Mặc dù tai nạn của Lâm Xuân làm trễ giờ, nhưng cũng đã chặn đường thành công. Chặn đường như thế này có một ưu điểm, lúc nãy Trần Sơ đặt taxi, anh không hủy chuyến vì quá thời gian chờ bởi chính anh cũng bị chặn ở đầu đường.
Cả ba lên xe, Vua Bẩn chủ động ngồi cạnh tài xế, còn Lâm Xuân và Trần Sơ ngồi ở đằng sau.
“Tôi xin lỗi, còn phải để mọi người đi ra, nghe nói đằng trước xảy ra tai nạn nên đã bị tắc đường, tôi không lái đi nổi.” Bác tài vất vả lắm mới nhận được một cuốc xe chạy đường dài, anh rất biết ơn vì khách hàng không hủy chuyến do quá thời gian đợi, thái độ lịch sự vô cùng.
“Không sao.” Vua Bẩn hờ hững đáp lại.
“Cảm ơn rất nhiều.” Bác tài nói cảm ơn, không kìm được sự tò mò: “À, tai nạn giao thông có nghiêm trọng không? Tôi nghe nói người ta bị đâm xe, mất rồi à?”
Vua Bẩn liếc nhìn người liên quan đến vụ tai nạn, bỗng hỏi: “Không thì anh hỏi người trong cuộc đi?”
“Hả?” Tài xế sững lại, nét mặt tái hẳn đi, anh tưởng sự tò mò của mình đã khiến hành khách khó chịu nên khách cố ý mỉa mai mình, thành ra anh im lặng không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Vua Bẩn biết tài xế hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, vốn dĩ anh cũng không phải người thích tám chuyện với người khác, tài xế không nói câu nào lại hợp ý anh hơn.
“Em chắc chắn là mình ổn chứ?” Trần Sơ nhìn nét mặt Lâm Xuân vẫn trắng bệch ra như thế, sốt ruột hỏi.
Mặc dù Lâm Xuân nói tai nạn giao thông là di chứng của việc sử dụng năng lực, và đúng là cô đã bị xe đâm thật, với lực đâm lúc đó, nếu anh không dùng dị năng hệ gió để đỡ cô thì cô sẽ bị văng xa ít nhất 10 mét, thậm chí 20 mét chứ chẳng đùa. Đến cả người dị năng cấp B mà bị đâm như thế cũng không thể bình thường được.
“Không sao, em chỉ hơi buồn nôn thôi.” Sắc mặt Lâm Xuân thực sự không ổn, nhưng không phải vì vết thương, hệ thống đã chữa lành thương tích cho cô từ lâu rồi, mặt cô nhợt nhạt và cô còn buồn nôn như vậy là vì cô đã bị đâm rất đau, dẫn đến di chứng như thế này.
Lâm Xuân không có vấn đề gì sau khi bị xe đâm, bởi vì hệ thống đã thiết lập để cô không chết dễ dàng như vậy. Cô phải bị 0 điểm hoặc âm điểm công đức ba lần liên tiếp thì mới chết. Thành thử, vào hai lần bị xe tông, hệ thống đã tự động chữa lành vết thương cho cô. Đúng, là chữa trị chứ không phải lành lặn ngay từ đâu. Vào cái khắc bị xe tông, quá trình tạo thành vết thương trên cơ thể và hậu quả để lại đã thực sự tồn tại. Chỉ vì thời gian quá ngắn nên người bình thường không phát hiện ra mà thôi. Nhưng Lâm Xuân là người trong cuộc nên cô cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Đau đớn ập đến vào giây phút đó tựa như cơn ác mộng bất ngờ xảy tới, dù đã tỉnh giấc nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không nguôi.
Lần trước bị xe đâm, cô cũng không phản ứng kinh hoàng như thế này, có lẽ vì lúc ấy hệ thống xuất hiện khiến cô thấy mới lạ và kích thích hơn cả tai nạn của mình. Hay phải nói rằng, bây giờ cô phản ứng mãnh liệt như vậy là vì hình phạt độc nhất vô nhị của hệ thống? Bỗng chốc, Lâm Xuân chẳng tài nào hiểu nổi.
“Hay đến bệnh viện khám đi.” Trần Sơ không yên tâm, đau đầu buồn nôn là những triệu chứng của chấn thương sọ não.
“Em không sao thật mà, chỉ hơi sợ thôi, cứ từ từ rồi sẽ ổn lên.” Lâm Xuân nói.
Câu trả lời của cô khiến Trần Sơ và Vua Bẩn sững lại. Không phải vì Lâm Xuân không thể sợ hãi, mà bởi từ trong tiềm thức, bọn anh đã nghĩ rằng cô không nên thấy sợ mới đúng. Trong không gian con, chuyện sinh tử còn nghiêm trọng hơn tai nạn giao thông mà chẳng thấy cô hề hấn gì, cớ sao chỉ có mỗi cái tai nạn xe mà đã khiến cô sợ như thế này?
