- Cái này...
Chiêu Phong Nhĩ Hàn Hữu Minh thoáng do dự, chuyện này có liên quan đến một bí mật lớn, đổi thành bất cứ ai đều không thể thoải mái nói ra.
Bịch bịch bịch bịch...
Một thoáng do dự này đổi lấy một trận quyền cước nữa, đau đớn cự đại vừa dịu đi lúc này lại trỗi dậy, Hàn Hữu Minh kiệt sức cầu xin tha mạng, hưởng thụ chí ít một khắc hành hạ vô biên mới có được cơ hội thành thật thứ hai.
- Không dám, tiểu nhân thực sự không dám, không dám che giấu nữa, nhất định thành thật trả lời mọi câu hỏi của Ma Vương đại nhân.
Không đợi lão Hắc chủ động tra hỏi, Hàn Hữu Minh bò trên mặt đất dập đầu như giã tỏi.
Không phải hắn không có cốt khí, mà là ngay cả thiết đả hán tử chân chính cũng không chịu nổi kiểu hành hạ không thể hình dung này. Hàn Hữu Minh thực sự nghĩ không thông, chỉ là đấm đá thôi mà, sao có thể đau đớn như vậy? Khiến người ta chỉ muốn lập tức chết đi, kết thúc nhanh gọn tính mạng cũng coi như là một lại ân huệ.
Chỉ có Tô Triệt và lão Hắc mới biết, phạm nhân vào nhà giam hắc tháp, bị giam cầm không chỉ đơn giản là thân thể, tư tưởng và linh hồn họ cũng đã bị gieo ma chú, tâm linh và ý chí thường xuyên tan rã và ăn mòn...
Hàn Hữu Minh nói:
- Ta và huynh trưởng Hàn Tá Kinh có một bí mật, cần lấy được hai miếng ngọc phù và ngọc bài thân phận của ngoại môn đệ tử Thiên Huyền Tông Huyền Cơ Phong, mới có thể trà trộn và cấm địa Huyền Cơ phong.
Lão Hắc hét nói:
- Bí mật như thế nào, mau kể chi tiết cho ta nghe!
Kỳ thực, lão Hắc thông qua thiên ma đọc tâm chi thuật đã biết bí mật trong lòng hắn, lúc này thẩm vấn, chỉ là để thuần hóa phạm nhân mà thôi.
Hàn Hữu Minh nói:
- Phụ thân chúng ta, từng là một nội môn đệ tử Huyền Cơ Phong, sau này, thời vận không tốt chết trong một trận đại chiến trừ ma. Nhưng, phụ thân vẫn để lại cho chúng ta một bí mật lớn vô cùng quan trọng, giúp hai huynh đệ ta trở nên xuất sắc trên con đường tu tiên, có được thành tựu kim đan đại đạo...
- Nói trọng điểm!
Lão hắc khiển trách nói.
- Được, được!
Hàn Hữu Minh vội vàng trả lời, lúc này mới tóm tắt nói:
- Phụ thân thân là nội môn đệ tử, phụ trách trông coi cấm địa trồng linh dược, một lần cơ duyên xảo hợp, ông phát hiện một khu đất bí mật bên trong cấm địa, mọc đầy những tiên căn tiên thảo giá trị phi phàm, khu đất bí mật này nằm sâu trong sườn núi, trừ phụ thân ta, không ai biết điều này, nên nó vẫn là một dược viên tự nhiên.
Lão Hắc cố ý hỏi:
- Nói bậy! Trong Thiên Huyền Tông cao nhân vô số, một nội môn đệ tử như phụ thân ngươi có thể biết chuyện này, cao tầng môn phái không lẽ không biết?
- Không, ta không có nói bậy!
Hàn Hữu Minh sợ lại bị hành hạ, mặt mày tái mét giải thích nói:
- Vườn linh dược vốn dĩ có trùng trùng cấm chế, tu vi cao đến đâu cũng không thể dùng thần thức tùy tiện thăm dò. Huống hồ trừ Huyền Cơ Phong phong chủ, chỉ có đệ tử phụ trách trông coi dược viên mới có thể đi vào cấm địa đó...
Hàn Hữu Minh trình bày một loạt các lý do, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, vùng đất bí mật đó chỉ có phụ thân đã mất của hắn mới biết, ngoài ra, đến Huyền Cơ Phong phong chủ Huyền Cơ tôn giả cũng không hề hay biết, tuyệt đối là một thiên nhiên động phủ chưa từng khai phá.
- Phụ thân ta chính là nhờ vào số dược liệu tự nhiên quý giá đó, mới có thể trở thành người nổi bật trong nội môn đệ tử, có hi vọng lực áp quần hùng thành tựu phi phàm, cuối cùng trở thành Thiên Huyền Tông chân truyền đệ tử.
