p class="watch-page-fiction-content">Chẳng phải... Anh đã dặn phải chờ anh quay lại sao?
Anh đã gấp rút hoàn thành nhanh nhất công việc, quay trở lại cô cũng không còn ở đây nữa, cô lại cứ thế chạy đi rồi.
Trịnh Kiệt Luân mở điện thoại, ấn vào một dãy số gọi đi, đầu dây qua ba hồi chuông mới được kết nối.
"Alo, ai đấy?" Một giọng ồ ồ trung niên cất lên, người bên đầu dây nghe có vẻ như đang trêu đùa, rõ ràng ông biết rõ là ai gọi đến thế nhưng vẫn hỏi.
Trịnh Kiệt Luân chau mày, tuy rằng rất dư thừa nhưng vẫn phải trả lời.
"Là con."
"Ối dà, thật hiếm khi cậu con trai cưng của tôi biết gọi điện thoại cho tôi nha" Âm giọng ông rất tận hưởng, cảm thấy rất lạ khi con trai gọi điện.
"Có chuyện gì mà con gọi cho cha đây?"
Đầu dây truyền đến giọng cha, kèm theo đó là âm thanh ồn ào aloha aloha hoà cùng tiếng nhạc trống đệm, Trịnh Kiệt Luân còn nghe thấy âm thanh sóng biển, rất nhiều tạp âm trộn lẫn.
"Cha đang... Ở Hawai?"
Trịnh Kiệt Luân hoài nghi hỏi, từ tạp âm trong điện thoại, Trịnh Kiệt Luân có thể hình dung ra một bữa tiệc bãi biển, thậm chí còn hình dung ra lão cha già đang cởi trần bụng mỡ rung rung lắc lắc theo nhịp điệu ala ala, đầu đội mũ hoa, đeo kín mắt, cổ đeo vòng hoa dài, mặc chiếc quần bằng những sợi vải râu ria, đặc biệt toàn bộ rất ư chi màu mè.
"Bing boong!" Cha Trịnh hào hứng vô cùng, quả là con trai của ông a, còn biết chính xác ông đang ở Hawai.
"Tối qua phu nhân của cha nằm ngủ mơ thấy biển, thế là sáng nay cha mẹ đi Hawaii chơi rồi, sao đấy? Con có chuyện gì cần cha mẹ à?"
Nghe thấy cha mẹ đã ở tận Hawaii, Trịnh Kiệt Luân chỉ biết lặng im, anh im lặng mất mấy giây, điện thoại cứ truyền ra âm thanh nhạc sóng biển ồn ào, Trịnh Kiệt Luân phiền phức nói.
"Cha mẹ chơi vui vẻ đi."
Nói xong, cha Trịnh phía đầu dây còn chưa kịp phản hồi, Trịnh Kiệt Luân đã dứt khoác cúp máy.
Trịnh Kiệt Luân khó chịu tắt điện thoại, ngồi trong xe nhìn ra tiệm hoa đóng chặt cửa, con ngươi đen nổi lên tia khó chịu, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng.
Vốn định đưa cha mẹ đến gặp mặt hai chị em Tinh Lạc trước tiên, sau đó cùng cha mẹ và hai chị em Tinh Lạc trở về nhà của cô, hai bên trưởng bối gặp nhau.
Thế nhưng mà... Bây giờ cô lại chạy trước rồi, cha mẹ anh cũng không ở Thành An.
Trịnh Kiệt Luân đưa mắt nhìn về phía ngược lại, chính là tiệm bánh của cô Doãn, xe của Lục Tiến vẫn luôn đổ ở đó.
Trịnh Kiệt Luân đánh xe một vòng, đỗ xe trước cửa tiệm bánh, anh bước xuống xe, đẩy cửa tiệm bánh ung dung bước vào.
Leng keng.
"Ơ, anh Trịnh?" Doãn Linh nghe thấy chuông gió treo trên cửa leng keng, ngẩn mặt lên nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân.
Lục Tiến ngồi đối diện Doãn Linh, anh đang rất chăm chỉ bọc những viên kẹo vào chiếc vỏ kẹo nhỏ.
