Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 50: Chương 54





Trước đây Quý Nhượng không phải chưa từng nhận được thư tình mà là anh không nhận.

Không chỉ không nhận thư tình, lúc nữ sinh trước mặt anh tỏ tình anh dường như cũng không thèm nghe, chỉ đưa mứt nhìn sang những người qua đường bên cạnh người ta, cho nên cuối cùng mới có lời đồn anh là gay.
Bây giờ anh lại bị lá thư tình chỉ có một dòng chữ từ cô gái nhỏ làm cho tay chân luống cuống, suy nghĩ rối bời, đầu óc đờ đẫn.
Kẻ đầu sỏ lại vẫn xem như không có chuyện gì, mút mút cây kẹo dâu, đôi môi vừa đỏ vừa mọng, cười rạng rỡ với anh.

Đôi mắt ấy vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, khiến cho chuyện yêu mến kia cũng giảm đi màu sắc của thế tục, chỉ còn lại tình cảm thuần túy ban đầu.
Tim anh đập thình thịch, sau đó liền tan chảy thành nước.

Quý Nhượng gấp ngay ngắn lá thư, bỏ vào bao thư, sau đó đặt nó trong cặp mình, niềm vui trong đáy mắt đều đã lộ ra ngoài, nhưng anh lại cố nghiêm mặt, tỏ ra bình tĩnh nói: “Thư tình của cậu tôi nhận rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Thích Ánh không biết anh phải suy nghĩ chuyện gì.
Cô chỉ là viết cho anh một lá thư, dùng hình thức thư để bày tỏ tình yêu của cô mà thôi.

Thiếu nữ không biết nghi thức tỏ tình nghi hoặc chớp mắt.
Quý Nhượng đã xách cặp cô đi tiếp.
Không giống như khi nãy buồn bực, bước chân của anh trở nên nhẹ mà nhanh.
Mấy ngày sau, lại có nam sinh chạy đến đưa thư tình cho Thích Ánh, anh liền bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không khí ấm dần, mùa xuân cũng theo đó đến đây, các học sinh đều cởi áo lông cồng kềnh ra, đổi thành đồng phục mùa xuân xinh đẹp, cả sân trường lại tràn đầy sức sống.
Các câu lạc bộ trường tìm một ngày nắng đẹp tổ chức chiêu sinh ngày xuân.
Mảng hoạt động ngoại khóa ở Nhất Trung hoạt động rất tốt, không giống như những trường học chỉ biết học.

Câu lạc bộ của trường vô cùng đa dạng, không thua gì so với các câu lạc bộ của trường đại học.
Tối hôm trước, các câu lạc bộ lớn trong trường đều đã trang trí xong gian hàng ở sân vận động.

Sáng hôm sau, học sinh vừa vào trường liền nhìn thấy khắp nơi đều treo cờ tổ chức hoạt động, bóng bay lay lay, loa nhỏ phát nhạc trẻ, thành viên trong các câu lạc bộ bắt đầu hô gào, so với hội thao còn náo nhiệt hơn.
Hôm nay lớp 10 và lớp 11 chỉ học buổi sáng, các tiết buổi chiều đều được nghỉ để học sinh tham gia các hoạt động của câu lạc bộ.
Mọi người đều hưng phấn không thôi.

Nhạc Lê vừa ăn xong liền kéo Thích Ánh chạy đến sân thể dục.

Lúc đến đó, người đã đến rất đông, căn bản trước gian hàng của mỗi câu lạc bộ đều có học sinh vây quanh.

Lớp 11/2 cũng có câu lạc bộ, chính là hội đọc sách của Hoàng Bác Thông, từ lớp 10 đến giờ thành viên không vượt quá 5 người.

