Tiên Võ Đế Vương

Chương 363


“Trưởng lão, người có chất liệu thượng hạng để luyện chế hình nộm không ạ?”

“Có thì đương nhiên có, ta sợ ngươi không mua nổi thôi”, Bàng Đại Xuyên nhướng mày: “Nếu tính sơ sơ thì hình nộm của ngươi cần thăng cấp tới mức Huyền Cấp, vậy thì ít nhất phải bỏ ra tám trăm nhìn linh thạch mua nguyên liệu”.

“Tám…tám trăm nghìn?”, Diệp Thành tròn mắt.

“Tám trăm nghìn linh thạch chỉ là mới tính sơ sơ thôi”, Bàng Đại Xuyên nói rất thản nhiên, sau đó còn tính toán cho Diệp Thành nghe: “Này, tám trăm nghìn mua nguyên liệu thăng cấp cho hình nộm, hai trăm nghìn mua Tụ Linh Phù, ba trăm nghìn mua Huyền Linh Phù, cộng lại phải một triệu ba trăm nghìn linh thạch. Tiểu tử, ngươi chắc chắn có nhiều linh thạch vậy chứ?”

Không cần Bàng Đại Xuyên tính cho hắn, hắn cũng tự tính được. Trong túi đựng đồ có Huyền Linh Phù, hắn còn thiếu nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, cũng có thể nói hắn cần một triệu linh thạch.

Nghĩ rồi, Diệp Thành quay sang nhìn hình nộm Tử Huyên ở bên. Hắn hiểu rõ điểm khác biệt của hình nộm này, mặc dù mạnh, mặc dù tấn công dữ dội và còn có thể hấp thu ánh trăng và ánh sao, hắn quả quyết nếu như thăng cấp cho hình nộm này thì nó nhất định có thể mạnh như Phong Ảnh.

“Bỏ ra một triệu linh thạch đổi lại hình nộm ở cảnh giới Chân Dương, đáng lắm”, Diệp Thành nghĩ rồi quyết định: “Tiền hết có thể kiếm thêm, mua nguyên liệu chắc chắn hợp lý”.

“Nào, nào, ra cửa rẽ trái, quay về kiếm tiền đi đã”, phía này, Bàng Đại Xuyên thấy Diệp Thành trầm ngâm thì đã khẽ lấy tay đẩy vào người hắn.

Bị Bàng Đại Xuyên đẩy xích lên một bước, Diệp Thành quay lại nhìn, hắn ghé sát tới gần Bàng Đại Xuyên, cười xoà: “Bàng trưởng lão, con muốn mua nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, người có thể bớt cho con chút không?”

“Một triệu linh thạch, không trả giá”, Bàng Đại Hải dứt khoát.

Nghe vậy, Diệp Thành bĩu môi: “Nếu không bớt thì người tặng con thêm chút gì cũng được”.



Nói rồi, Diệp Thành không quên chỉ về lư luyện đan cao hơn một trượng: “Nếu không thì người tặng cho con lư luyện đan kia nhé”.

Nghe vậy, Bàng Đại Hải liếc sang lư luyện đan rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi cũng biết chọn đấy, giá của cái lư đó cũng tới hai trăm nghìn, vả lại ngươi cũng không phải luyện đan sư, lấy lư luyện đan cũng chẳng để làm gì, đổi món nào rẻ hơn đi, nhân lúc ta vui ta tặng ngươi”.

“Con muốn lấy lư luyện đan đó”.

“Thôi được, ngươi đưa ta thêm mười nghìn, lư luyện đan đó ta tặng cho ngươi”, Bàng Đại Xuyên giơ tay lên.

“Thành công”, Diệp Thành đồng ý ngay lập tức, sau đó lấy ra một cái túi đựng đồ đặt trên bàn quầy.

“Tiểu tử nhà ngươi có nhiều linh thạch vậy sao?”, Bàng Đại Xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, ông ta mở túi đựng đồ ra rồi ngó vào trong, bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có linh dịch và những thứ linh tinh khác, cộng lại cũng phải một triệu một trăm linh thạch.

“Sở Huyên sư muội đúng là hào phóng, còn thưởng cho ngươi nhiều đồ như vậy nữa”, Bàng Đại Xuyên tấm tắc: “Tiểu tử, ngươi đúng là có được sư phụ tốt.”

Diệp Thành bĩu môi, hắn thầm nghĩ đều là do hắn dùng mạng để đổi lại số tài sản này đấy.

Những gì hắn nói đều là sự thật, linh thạch, linh dịch bên trong túi đựng đồ đều là tài sản hắn có được sau khi đánh lại được nhóm người phía Khổng Tào.

Còn sư phụ xinh đẹp của hắn đến một linh thạch cũng chưa bao giờ đưa cho hắn, ngoài ra cứ đôi ba ngày lại lôi hắn ra tẩn cho một trận, nghĩ tới chuyện này, Diệp Thành lại vô thức sờ vào bên má hơi sưng của mình.

“Đợi đấy, ta đi lấy nguyên liệu cho ngươi”, Bàng Đại Xuyên cất túi đựng đồ rồi quay người đi.