Trịnh Kiệt Luân đứng bên cửa, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người phía trước đang cùng nhau bọc kẹo, Doãn Linh thấy anh Trịnh thì vô cùng ngạc nhiên hỏi.
"Có chuyện gì vậy? À mà... Chị Lạc đâu?"
Đối với ngạc nhiên của Doãn Linh, Trịnh Kiệt Luân ôn tồn hỏi.
"Hai người có muốn đi chơi một chuyến không?"
Ba giờ sau...
Trịnh Kiệt Luân đã lái xe từ Thành An xuyên qua Thành Hội, Thành Hội xuyên qua Vĩnh Thành, chỉ còn hai giờ chạy xe nữa anh sẽ tới Đài Đông Nam.
"Hít hà" Doãn Linh ngồi ghế sau xe, cô ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp của Vĩnh Thành, hít thở không khí trong lành.
Hiếm lắm mới có dịp đi chơi như thế này, đối tượng còn là nhà của chị Lạc, Doãn Linh rất thích thú a.
"Mà nè anh Trịnh, anh định cứ thế vào thẳng nhà chị Lạc hả?"
"Ừ" Trịnh Kiệt Luân cất tiếng, nói là anh đang lái xe, thật ra anh chỉ ngồi ở ghế lái, đôi khi sẽ điều chỉnh hệ thống lái một chút, còn lại mọi việc lái xe đều do trí tuệ nhân tạo Peny đảm nhiệm.
"Tiếc quá đi, đi chơi thế này mà không có ông Phàm bà Ninh đi cùng" Doãn Linh nhìn khung cảnh của Vĩnh Thành hồ tây.
Khung cảnh ở đây xinh đẹp nên thơ làm sao, thế mà lại không có bà Ninh đi cùng a, cô thật lấy làm tiếc.
Vừa rồi Trịnh Kiệt Luân cũng nghĩ tới sẽ đưa ông bà Phàm đi cùng, nhưng mà ngẫm lại thì bọn họ còn có con nhỏ, chuyến này đến nhà Tinh Lạc không rõ sẽ mất mấy ngày, vậy nên ông bà Phàm sẽ không tiện.
"Lão Lục" Trịnh Kiệt Luân bỗng nhiên gọi, Lục Tiến ngồi ở ghế sau, bên cạnh Doãn Linh hưởng ứng.
"Nghe."
"Cậu có tin tức về Tinh Lạc từ khi nào vậy? Sao lại không nói trước cho tôi?"
"À..."
Bỗng nhiên bị hỏi về vấn đề này, Lục Tiến chột dạ, cười cười tạm bợ.
"Cũng gần đây thôi, cho nên tôi mới bắt cậu đến buổi sinh nhật của Linh đấy."
"Gửi thông tin của cô ấy cho tôi" Trịnh Kiệt Luân nhắc nhở, đến giờ anh còn chưa đọc được một chút gì về tin tức của Tinh Lạc.
Lục Tiến mở điện thoại, thao tác vài cái đã chuyển xong tệp thông tin cho Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân mở tệp, lặng im đọc thông tin về Tinh Lạc.
Hồ sơ tất tần tật về gia đình Tinh Lạc.
Đài Đông Nam là vùng nông thôn chưa bắt kịp nhịp độ phát triển của thời đại, so với phố thị như Thành An thì Đài Đông Nam là khu nghèo nàn lạc hậu đến mức gọi là ổ chuột dân đen. Nhà Tinh Lạc lại còn nằm ở một huyện sâu xa hẻo lánh, nơi mà đồng ruộng mênh mông mây trời, cách vài mảnh đất mới có một căn nhà.
Gia cảnh Tinh Lạc không được tốt lắm, ở nhà có mấy công đất ruộng, cha Tinh Lạc dùng trồng lúa, một năm chỉ được hai vụ lúa, tiền bạc làm ra từ hai vụ lúa không đủ nuôi sống gia đình. Cho nên mẹ Tinh Lạc ở nhà nội trợ cũng kiếm thêm việc làm, vì nhà có đất ruộng nên bà trồng trọt rau củ, chăn nuôi thêm vài đàn gà, đàn vịt.