Hoàng Bác Thông đứng sau chiếc bàn trải đầy các loại sách báo vẫy tay với Nhạc Lê: “Ủng hộ công việc của bạn học một chút đi, xem thử nhé?”
Nhạc Lê kéo Thích Ánh nhanh chóng đi ngang qua: “Không xem! Bọn tớ muốn đi câu lạc bộ hip hop!”
Bên kia đang nhảy hip hop, rất đông người xem.
Hai người thật ra cũng không biết tham gia câu lạc bộ nào, chỉ là tò mò muốn xem thử, dù sao cũng đã cuối lớp 11 rồi, các câu lạc bộ chiêu sinh đa phần là học sinh lớp 10.
Thế nhưng nước chảy vô tình, hoa trôi hữu ý.

Mỗi lần đến gian hàng của câu lạc bộ, đều có thành viên ra đưa đơn mời Thích Ánh tham gia.

Nhạc Lê thật sự cảm nhận được độ hot của Thích Ánh.
Nhưng Thích Ánh đều lắc đầu cười từ chối, cô không thạo những thứ này càng không thích tiếp xúc với người lạ.

Nhìn một lúc liền cảm thấy không có gì đặc biệt, cô kéo tay áo Nhạc Lê ra hiệu về lớp tự học.
Nhạc Lê thì vẫn chưa xem đủ, đằng trước còn có câu lạc bộ Cosplay rất đáng yêu!
Thích Ánh thấy cô hưng phấn như thế, đành gõ chữ nói: Thế tớ về lớp trước nha.
Nhạc Lê gật đầu, sau khi vẫy tay chào cô liền chạy đến vây quanh coser.
Thích Ánh xoay người đi về, lúc đi ngang qua lối đi bên bãi cỏ, một cây kiếm foil tinh tế đột nhiên đâm sang.

Cô giật mình, đứng nguyên tại chỗ, xoay đầu vừa nhìn, một nam sinh mặc trang phục đấu kiếm đứng bên cạnh, sau lưng là gian hàng đấu kiếm, rất nhiều nữ sinh vây quanh ở đó.
Nam sinh cầm kiếm foil trong tay múa kiếm trước mặt cô, sau đó mới thu lại.

Anh ta cười hỏi: “Học muội, có dọa đến em không?”
Thích Ánh lắc đầu.
Nam sinh gỡ mặt nạ ra, lộ ra gương mặt điển trai, cười với cô: “Đùa em một chút thôi, hi vọng không thất lễ.

Anh là trưởng câu lạc bộ đấu kiếm, anh gọi là Phương Húc.”
Thích Ánh gật đầu, đang muốn rời đi, Phương Húc lại hỏi: “Học muội Thích Ánh, em có hứng thú tham gia câu lạc bộ đấu kiếm của bọn anh không?”
Cô lắc đầu.
Phương Húc cũng không ngạc nhiên, anh ta cười lịch thiệp, đem mô hình kiếm foil đặt sau bàn đưa cho cô: “Không sao, đây là vật kỉ niệm của câu lạc bộ bọn anh, tặng cho em.” Anh sợ cô từ chối, lại cười giải thích một câu: “ Vật kỉ niệm, mỗi học sinh đi ngang qua đường này đều được tặng.”
Thích Ánh nhận lấy, sau đó lễ phép gật đầu với Phương Húc, ôm hộp đi.
Phương Húc nhìn bóng lưng xinh đẹp của thiếu nữ, nụ cười càng sâu hơn.


Mấy nam sinh sau lưng chạy đến vây quanh, hưng phấn hỏi: “Sao rồi Phương tổng? Thành công không?”
Phương Húc lắc đầu.
Các nam sinh sững sờ, “Đến cả cậu cũng không giải quyết được ư?”
“Tớ nói với các cậu, cô ấy bây giờ đến cả một bức thư tình cũng chưa từng nhận qua.

