- Không được, lập tức rút lui!
Lôi Thanh Tuyết trả lời cực kỳ kiên quyết, rẹt, điện quang trên pháp kiếm lại lóe.
- Được rồi.
Ánh Hồng nữ tu nháy mắt với chồng mình, ý tứ là mau chóng rút đi, vì một Lục lão đại mà hại luôn tính mạng của hai vợ chồng mình, thực sự không đáng.
Nam tử họ Hạ gật gật đầu, cũng không còn chiến ý.
Hôm nay vận khí không tốt, đánh giá thấp đối thủ, Lôi tiểu tử có thể lấy ra thượng phẩm linh phù đã rất biến thái, tỷ tỷ hắn còn khoa trương hơn... Có thể giữ được tính mạng, đã là người ta thủ hạ lưu tình.
Nam tử có bớt cũng không quan tâm Lục lão đại sinh tử, hắn quan tâm là một người khác, lại hỏi Tô Triệt:
- Đệ đệ ta đâu? Người lúc nãy đuổi theo ngươi ấy.
- Ồ, người đó là đệ đệ ngươi...
Tô Triệt làm bộ làm tịch trả lời:
- Hắn chạy rồi! Bị ta đả thương, chạy vào sâu trong hẻm núi rồi.
- Hắn bị thương?
Nam tử có bớt bán tín bán nghi, không tin chuyện một đứa trẻ ranh thực lực chỉ là luyện khí nhất tầng lại có thể đả thương đệ đệ mình...
Nhưng, đứa trẻ ranh ấy đang đứng trước mặt mình, đệ đệ thì không thấy đâu, hắn không thể nào cãi lại sự thực đang bày ra trước mặt, chỉ có thể nói, mấy người bọn chúng có mắt không nhìn thấy thái sơn, lựa chọn sai đối thủ để mà ra tay, cuối cùng ngã một vố đau.
- Bỏ đi, đệ đệ chỉ là bị thương, chứ chưa mất mạng, vậy là được rồi.
Nam tử có bớt cũng nảy sinh ý muốn rút lui, trong lòng thầm tính toán, đợi đến nơi an toàn, hắn sẽ gửi tin hỏi thăm tình hình.
Hắn đương nhiên không ngờ, đệ đệ mặc dù không chết, nhưng đã vào trong một thế giới khác. Một không gian đặc biệt khép kín, không thể liên lạc được với bên ngoài. Trừ phi là, sau hôm nay hắn cũng may mắn vào được không gian đặc thù đó...
Nam tử có bớt và vợ chồng họ Hạ rút lui, cũng chính là nói, Lục lão đại đang hôn mê bị chúng vô tình bỏ lại.
Chuyện như thế này ở tu tiên giới cực kỳ bình thường, mọi mối quan hệ chỉ là quan hệ hợp tác lúc nguy cấp, không có ai chịu đồng sinh cộng tử với người khác.
Lôi Tiếu thì thầm bên tai Tô Triệt:
- Có cảm thấy kỳ lạ không, tam tỷ tỷ ta rõ ràng có năng lực như vậy, tại sao còn để chúng đi?
- Có một chút.
Tô Triệt khẽ gật đầu.
Lôi Tiếu hắc hắc cười nói:
- Kỳ thực à, tốc độ điện quang của tam tỷ cũng chỉ có ngắn ngủi trong khoảng thời gian ba tức mà thôi, dùng để dọa người còn có thể, nếu là giao chiến chính diện, thì không đủ lực.
- Chỉ có thời gian ba tức...
Tô Triệt lúc này mới hiểu, bản lĩnh gia tốc của Lôi Thanh Tuyết, thì ra ngắn ngủi như vậy.
- Vậy cũng rất không tệ.
Tô Triệt đánh giá từ tận đáy lòng:
- Không chỉ là dọa người, dùng nó bất ngờ đánh lén cũng rất hữu hiệu.
- Cái này là "gia tốc phù điện quang" chỉ Lôi gia chúng ta mới có, đồ chơi nhỏ không đáng tiền... nhưng, chỉ có đạt đến luyện khí tam tầng mới có thể sử dụng.
Lôi Tiếu cười nói:
- Lúc nào ngươi đến luyện khí tam tầng, ta sẽ tặng ngươi mấy tấm.
Tô Triệt gật đầu cảm ơn.
Lôi Tiếu lại hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi thực sự đả thương đệ đệ hắn?
- Ừm.
Tô Triệt sớm đã nghĩ ra cách trả lời, gật đầu nói:
- Hắn coi thường ta, nhất thời sơ hở, bị ta dùng trung phẩm linh phù đánh trúng, nên bị thương không nhẹ.
- Giỏi lắm, anh bạn nhỏ!
Lôi Tiếu ha ha cười nói:
- Đừng nói là bọn chúng coi thường ngươi, đến ta và tỷ tỷ ta cũng không nghĩ đến... còn nữa, lúc nãy tấm "lưu sa phù" dùng cũng hợp lý lắm, tiểu tử ngươi cũng thành thục sử dụng thủ đoạn đánh lén sau lưng đấy!