Tinh Lạc có ba chị em, cô là chị cả, năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
Thì ra cô hai mươi bốn tuổi rồi, cô còn sinh vào cuối năm, Trịnh Kiệt Luân nhìn vào ngày tháng sinh của Tinh Lạc, khoé môi cười cười.
Anh lớn hơn cô gần mười tuổi.
Em trai Tinh Tiêu năm nay mười sáu tuổi đang học cấp ba, em gái Tinh Linh Lan mười tuổi là học sinh tiểu học.
Trong thông tin về gia cảnh của Tinh Lạc có nói, vì Tinh Lạc là con cả, cho nên từ sớm đã phải chịu thiệc thòi, năm Tinh Lạc tám tuổi thì mẹ sinh em trai Tinh Tiêu, gia đình không có đủ kinh tế cho Tinh Lạc đi học vậy nên Tinh Lạc đã bỏ học để ở nhà trông em phụ giúp gia đình.
Sau này lớn hơn một chút, khoảng mười bốn tuổi Tinh Lạc theo một người dì đi vào xí nghiệp tôm làm công nhân lột tôm, công việc ở xí nghiệp tôm giúp Tinh Lạc kiếm được ít tiền phụ giúp cha mẹ, cũng đủ cho em trai đi học. Cô sớm nhận thức được trọng trách chị cả của mình, cô không muốn em trai cũng phải cực khổ giống như cô và cha mẹ, thế nên bằng mọi giá phải cho Tinh Tiêu đi học.
Tinh Lạc đi làm ở xí nghiệp tám năm liền, dành dụm ra được một khoảng tiền, năm đó Tinh Lạc hai mươi hai tuổi, em trai vào độ mười bốn, sắp phải lên cấp ba. Em gái nhỏ tám tuổi, cũng bắt đầu đi học, áp lực tiền bạc đổ lên người cha mẹ lẫn Tinh Lạc.
Tinh Lạc năm ấy muốn đi ra khỏi Đài Đông Nam tìm việc làm khác, cô muốn kiếm được nhiều tiền hơn, Tinh Tiêu và Linh Lan ngày một lớn, công việc ở xí nghiệp không thể nuôi sống gia đình cô nữa. Thế nhưng gia đình Tinh Lạc chẳng có người quen nào ở ngoài Đài Đông Nam, cha mẹ lo lắng cho cô một thân một mình lại còn là con gái, thế nên không đồng ý cho cô đi khỏi Đài Đông Nam.
Lúc đó vừa hay, anh bạn hàng sớm cũng như là người yêu ba năm, Dư Hoà đã được nhận học bổng ở Thành An.
Dư Hoà đến Thành An học tập, Tinh Lạc nhân cơ hội theo Dư Hoà đến Thành An hoa lệ.
Đến đây cô may mắn thuê được một căn nhà ở mặt tiền phố cũ với giá rẻ, lấy số tiền dành dụm tích góp mở ra tiệm hoa Lạc Lạc.
May mắn hơn là cô mua may bán đắt, ông trời không phụ lòng người, thành công khởi nghiệp với tiệm hoa nhỏ nhỏ, không kiếm được quá nhiều tiền nhưng đủ để nuôi sống gia đình cô.
Trịnh Kiệt Luân đọc qua gia cảnh, tâm trí anh phiền nhĩu một hồi.
Thảo nào đêm đầu tiên anh sờ trên bàn tay cô chỉ toàn vết chai nứt, tối qua anh cũng sờ tay cô, hoàn toàn là những vết chai sần, anh cứ ngỡ là vì cô một mình mở tiệm hoa cực nhọc nên tay mới chai sần như thế, hoàn toàn không ngờ tới nguyên nhân chính là do công việc ở xí nghiệp tôm suốt tám năm liền.
Trịnh Kiệt Luân im lặng hồi lâu, nhìn xuống thông tin về vấn đề tình cảm, tất tần tật thông tin tình cảm của Tinh Lạc chỉ gói gọn vào hai chữ.