Trần Sơ hé môi, muốn an ủi cô nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Còn Vua Bẩn đã nói trước rồi: “Cứ quen với mấy chuyện như này là được.”
Lâm Xuân tức đến nỗi nhảy bật lên: “Ai cần phải quen chứ, anh nguyền rủa… Á!”
Bởi vì kích động quá nên cô quên mất mình đang ngồi trong xe, thế là bị đập đầu vào mui xe, đã toác lại càng toác hơn, vẫn liên quan đến xe cộ nữa chứ.
“Cẩn thận!” Tài xế hét lên, không biết là đang quan tâm khách hay đang quan tâm xe của mình.
Trần Sơ mới đầu ngạc nhiên, thấy Lâm Xuân phụng phịu ôm gáy, không hiểu sao lại thấy buồn cười, không kìm được phải quay lưng đi.
“Em nói cho anh biết, lần này anh phải thêm tiền cho em, em thiệt thòi lắm rồi đấy.” Kèo làm ăn giữa Lâm Xuân và Vua Bẩn gây nên tổn thất rất lớn, đã bảo khi không gian con mở cổng thì phải đẩy cô ra cơ mà?
Vốn dĩ, khi nhìn Vua Bẩn đã cố gắng cứu mình ở không gian con, Lâm Xuân nghĩ dù gì mọi người cũng là đồng nghiệp với nhau, chỉ cần thoát ra ngoài thì cô sẽ bỏ qua chuyện này. Ai người anh chẳng biết điều gì cả, dám nguyền rủa cô.
Hơn nữa, anh là còn là bậc thầy nguyền rủa hàng thật giá thật. Mặc dù ai cũng có vận xui, nhưng cô là người xem bói một cách bị động, còn Vua Bẩn lại chủ động sáng tạo ra xui xẻo.
“Em muốn bao nhiêu?” Vua Bẩn nói với vẻ sao cũng được.
Muốn bao nhiêu?
Lâm Xuân lẳng lặng tính toán, lần này vào không gian con, tổn thất lớn nhất của cô là làm gãy cây thước của bậc hiền triết, cần gấp đôi điểm công đức thì mới sửa được thước. May mà đợt trước cô cũng tiêu bớt nên số điểm còn lại cũng không nhiều lắm, gấp đôi lên là 166 điểm. Mỗi lần xem bói nhận được một điểm công đức, cô cần phải xem bói 166 lần, mỗi lần bói thì tiền quẻ là 10 tệ, tính ra sẽ được 1660 tệ.
Ít thế thôi à? Không được, hời cho anh quá, phải gấp 10 lần lên, lấy của anh 16 nghìn tệ, bớt tí tiền lẻ thôi.
“16 nghìn tệ.” Lâm Xuân hơi chột dạ.
Cô vừa nói ra số tiền, Trần Sơ và Vua Bẩn đã nhìn cô với ánh mắt kì dị.
“Sao, em đã bớt cho anh rồi đấy.” Bớt tận 600 tệ tiền lẻ đó.
Vua Bẩn thinh lặng trong thoáng chốc, rồi bỗng nói: “Anh nhớ hình như em vẫn còn nợ anh 10 nghìn tệ.”
“Thế anh trả em sáu nghìn thôi.” Lâm Xuân đáp ngay.
Vua Bẩn nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, chắc chắn rằng cô không nói đùa nên đã mở máy ra: “Cho anh số tài khoản, anh chuyển luôn.”
“Thật à?!” Nghe thấy mình được nhận tiền, Lâm Xuân bỗng hết buồn nôn, người tỉnh táo hẳn lên, mở album ảnh của mình ra, tìm được ảnh chụp thẻ ngân hàng của mình, giơ điện thoại ra: “Đây là ảnh thẻ ngân hàng của em.”
Vua Bẩn nhìn lướt qua, không cầm máy cô: “Nhắn WeChat cho anh.”
“Làm gì, gửi trực tiếp thế này tiện hơn mà.” Lâm Xuân nói.
“Anh không muốn nhớ nhiều số thế, nhắn WeChat cho anh, anh copy luôn.” Vua Bẩn trả lời.
Phiền phức!
Lâm Xuân thầm oán thán, nhưng nghĩ đến việc người trả tiền là đại gia, thôi mình chịu thiệt thòi một chút vậy, như thế còn tránh được việc gửi nhầm số tài khoản. Cô cầm máy về, add WeChat của Vua Bẩn, sau đó cứ chuyển qua chuyển lại giữa album ảnh và WeChat, mãi mới gõ xong được số tài khoản ngân hàng của mình, kiểm tra thêm lần nữa rồi mới ấn gửi.
Vừa gửi số cho anh, chỉ sau hai phút, tài khoản của Lâm Xuân đã nhận được 206 nghìn tệ. Thoáng chốc, gương mặt Lâm Xuân chẳng còn nhợt nhạt nữa, gò má ửng hồng tựa như trái táo căng mọng, như thể được ông thần tài phất tay vẽ lên, vừa nhìn đã biết giàu sang rồi.