Trông có vẻ khá ngoan ngoãn dịu dàng nhưng thật ra so với Tiết Mạn Thanh còn khó theo đuổi hơn.”
“Hoa khôi của trường thật sự không biết Phương tổng sao? Haiz Phương tổng à, sao cậu không nói với cô ấy cậu hạng nhất khối 12, vừa được tuyển thẳng lên Bắc Đại, trong nhà có tiền lại có mỏ?”
Phương Húc cười đá nam sinh kia một cái: “Tớ lại không phải Vương bà*.”
(*Nhân vật trong truyện Thủy Hử, chính là người làm mai Phan Kim Liên cho Tây Môn Khánh.)
Nam sinh kia thở dài: “Tớ đã nói không được, các cậu lại cứ bảo Phương tổng thử xem, bây giờ đến cả Phương tổng cũng lật thuyền rồi!”
Xung quanh cười ầm ĩ, Phương Húc nhếch môi: “Lật thuyền hay không vẫn chưa biết được, đây chỉ mới là lần đầu gặp gỡ.”
“Ôi đệch?” Mọi người sửng sốt: “Phương tổng, ý cậu thế nào? Không phải thật sự nhìn trúng cô gái nhỏ người ta rồi chứ?”
Phương Húc nhìn cây kiếm foil trong tay, nghĩ lại khoảnh khắc kiếm đâm sang, vẻ mặt ngỡ ngàng của cô gái, anh ta chợt cười: “Khá ngoan đấy.”
Câu lạc bộ chiêu sinh diễn ra một ngày, các học sinh cũng vui vẻ chơi một ngày.

Quý Nhượng nhân lúc chiều không có tiết đi đến chỗ giáo viên dạy thêm học hóa, Thích Ánh ở trong lớp làm bài cả buổi chiều, sau khi tan học thì ai về nhà nấy.
Lúc đứng ở trạm xe buýt, Phương Húc cùng bạn mình cũng qua đây, cười khanh khách chào cô: “Học muội, khéo vậy.”
Thích Ánh thầm nghĩ, đây chính là trạm xe buýt gần trường nhất, có gì khéo chứ.
Nhưng cô vẫn lịch sự cười đáp.
Phương Húc đứng bên cạnh, cúi đầu quan sát cô.
Trước đây nghe các nam sinh trong lớp bàn bạc hoa khôi trường không biết nói chuyện của lớp 11/2, nói gì mà vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, thanh thuần dịu dàng, cười lên như một thiên sứ nhỏ, anh vẫn có chút không tin.
Từ nhỏ đã gặp biết bao nhiêu nữ sinh ở các tầng lớp khác nhau, quá ngoan ngoãn đều là vờ vịt, nào phải thật sự ngây thơ.
Cho đến khi nhìn thấy Thích Ánh, anh mới biết tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.

Cô gái nhỏ này thật sự rất ngây thơ, trong xương tủy đều lộ ra dáng vẻ ngoan hiền, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà che chở.
Nghe nói thân thế của cô rất thảm, bố vì nhân dân hi sinh, giờ phải ở nhờ nhà cậu mình, vì gặp sự cố mà đến giờ vẫn không thể nào nói được, thành tích học tập rất tốt, nằm trong top 10 toàn khối.
Haiz, thật sự khó khiến người ta không nảy sinh ra cảm giác che chở.
Phương Húc vỗ vai Thích Ánh, chờ cô quay đầu lại, bàn tay vươn ra, cười nói: “Học muội, anh làm ảo thuật cho em xem.” Không đợi Thích Ánh phản ứng, bàn tay Phương Húc liền đưa qua đưa lại, một cây kẹo mút liền xuất hiện trong tay anh ta.

Anh ta cười đến rất lịch lãm lại dịu dàng: “Tặng cho em.”
Thích Ánh cảm thấy người này rất ấu trĩ.
Cô lấy di động gõ chữ: Cảm ơn, tôi không thích ăn kẹo.
Phương Húc cũng không chán chường, giáo dưỡng của anh ta rất tốt, đối với con gái cũng vô cùng kiên nhẫn: “Thế em thích ăn gì? Lần sau anh sẽ biến cho em.”
Thích Ánh không thèm để ý đến anh, xe vừa đến, cô liền đeo gặp lên xe.
Đám nam sinh đằng sau ầm ĩ: “Phương tổng, cậu được không vậy?”
Phương Húc nhìn chiếc xe buýt dần chạy xa, anh không để ý nhếch môi: “Gấp gì chứ, không phải vẫn còn ba tháng mới tốt nghiệp sao?”
Mấy ngày sau, Thích Ánh phát hiện nam sinh tên là Phương Húc này cứ mãi ‘thật khéo’ mà xuất hiện bên cạnh cô.

