cho cô ta cảm giác đây là thực không phải mơ.
Triệu Vũ Gia cố giữ cho mình sự tỉnh táo để nhớ đến mọi việc đã xảy ra tối qua nhưng không thể, những gì còn tồn động lại trong trí nhớ của cô ta chỉ là những kí ức mơ hồ.
Khẽ liếc nhìn xung quanh..đập vào mắt cô ta là cơ thể trần trụi rất nhiều tên đàn ông. Triệu Vũ Gia không thể tin vào mắt mình..
"Chuyện..chuyện gì đang..xảy ra vậy chứ?"
Cô ta cố gắng gượng người dậy nhưng vừa động đậy, cơn đau nhức khắp người liền truyền tới, Triệu Vũ Gia chỉ biết cắn răng chịu đựng cơn đau...không thể làm gì.
Một cánh tay đầy lông lá đặt lên eo cô ta, ôm chặt.
"Cục cưng, em tỉnh rồi à? Tối qua em tuyệt quá đi mất...làm cho chúng anh đây một đêm điên đảo"
Lời nói vừa dứt, có thêm hai ba tên bò từ đất lên hưởng ứng...cười lớn.
Triệu Vũ Gia quay qua nhìn lão già béo ú, xấu xí vừa cất tiếng rồi liếc mắt nhìn xung quanh, những tên đàn ông khác bị đánh thức bởi những tiếng cười ồn ào...đều đang dần tiến lại chỗ cô ta..
Triệu Vũ Gia không khỏi hoảng sợ, cô ta cầu mong cho những suy nghĩ trong đầu cô ta đừng xảy ra nhưng chỉ tiếc...
"Nếu cục cưng đã dậy thì cùng vui đùa với các anh một chút đi nhỉ?"
"Không..không các người mau buông tôi ra...có ai không cứu tôi với...không...aaa.."
Tiếng hét, tiếng kêu cứu trong tuyệt vọng hòa lẫn với những lời nói tục tĩu, đáng khinh kéo dài trong căn phòng đó cả buổi sáng..
-------*-------
Sau khi đưa Hạ Y Nguyệt đi ăn, Nhiếp Cảnh Thiên liền chở cô về nhà nghỉ ngơi.
Đến tầm giữa trưa, cô chợt nhớ mình có chuyện quan trọng cần nói nhưng không biết mở lời như nào nên cứ quanh quẩn theo anh.
Nhiếp Cảnh Thiên thấy Hạ Y Nguyệt cứ ấp úng như có điều muốn nói nhưng không thể mở lời, đành chủ động.
"Em có chuyện gì muốn nói sao?"
"Có..có chuyện gì đâu mà.."
"Thật?"
"Không.."
Nhiếp Cảnh Thiên bật cười, gõ nhẹ lên chóp mũi Hạ Y Nguyệt, kéo cô vào lòng.
"Có chuyện gì nói anh nghe được không?"
Hạ Y Nguyệt ngập ngừng rồi kể lại toàn bộ những gì mình nghe thấy tối qua.
"Anh còn người anh em ruột nào không?"
"Không..sao thế?"
"Vậy ba anh...Nhiếp Hạo Phong ông ta có người vợ nào...ngoài mẹ anh sao?"
Cảm nhận được thân thể Nhiếp Cảnh Thiên chợt cứng lên, anh lại im lặng không lên tiếng khiến Hạ Y Nguyệt bối rối..
"Hôm qua, em thấy ông ta ra ngoài với một người con trai nên liền đi theo..vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ, phát hiện ra...tên kia cũng là con trai của ông ta.."
Ngồi trong lòng Nhiếp Cảnh Thiên, lần nữa cô nhận thấy được sự thay đổi của anh..cơ thể anh chợt run nhẹ, cảm xúc khiến người ta khó nắm bắt.
Đau đớn, thất vọng, tức giận...và những cảm xúc khó lí giải khác của anh đều được cô thu trọn vào mắt.
Hạ Y Nguyệt đưa tay vòng ra sau, vừa ôm vừa vuốt ve tấm lưng dài rộng của Nhiếp Cảnh Thiên, an ủi.
"Em xin lỗi, nếu không vui thì đừng suy nghĩ nữa nhé?"
"Anh không sao...chuyện này anh sẽ cho người điều tra.."
Nhiếp Cảnh Thiên ôm lấy Hạ Y Nguyệt, gục đầu lên vai cô như kẻ yếu đuối.
...
Im lặng một lúc lâu, Nhiếp Cảnh Thiên bỗng lên tiếng.
"Em có muốn nghe kể chuyện không? Chỉ là một câu chuyện ngắn thôi.."
Hạ Y Nguyệt có cảm giác câu chuyện này sẽ giúp cô hiểu rõ anh hơn.
"Có.."
"Có một đứa trẻ chưa từng được biết tình cảm gia đình là gì, chỉ nhận được mỗi tình thương của người mẹ và hai người luôn sống trong sự ghét bỏ của người bố, người chồng...
Tiền! Tiền chính là tất cả với ông ta, vì tiền ông ta có thể bán vợ bỏ con...tên khốn đó đã đưa vợ mình lên giường người khác chỉ vì tiền..
Thậm chí..."
Lần nữa, Hạ Y Nguyệt lại cảm nhận được sự run rẩy của Nhiếp Cảnh Thiên.
Anh trấn tĩnh lại bản thân, nói tiếp: "Thậm chí ông ta còn để cho tình nhân của mình giết chết vợ của ông ta, để cho một đứa trẻ bốn tuổi phải mồ côi mẹ, sống không nơi nương tựa...hắn ta là tên khốn không xứng để được làm cha, làm chồng người khác.."
Hạ Y Nguyệt bất ngờ khi nhận ra vai mình ươn ướt..Nhiếp Cảnh Thiên đang khóc ?
Hạ Y Nguyệt chưa kịp làm gì thì anh liền dụi đầu mình vào cổ cô, những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào da thịt khiến cho cô xác định suy đoán của mình là đúng.
Cô đưa tay lên xoa lấy cái đầu đen đang quậy quá trên vai mình, nhẹ nhàng cất tiếng.
"Đứa trẻ ấy thật đáng thương nhỉ? Nhưng em nghĩ rằng mẹ của đứa trẻ ấy luôn quan sát, luôn dõi theo và luôn mong con mình sẽ có một cuộc sống thật tốt, thật hạnh phúc..."
"Thật sao..?"
Nhiếp Cảnh Thiên như một đứa trẻ con ngây ngô hỏi lại.
"Thật"
"Vậy thì đứa trẻ ấy sẽ cố gắng sống thật tốt để người mẹ có thể được an lòng"
"Ừm.."
Nhiếp Cảnh Thiên vừa ngước mặt lên, Hạ Y Nguyệt thuận thế đưa tay lau đi những giọt nước còn vươn lại trên mí và khóe mắt anh.