Tô Triệt lắc đầu biểu thị khiêm tốn, Lôi Thanh Tuyết đứng bên cạnh dịu dàng cười, ánh mắt bao hàm thâm ý. Những lời Lôi Tiếu nói thực sự cũng là những gì trong lòng nàng, không sai, tất cả mọi người đều con thường vị "Tô sư đệ" này.
Tô Triệt khom lưng gỡ túi càn khôn ở hông Lục lão đại, đưa cho Lôi Tiếu nói:
- Đây là chiến lợi phẩm của chúng ta, ngươi kiểm tra đi.
- Không cần.
Lôi Tiếu lắc đầu nói:
- Ngươi đánh ngất hắn, thứ này đương nhiên thuộc về ngươi.
- Vậy sao được!
Tô Triệt vội vàng xua tay:
- Đã là cùng nhau hợp tác đối địch, chiến lợi phẩm bất luận bao nhiêu, đều phải phân chia công bằng mới đúng.
- Túi càn khôn của một tán tu, có được bao nhiêu thứ tốt, tự ngươi giữ là được.
Lôi Tiếu ấn túi càn khôn vào tay Tô Triệt, tùy tiện nói:
- Đợi sau này thu hoạch được gì lớn, ta mới không khách khí với ngươi.
Lôi Thanh Tuyết cũng tỏ thái độ lãnh đạm, không liếc nhìn túi càn khôn dù chỉ một cái.
Tô Triệt biết, tử đệ Lôi gia gia thế hiển hách, căn bản không để mắt đến chút tài sản tầm thường này.
Cũng được! Tô Triệt cũng không phải kẻ nguyên tắc, buộc túi càn khôn vào hông mình, đợi khi nào chỉ có một mình mới kiểm tra đồ vật bên trong.
- Người ta vẫn chưa chết, xử lý thế nào đây?
Tô Triệt cúi đầu nhìn Lục lão đại đang hôn mê.
- Để hắn tự sinh tự diệt.
Tỷ đệ Lôi gia không phải loại người truy cùng giết tận, huống hồ hắn đã bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
- Ta muốn dùng hắn...
Tô Triệt nháy nháy mắt với Lôi Tiếu, vô lên túi càn khôn của mình.
- Luyện pháp khí?
Lôi Tiếu lập tức hiểu ra, hiếu kỳ hỏi:
- Huynh đệ, pháp khí của ngươi có phải ma khí không, đến người cũng ăn?
- Nhân yêu ma, có khác gì nhau?
Tô Trạch cố ý giả ngốc, ngơ ngác hỏi lại:
- Ta chỉ biết, sinh linh dùng để luyện pháp khí càng nhiều càng tốt, không phải sao?
- Được! Tiểu tử ngươi đủ tàn nhẫn!
Lôi Tiếu phẩy phẩy tay, nói:
- Mau đi đi, đừng để tam tỷ ta nhìn thấy, tỷ ấy không thích những chuyện này.
Quả nhiên, Lôi Thanh Tuyết đứng cách đó không xa chân mày hơi nhíu, rõ ràng không quá tán thành cách làm này, lại nói, dùng hồn phách con người tôi luyện pháp bảo, tu sĩ ma đạo đương nhiên là như cơm bữa, tiên đạo chính thống mặc dù không phải hoàn toàn cấm đoán, nhưng cũng không định đề xướng, dùng phương thức này đối đãi kẻ thù sinh tử còn có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không cho phép vì tôi luyện pháp bảo mà lạm sát người vô tội.
May mà, Lục lão đại miễn cưỡng tính là kẻ thù sinh tử, cho nên Lôi Thanh Tuyết chỉ là biểu thị chút thái độ, chứ không lên tiếng ngăn cản.
Tô Triệt ngoác miệng cười, nói:
- Yên tâm đi, ta chỉ làm vậy với kẻ thù thôi, tuyệt đối không rơi vào ma đạo!
Lôi Thanh Tuyết khẽ gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:
- Cần bao nhiêu lâu?
- Nhanh thôi mà.
Tô Triệt vừa đi vừa trả lời, đem Lục lão đại léo vào bãi đá.
Đến một nơi kín đáo, Tô Triệt mới mặc niệm trong lòng.
- Bắt người này.
Lục lão đại biến mất không còn dấu viết, thuận lợi tiến vào không gian giam giữ tầng một hắc tháp.
- Ha ha, lại thêm một người.
Trong nhà giam, lão hắc ha ha cười lớn, dưới chân hắn đã có hai phạm nhân. Chiêu Phong Nhĩ vẫn chưa tỉnh lại, nay lại thêm một Lục lão đại, chỉ có điều, Lục lão đại toàn thân cháy đen thương thế tương đối nặng, nếu tỉnh lại, cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian, mới có thể chịu được "điều dưỡng" chi đạo mà Lão Hắc sẽ nói sắp tới.