p class="watch-page-fiction-content">Phàm Dương khôi phục xong Alex, có được thông tin bọn người truy đuổi, từ thông tin bọn chúng điều tra ra những kẻ phía sau, Trình Niên cùng biệt đội S nhanh chóng thực hiện kế hoạch trả thù.
Hung thủ phía sau việc ám sát Lục Tiến cũng không mấy xa lạ, Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân cũng sớm dự đoán ra, không phải người Nhị bang thì sẽ là người Tam bang. Trình Niên cùng đội S hành động trả thù, nếu không diệt trừ bọn họ trước, bọn họ sẽ diệt trừ Lục Tiến lần nữa.
Lục Tiến không trở về căn cứ, ở lại tiệm bánh tịnh dưỡng, bởi vì Lục Tiến đang bị thương, Trịnh Kiệt Luân cũng phải ở lại tiệm bánh để phòng hờ trường hợp có kẻ không thiết sống tìm đến.
Trịnh Kiệt Luân không ngại ở lại vì bảo vệ bạn hiền, anh còn được xưng là Trịnh đại hiệp ở trong hội bạn thân này, cho nên, xông pha bão táp anh đều có thể làm được, việc ở lại trong chừng Lục Tiến là chuyện rất đỗi đơn giản, thế nhưng mà!!!
"Doãn Linh, em đút cho tôi đi."
Đang ngồi ở bàn ăn, Lục Tiến ôm lòng ngực, gương mặt nhợt nhạt ỉu xìu, hai tay bủn rủn ôm lấy vết thương trên ngực.
"Ôi a, tôi đau quá, chắc là vừa rồi không cẩn thận va trúng vết mổ" Lục Tiến đáng thương nói, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn sang Doãn Linh.
"Em đút cho tôi đi."
Trịnh Kiệt Luân nhìn họ Lục ngồi trước, khoé môi co co giật giật, nén xuống tiếng cười tiếp tục dùng bữa.
Doãn Linh ngồi bên cạnh Lục Tiến, đột nhiên nghe anh nói đau, lo lắng hỏi.
"Anh đau sao?"
"Ừ ừ" Lục Tiến gật gật đầu, hít hít cái mũi, đau đớn nhăn nhíu mặt mày.
"Đau lắm, bị thương thế này chỉ có thể húp cháo, lại còn rất lạt miệng, bây giờ lại còn bị đau, tôi không có sức nữa... Em đút cho tôi đi."
Mụ nội nó, diễn viên xuất sắc hạng mục bán thảm xin phép gọi tên Lục Tiến!
Trịnh Kiệt Luân nhịn không được mắng thầm, khoé miệng cứ méo lên, anh nhịn xuống tiếng cười cho nên mép môi cứ không ngừng co giật.
Quả đúng là Lục Vân Tiên buôn lựu đạn mà, cái miệng của anh đang buôn ra cả tá lựu đạn kia a.
Trịnh Kiệt Luân nhịn xuống tiếng cười, tập trung nhìn khẩu phần ăn của bản thân, bữa ăn chiều nay cô gái họ Doãn chuẩn bị cho anh là mì ý sốt và thịt bò nướng tảng.
Đồ ăn ngon lắm, thế nên tâm trí làm ơn hãy tập trung ở đồ ăn đi a, nếu cứ nhìn cái thảm phía trước anh sẽ nghẹn chết mất.
Trịnh Kiệt Luân cố gắng không nhìn phía trước, nhưng anh vẫn không thể ngăn cản giọng nói oe oé của họ Lục lọt vào lỗ tai.
"Ôi a, tôi đau thật đó" Lục Tiến chỉ chỉ vào lồng ngực, đáng thương tròn xoe mắt với Doãn Linh.
"Em xem, em xem này, chỗ này khâu rất nhiều đó."
Doãn Linh chú ý đến vết thương trong lớp áo của anh, có chút sốt ruột vội vàng an ủi.
"Vậy thì anh đừng động mạnh nữa, ăn xong thì về nghỉ ngơi."
"Ừm ừm, nhưng mà cô Doãn, em đút cho tôi đi, bây giờ tôi đau quá thôi, không có sức nữa."
Doãn Linh thấy anh đang bị thương nặng, cũng không nỡ từ chối, chỉ đành cầm lên chiếc thìa, tay kia cầm bát cháo của anh, khuấy đều bát cháo rồi múc lên một thìa thổi thổi.
Trịnh Kiệt Luân nâng mắt nhìn màn khôi hài phía trước, họ Lục thích thú đến mức nhếch nhếch đầu lông mày với anh, giống như đang khoe chiến tích.
Doãn Linh thổi xong thìa cháo, đưa thìa cháo đến, Lục Tiến liền há miệng ăn, vô cùng ngoan ngoãn nuốt xuống.
"Ừm ừm, như này đỡ đau hơn nhiều."
Doãn Linh đút thêm một thìa nữa, Lục Tiến há miệng ăn, gương mặt thích thú cười cười, lại nói với âm giọng nũng nịu.
"Cô Doãn, tôi cũng muốn ăn bánh của em làm nữa, lát nữa em làm bánh ngọt cho tôi ăn được không?" Lục Tiến nói thêm, không cho cô cơ hội từ chối.