Dư Hoà.
Là hàng xóm bên cạnh nhà cho nên quen biết từ khi còn rất nhỏ, quen biết hai mươi mấy năm, bắt đầu yêu đương vào năm Tinh Lạc mười chín tuổi. Suốt cuộc đời hai mươi bốn năm của Tinh Lạc chỉ có mỗi một Dư Hoà đó, Trịnh Kiệt Luân nghiêm mày, nghiền ngẫm cái tên người đàn ông kia.
"Dư Hoà..."
Lục Tiến nghe cậu bạn nhẩm tên người kia, biết cậu bạn đã đọc đến thông tin Dư Hoà, Lục Tiến phổ biến thêm một câu.
"Tình địch nặng ký a."
Trịnh Kiệt Luân không cần Lục Tiến nhắc nhở, chỉ mới đọc qua một vài câu cũng đã khiến anh cảm thấy nặng nề, tiểu Tinh Lạc lại còn là người rất nặng tình cảm.
Dư Hoà này hoàn toàn là một đối thủ nặng ký với Trịnh Kiệt Luân, xem ra anh phải rất cố gắng mới có thể đẩy cái bóng Dư Hoà ra khỏi tâm trí Tinh Lạc, nhất định không để cho cô có thời gian nghĩ đến họ Dư kia nữa.
Cơ mà... Trịnh Kiệt Luân nhìn dòng thông tin về Dư Hoà.
"Đính hôn với Viên Hạ Anh Túc?" Trịnh Kiệt Luân vấn lên, Lục Tiến liền phì cười.
"Haha, trái đất này tròn quá mà" Lục Tiến liếc mắt nhìn gương chiếu, nhìn nét mặt ngạc nhiên của Trịnh Kiệt Luân, Lục Tiến trêu ghẹo hỏi.
"Không biết Trịnh thiếu tướng giờ đây có đủ can đảm gặp lại thiên kim tiểu thư họ Viên kia chưa ha?"
Vấn đề tình cảm khá riêng tư, trên thông tin của Lục Tiến không có nhiều dữ liệu, chỉ viết rằng Dư Hoà phản bội Tinh Lạc, trở thành con rể hào môn nhà họ Viên, Trịnh Kiệt Luân thắc mắc hỏi.
"Tinh Lạc và Dư Hoà quen biết nhau lâu như thế, sao cuối cùng lại là Viên Hạ Anh Túc?"
"Thì Dư Hoà cắm sừng chị Lạc đó" Chuyện này thì Doãn Linh rất rõ, Doãn Linh đáp nhanh.
"Viên tiểu thư đó là người làm chung dự án thạc sĩ với Dư Hoà, vốn chỉ là bạn bè làm cùng dự án thôi, Dư Hoà còn đưa Viên tiểu thư đến tiệm hoa làm quen với chị Lạc, họ dần trở nên thân thiết với nhau. Nhưng mà cuối cùng hai người họ lại lén lút qua lại, người yêu và bạn thân cùng nhau cắm cho chị Lạc chiếc sừng rõ dài."
Trịnh Kiệt Luân gật gật đầu, đọc xong tập tài liệu cùng với những lời Doãn Linh nói, anh đã có thể hình dung ra hai mươi bốn năm của Tinh Lạc.
"Được rồi..." Trịnh Kiệt Luân nhẹ giọng, sáng nay anh có nghe cậu em trai Tinh Tiêu la hét nói, ngày hôm qua Dư Hoà đưa vợ sắp cưới về nhà, có thể Dư Hoà và Viên Hạ Anh Túc đang có mặt ở Đài Đông Nam.
Nói không chừng lát nữa sẽ gặp mặt, Trịnh Kiệt Luân nghiêng mặt về phía sau, nhìn Lục Tiến và Doãn Linh.
"Lát nữa đến nơi, có chút chuyện nhờ hai người."
Còn tiếp...
(P/s nay tui đuối rồi nên chương 2500 chữ thôi a.)
_ThanhDii