Anh ta thật ra cũng không làm gì, chỉ trò chuyện, trêu trêu cô, lấy đủ loại thức ăn vặt làm ảo thuật cho cô.
Mỗi lần đều chỉ nhận được câu trả lời ‘Cảm ơn tôi không thích ăn’ của Thích Ánh, nhưng anh ta cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: “Em nhỏ, em cái này không ăn cái kia cũng không ăn, chẳng lẽ em uống nước sương lớn sao?”
Thích Ánh không thèm để ý đến anh, xoay người rời đi.
Phương Húc không hề để ý đến sự lạnh nhạt của cô, cười lanh lảnh gọi: “Học muội, thứ sáu tuần này anh có buổi thi bóng rổ, đến cổ vũ cho anh nhé.”
Thích Ánh che tai chạy đi.
Mấy ngày sau các học sinh bắt đầu đồn có một đàn anh lớp 12 nhất khối, trong nhà có tiền có mỏ, lại đẹp trai đang theo đuổi Thích Ánh.
Vì sắp đến kì thi tháng đầu tiên của học kì này, Quý Nhượng gần đây đều tập trung học thêm, đến cả số lần đón Thích Ánh tan học cũng rất ít, đến khi Lạc Băng vội vã báo tin, anh mờ mịt: “Ai vậy?”
“Học sinh nhất khối lớp 12!”
Quý Nhượng: “...”
Lại là học sinh nhất khối? Anh có thù với học sinh nhất khối sao???
Vừa tan học, anh liền xách cặp đến lớp 11/2.
Thích Ánh đang cùng Nhạc Lê ăn Spicy Bar, cái miệng nhỏ cay đến đỏ lên, nhìn thấy anh đến, đôi mắt cô lập tức sáng lên, ôm cặp nhảy nhót chạy đến bên cạnh anh.
Trong miệng vẫn còn cay đến thở phì phò.
Tâm trạng buồn bực bất an của Quý Nhượng trước đó lập tức biến mất, anh lấy nước suối làm ướt khăn giấy, giúp cô lau miệng: “Sao cậu lại tham ăn thế hả?”
Cô hơi ngẩng đầu, trong mắt đều là ý cười.
Anh cũng không nhịn được phì cười: “Gần đây quá bận, không đến đón cậu được, có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Cô nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng Quý Nhượng lập tức mềm nhũn, xoa xoa đầu cô: “Chiều thứ sáu có muốn đi xem tôi chơi bóng rổ không?”
Cô vui vẻ gật đầu.
Đội bóng rổ do Thẩm Ước huấn luyện, trước giờ đội bóng rổ anh huấn luyện đều trở thành đội chủ lực của Nhất Trung, các khối đều chọn các thành viên ưu tú.

Lần này thi đấu thật ra chỉ là trận hữu nghị trong trường, vì để kiếm tra thành tích của đội bóng rổ trường, nên chia lớp 11 cùng 12 thành hai đội.
Quý Nhượng không tham gia trong đội bóng rổ, chỉ vì đội viên trong đó bị gãy chân, Thẩm Ước tìm anh đến thay thế một trận.
Anh ta từng chơi bóng rổ với Quý Nhượng, biết được kĩ thuật của anh.

Học sinh lớp 12 vốn là dựa vào ưu thế cao hơn, kéo Quý Nhượng có kĩ thuật chơi bóng tốt vào sẽ cân bằng thực lực.
Thứ sáu vừa tan học, các học sinh trước đây muốn nhanh chóng rời trường đều chạy về sân bóng, nữ sinh thậm chí còn nhiều hơn nam sinh.
Họ căn bản là đến ngắm Quý Nhượng.