"Lâu rồi tôi không có được ăn bánh ngọt, bây giờ mà được ăn bánh của em làm thì thích thật đó, em làm cho tôi ăn nhé?"
Ôi mẹ ôi!!! Trình độ bán thảm này thật thượng con mẹ nó thừa rồi.
Trịnh Kiệt Luân kêu gào trong lòng, nhìn không nổi nữa, anh ăn nhanh uống lẹ, nâng cốc nước uống một ngụm kết thúc bữa ăn, nói.
"Tôi còn chút công việc, về phòng đây."
"Anh ăn xong rồi sao?" Doãn Linh ngạc nhiên hỏi.
"Anh có muốn ăn thêm không?"
"Không không" Trịnh Kiệt Luân nhanh chóng từ chối, anh mà ở lại đây thêm một giây nữa, anh sẽ ói ra một bãi vì cái thảm của họ Lục kia.
"Tôi phải về phòng làm cho xong chuyện, cô chăm sóc lão Lục đi."
Nói rồi Trịnh Kiệt Luân đi vào bên trong, nhường lại sân khâu cho diễn viên hạng A xuất sắc.
Nhìn Trịnh Kiệt Luân đi khuất bóng, Lục Tiến nhếch mép môi cười cười, Doãn Linh đưa thìa cháo đến, anh liền há miệng ăn.
Ngắm nhìn cô gái ngồi ngay trước mặt, một tay bưng bát cháo, một thay cầm thìa khuấy khuấy thổi thổi. Lục Tiến trầm ngâm ngắm nhìn Doãn Linh, nhìn đôi mày thanh tú đến hàng mi cong dài, đôi mắt nâu đen xinh đẹp, chiếc mũi không quá cao cũng không thấp, cái miệng nhỏ cứ chu ra thổi nguội thìa cháo, Doãn Linh thổi xong rồi, ngước mắt lên đụng phải ánh mắt chăm chú của anh, cô đưa thìa cháo đến.
Anh há miệng ăn, Doãn Linh lại cúi xuống thổi cháo.
"Hai năm qua em vẫn tốt chứ?"
Đây chỉ là một câu hỏi mở chuyện với Doãn Linh, cuộc sống hai năm qua của cô, anh vốn biết rất rõ, tuy anh không có mặt ở Thành An, nhưng luôn theo dõi cuộc sống của cô từ Trình Niên.
Có những ngày mưa tầm tả, mưa suốt từ sáng sớm đến tận tối chiều, vào những ngày thế này cửa hàng bán không qua mười cái bánh, khi đó anh thường bảo Trình Niên cho người đến mua hết số bánh của cô. Hai năm qua, anh vẫn luôn quan sát cửa hàng nhỏ này, để tâm đến mức trợ lý nhân tạo Alex đã liệt hẳn tên Doãn Linh vào mục đáng chú ý.
"Cũng tốt" Doãn Linh không dám nâng mắt nhìn, bởi ánh mắt của anh vẫn đang chăm chú nhìn vào cô, nếu hai người lần nữa chạm phải ánh mắt sẽ rất ngại ngùng.
Doãn Linh chỉ nhìn bát cháo, thổi ấm thìa cháo rồi đưa lên đút cho anh.
"Anh thì sao?"
"Cũng tốt" Lục Tiến nuốt xuống cháo, trả lời y hệt, kèm thêm một câu.
"Chỉ thiếu mỗi em nữa thôi."
Doãn Linh đang khuấy cháo thì ngừng lại, mặt mũi gần như cắm xuống bát cháo,
"Anh thôi đi" Gò má Doãn Linh phát nóng, ngượng ngùng nhìn chằm chằm bát cháo trong tay.
Ánh mắt phủ đầu của Lục Tiến vẫn không giảm xuống, thậm chí còn nồng nhiệt hơn, nhìn cô nhỏ cúi thấp đầu, anh cười cười, âm thanh khàn khàn khẽ nói.
"Tôi nói thật, hai năm qua tôi sống cũng tốt, chỉ là thiếu mỗi em thôi."
Doãn Linh bậm bậm cánh môi, tim đập lùng bùng trong lồng ngực, cô hít vào một hơi, sau đó ngẩn mặt, đặt bát cháo lên bàn, mắt đẹp trừng lên.
"Anh mà còn nói nữa thì tự mà ăn đi."
"Ơ..." Lục Tiến ngẩn ra, nhìn thấy cô đột ngột đứng dậy, anh vội nắm lấy tay nhỏ.
"Thôi mà, đút tôi đi" Lục Tiến cười khổ, khẩn khoản níu lấy bàn tay của Doãn Linh.
"Tôi không nói nữa, không nói nữa."
Nghe thấy anh rối rít nói, Doãn Linh mím lại khóe môi muốn cười, trưng ra bộ mặt lạnh nhạt ngồi lại xuống ghế, cầm lên bát cháo tiếp tục đút cho anh.
"Thật tình..." Lục Tiến khổ sở nhìn cô nhỏ khó tính trước mặt, than thở.