Hàn Hữu Minh thút thít khóc:
- Chỉ đáng tiếc, ông thời vận không tốt, ra đi quá sớm...
Lão hắc tâm linh truyền âm với Tô Triệt nói:
- Chủ nhân, hắn nói đều là thật, trong lòng hắn ẩn giấu bí mật này, ta đã nhìn thấy toàn bộ.
- Chúng cần ngọc phù và ngọc bài thân phận của Huyền Cơ Phong, chẳng trách chúng ra tay với ta và Lôi Tiếu.
Tô Triệt trên cơ bản đã hiểu nguyên do câu chuyện, thầm nghĩ:
- Bên trong dược viên cấm địa Huyền Cơ Phong, lại ẩn giấu một động phủ mọc đầy linh thảo quý chưa từng khai phá... Đối với mình mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, chỉ là không biết, số linh thảo đó còn lại bao nhiêu?
Linh thảo quý hiếm có thể dùng để luyện đan, nhanh chóng nâng cao tu vi; Cũng có thể biến thành vật giá trị cống hiến môn phái, đổi lại công pháp tu luyện tốt hơn, hoặc là pháp bảo cao cấp; Còn có thể mang đến chợ tu chân đấu giá, đổi lấy thật nhiều linh thạch, hoặc là tài nguyên tu luyện khác...
Dược viên bí mật đó, chẳng khác nào một bảo tàng tự nhiên, Tô Triệt sao có thể không động lòng!
Tô Triệt cho rằng, linh thảo quý hiếm bên trong động phủ bí mật có thể khiến cha Hàn Hữu Minh trở thành người nổi bật trong đệ tử nội môn, thậm chí có hi vọng trở thành đệ tử chân truyền, không hề nghi ngờ, số linh thảo đó đối với mình mà nói, cũng sẽ phát huy hiệu quả tương đương. Chỉ là không biết, limh thảo bị cha Hàn Hữu Minh tiêu hao bao nhiêu, còn lại bao nhiêu?
Không cần tra hỏi Hàn Hữu Minh, lão Hắc đã biết câu trả lời:
- Chủ nhân, căn cứ di ngôn của cha hắn phán đoán, linh thảo trong động phủ bí mật còn lại hơn một nửa, con số cụ thể thì không biết.
- Còn hơn một nửa, cũng coi như rất không tệ.
Tô Triệt nghe xong đại hỷ, trong lòng thầm tính:
- Tư chất tu luyện của mình không phải quá tốt, cũng không phải quá tệ, dựa vào số linh thảo kia, có lẽ cũng sẽ trở thành người nổi bật trong đệ tử nội môn. Về phần thân phận đệ tử chân truyền, tạm thời vẫn chưa dám nghĩ!
Cả Thiên Huyền Tông mới chỉ có một trăm đệ tử chân truyền, tổng số không thể gia tăng, chỉ có đợi đến khi có đệ tử chân truyền vì một loại nguyên nhân nào đó mất mạng, hoặc biểu hiện quá kém bị đào thải, mới trống ra một hai vị trí quý giá.
Nghe nói trong mười năm gần đây, số lượng đệ tử chân truyền trống chỉ có hai, năm mươi người kiệt xuất nhất trên bảng xếp hạng phong vân đệ tử nội môn đều là nhắm vào hai vị trí này, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt. Trong đó, cũng bao gồm Ngọc Thanh sư huynh, người giúp đỡ Tô Triệt rất nhiều.
- Năm năm sau, sẽ tổ chức đệ tử nội môn đại tỷ thí, hai người có thành tích tổng hợp ưu tú nhất, mới có thể giành được vị trí đệ tử chân truyền...
Tô Triệt thở dài trong lòng:
- Mình bây giờ, chỉ là luyện khí nhất tầng, lần tỷ thí này, khẳng định không kịp!
- Không nhất định, chủ nhân.
Lão Hắc cất giọng ồm ồm ủng hộ:
- Có lão Hắc giúp người, mọi thứ đều là có thể!
- Được.
Tô Triệt ha ha cười, nhưng chỉ coi như một câu nói đùa chứ không phải thật.
Một đệ tử ngoại môn vừa mới nhập môn, muốn năm năm sau lọt vào danh sách đệ tử chân truyền, chẳng khác gì năm mơ giữa ban ngày!
Đầu tiên, phải bật ra khỏi hai mươi vạn đệ tử ngoại môn, trở thành một thành viên trong đệ tử nội môn; Bước tiếp theo, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, trở thành người nổi bật trong các đệ tử nội môn, chí ít phải lọt vào top năm mươi bảng xếp hạng phong vân thì mới có một tia hi vọng...