Đại ca tuy hung dữ nhưng lại rất điển trai, chỉ từ xa ngắm nhìn không thể đùa bỡn được.

Trận bóng rổ như thế này chính là cuộc thi chứa đầy hormone nam, không xem thì phí lắm!
Sau khi đi xem mới phát hiện, học sinh nhất khối lớp 12 cũng ở đây.
Học sinh nhất khối trước đây cũng là nhân vật phong vân của Nhất Trung.

Dù sao đi nữa người đẹp trai đi đến đâu đều là tiêu điểm.

Nhưng Phương Húc trước giờ đều rất khiêm tốn, vẫn luôn chuyên tâm học hành, dần dần cũng ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Gần đây nhận tin anh được tuyển thẳng, ba tháng tiếp theo căn bản không cần học nữa, không có áp lực học hành, anh ta cũng có thể thoải mái vui chơi nên mới bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người.
Trận thi đấu này thật sự quá đáng xem rồi!
Lúc vận động làm nóng người, Phương Húc ngẩng đầu nhìn khán đài, thu hút tiếng gào thét liên tục của các nữ sinh.
Bạn bè biết anh đang tìm gì, liền trêu anh: “Đừng nhìn nữa, người ta không đến đây, theo đuổi lâu như thế cũng không theo đuổi được, Phương tổng cuối cùng cũng có ngày thất thủ nha.”
Ánh mắt của Phương Húc hơi trầm xuống, ném quả bóng vào lòng của người nói.
Mọi người liên tục an ủi: “Thôi đừng nói nữa, Phương tổng giận rồi.

Nào nào, làm nóng người, lát nữa dạy dỗ đám nhóc con 11.”
Đang nói, một nam sinh bên cạnh ngạc nhiên nói: “Ôi đệch? Kia không phải là Thích Ánh sao?”
Phương Húc ngây người, nhìn trên khán đài.
Thích Ánh ôm hai chai nước cùng một chiếc khăn, đang cẩn thận bước xuống bậc thang, xung quanh quá đông người, cô mím môi, cố gắng không va vào người khác, dáng vẻ cực kì ngoan.
Phương Húc phì cười.
Con gái bây giờ chính là làm ra vẻ đã thích còn từ chối.
Anh đi về hướng khán đài.
Nữ sinh bên kia lập tức hò hét, lúc đi được một nửa, anh bỗng dừng lại.
Anh nhìn thấy Thích Ánh đem chai nước ôm trong lòng đưa cho thiếu niên mặc áo bóng rổ đỏ.
Cô cười rất dịu dàng, trong mắt đều là ánh sao nhỏ, ngoan ngoãn ngẩng đầu đợi thiếu niên trước mặt uống nước xong, lại nhận lấy chai nước vặn kín nắp, sau đó quay về chỗ mình.
Thiếu niên kia xoay người, dùng tay lau đi vệt nước dưới khóe môi, trên mặt vẫn còn nụ cười, anh không hề chú ý đến Phương Húc, quay về chỗ đội mình.
Động đội bên cạnh co duỗi, thấp giọng nói: “Chú ý số 3 của đội họ, trước đây tớ thấy qua anh ta chơi bóng, khá hăng.”
Người bên cạnh ngưỡng mộ thở dài: “Thành tích tốt đã thôi, chơi bóng cũng giỏi như thế.”
Quý Nhượng nhạt giọng hỏi: “Thành tích tốt lắm sao?”
Người nọ kinh ngạc vì anh không biết: “Học sinh nhất khối đó! Được tuyển thẳng vào Bắc Đại.”
Quý Nhượng ngây người.
Kia chính là học sinh nhất khối theo đuổi Thích Ánh trong lời đồn sao?
Số 3.
Khá lắm, anh nhớ rồi..