"Người ta thương cũng không cho người ta nói nữa, khó quá nha."
"Xùy" Doãn Linh phất tay, đem lòng thương kia của anh phất bay.
"Ừ, khó lắm, nên đừng có thương."
"Không nha" Lục Tiến nâng hai tay ôm lấy hai gò má của Doãn Linh, nâng mặt cô ngẩn lên nhìn anh, hai tay liền véo lấy hai bên gò má rồi lắc qua lắc lại.
"Em khó cũng mặc em, muốn khó bao nhiêu thì cứ khó, tôi cứ thích em thôi."
Hai gò má Doãn Linh đã sớm nóng, đỏ hồng như quả cà chua chín mọng, lời kia của anh vừa dứt, trái tim cô lại mở cuộc biểu tình, đập bùng beng một cái, ngay lập tức cô nâng nhanh thìa cháo nóng hổi, đút thẳng vào cái miệng của anh.
"Ặc..."
Ăn xong bữa chiều, Doãn Linh dìu Lục Tiến trở về phòng nghỉ, dìu anh ngồi lên giường.
"Anh nghỉ ngơi đi, phòng tôi ngay bên cạnh, có gì thì gọi tôi."
"Này này, em cứ như thế mà đi ra à?" Lục Tiến nhìn cô nàng muốn rời, tay liền nắm lấy tay cô giữ lại, hỏi lại thêm một lần nữa.
"Em cứ vậy mà rời à?"
Ơ thì vậy, còn gì nữa sao? Doãn Linh ngạc nhiên, không biết bản thân bỏ lỡ qua vấn đề gì, khó hiểu hỏi.
"Còn gì sao?"
Lục Tiến nhìn chằm chằm Doãn Linh, ánh mắt mị lên tia tà nịnh, đầu lông mày nhướng lên, âm thanh trầm thấp mê hoặc phát ra.
"Còn."
"Còn chuyện gì?" Doãn Linh chau mày, nghĩ không ra còn xót vấn đề gì, người bị thương như anh thì chỉ nên ăn rồi ngủ thôi a, còn làm chuyện gì khác sao?
Cô nàng ngơ ngơ ngác ngác chớp mắt, Lục Tiến liền cười khổ, anh cúi đầu nhìn xuống lồng ngực chính mình, sau đó ngẩn đầu nhìn cô đầy ám thị.
"Em định để tôi như vậy mà đi ngủ à?" Lục Tiến híp sâu mi mắt, nói ra vấn đề vô cùng hề trọng.
"Em không định cho tôi đi tắm à? Đúng là tôi bị thương nặng, không nên chạm nước, nhưng mà cũng phải lau mình kia chứ, cứ vậy mà đi ngủ thì khó chịu lắm."
"À" Doãn Linh đã được khai sáng, cô gật gật đầu.
Thì ra anh muốn nói đến chuyện đi tắm.
"Thế thì anh cứ vào phòng mà tắm đi, cẩn thận đừng để vết thương chạm nước là được."
Lục Tiến im lặng, nắm chặt tay cô hơn, đáy mắt anh nổi lên tà ý, liếc nhìn chằm chằm Doãn Linh.
"Cô Doãn, tôi thể này không tự mình làm được."
"..."
Ý anh là...?
Thấy cô vẫn cứ ngốc ra, Lục Tiến không thèm ám thị nữa, nói thẳng ra mưu đồ.
"Em giúp tôi lau người đi chứ?!"
Lau? Lau người? Giúp lau người?
"Em còn không thấy sao? Tôi bị thương thành cái dạng này rồi, nào có thể tự làm được, cho nên cô Doãn, em c..."
Lục Tiến còn chưa kịp dứt lời.
"Anh Trịnh!!!"
Doãn Linh thét lên, hất bay tay Lục Tiến, chạy vọt ra ngoài cùng tiếng la hét.
"Anh Trịnh! Lục tiên sinh muốn lau người!"
"..." Lục Tiến há hốc nhìn hư không phía trước.
Vài giây sau xuất hiện trước mặt Lục Tiến là Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân tựa người vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, anh không cần nhìn cũng thấy rõ mưu đồ của Lục Tiến với cô Doãn, vừa rồi cô Doãn bị ghẹo đến la hét thất thanh xông vào phòng của anh.
Trịnh Kiệt Luân cùng ánh mắt nhìn thấy hồng trần, khoé miệng méo mó ngoặc ra cười.
"Em Lục muốn anh Trịnh lau người à?"
"..."
"Chật, cởi đồ ra đi, anh Trịnh lau người cho em Lục."
"..."
"Chà chà, đã lâu rồi không diện kiến chim trắng mồ côi, nào nào, cởi đồ ra, anh Trịnh xem em Lục đã mọc lại lông chưa?"
Còn tiếp...
(P/s Chời ơi, cứu toai cứu toai, toai cười chớt!
Sau hai ngày trăn trở toai đã lên bộ mới "Rạng Đông" nộp thi, chỗ nào có cuộc vui chỗ đó có bản mặt của toai mà, mong mọi người ủn ủn hộ hộ "Rạng Đông" nhoaaa.)
_ThanhDii