Trần Sơ lặng yên nhìn màn tương tác của hai người, khóe môi cong cong, mở máy nhắn WeChat cho người nào đó đang ngồi hàng trước: Mắc ơn người ta như thế mà cho thêm có 6000 tệ?
Vua Bẩn: Tôi cho 16 nghìn tệ rành rành ra đấy.
Trần Sơ: Tính toán sòng phẳng quá, không cho thêm cắc nào.
Vua Bẩn không trả lời anh, anh cũng không nhắn tin làm phiền nữa. Anh với Vua Bẩn mới quen nhau được một thời gian, nhưng anh biết một chuyện là Vua Bẩn không dễ dàng add WeChat của người khác. Giải Tinh Vũ từng phàn nàn với anh, nói trong cái hội này, Vua Bẩn là người khó gần nhất, mặc dù nhắn tin trong nhóm thì cũng hướng ngoại đấy, nhưng nick thì chẳng kết bạn với ai hết. Hồi Vua Bẩn mới vào nhóm, Giải Tinh Vũ đã add anh rất nhiều lần nhưng anh chẳng accept bao giờ, dù Giải Tinh Vũ đã tag anh rất nhiều lần nhưng anh đã nói không add là không add. Mãi đến khi không gian con mở cổng, Giải Tinh Vũ và Vua Bẩn cùng đi vào, kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, suýt nữa cả hai đã chết ở bên trong, sau khi ra ngoài thì anh mới add được WeChat của Vua Bẩn.
Trần Sơ nhớ lại, hình như đến tối qua anh mới add được WeChat của Vua Bẩn để xác định vị trí của nhau, dường như anh đã được hưởng ké phúc của người nào đó rồi.
Có lẽ những người như Vua Bẩn sợ nhất là mắc nợ người khác, với trường hợp của Lâm Xuân, anh chỉ mong cho cô nhiều tiền để trả ơn cô. Sòng phẳng như thế này càng thể hiện ra rằng anh đã đồng ý cho Lâm Xuân add WeChat mình.
Trần Sơ không vạch trần Vua Bẩn, cũng không nói cho Lâm Xuân biết chuyện này, anh ngoảnh sang nhìn cô, nhận ra cô đang mở app mua sắm trực tuyến, shopping hết mình.
Con gái… mê shopping thật đấy.
Một tiếng sau, xe dừng trước cổng Đại học Lục Diệp, Lâm Xuân xuống xe một mình. Thật ra, khi xe vừa đi qua cây cầu bắc giữa hai thành phố, Vua Bẩn đã xuống xe trước. Sau đó, lúc đi qua thư viện thành phố, Trần Sơ nói mình phải đi mua mấy quyển sách nên cũng xuống xe luôn, thành ra khi đến Đại học Lục Diệp chỉ còn một mình Lâm Xuân.
Đến lúc cô ôm đống quần áo quay về kí túc, nhận ra các bạn đã ngồi đợi mình trong phòng hết rồi. Mấy cô gái thấy Lâm Xuân mặc đồ “cổ trang” thì bắt đầu tò mò, nhưng lễ tốt nghiệp sắp diễn ra nên ba cô bạn cũng không hỏi nhiều mà chỉ giục cô mau đi tắm rồi thay quần áo để cả nhóm cùng nhau tham dự lễ tốt nghiệp.
Hội trường tập trung đầy đủ sinh viên tốt nghiệp của Đại học Lục Diệp, gần hai nghìn sinh viên mặc áo cử nhân ngồi chật kín khán phòng. Trên sân khấu, lãnh đạo nhà trường đang đọc diễn văn tốt nghiệp. Bình thường, sinh viên rất ghét những bài phát biểu của lãnh đạo, nhưng hôm nay lại yên lặng và kiên nhẫn đến lạ.
Sau khi lãnh đạo kết thúc bài phát biểu, thầy hiệu trưởng gần 70 tuổi bước lên sân khấu, quay tua rua trên mũ cử nhân của sinh viên từ trái sang phải rồi trao bằng tốt nghiệp cho các bạn, sau đó từng người lần lượt bước xuống khán đài. Đến lượt Lâm Xuân, thầy đang quay tua rua cho cô nhưng cô lại hoa mắt, ống quẻ màu vàng đen bỗng lắc lư, đổ một quẻ ra ngoài.
Việt Thừa Trạch, 69 tuổi, một nữ sinh viên tên là Đàm Tiểu Chi phấn khích quá nên đã đẩy thầy ngã xuống đất, khiến thầy bị thương ở eo.
Thầy hiệu trưởng bị thương ở eo? Thầy già rồi mà bị thương thế này cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Em này?” Thầy hiệu trưởng cầm bằng tốt nghiệp dịu dàng nhìn Lâm Xuân.
Cô hoàn hồn, vội vàng nhận lấy bằng tốt nghiệp: “Em cảm ơn thầy ạ.”
“Chúc mừng em đã tốt nghiệp.” Thầy mỉm cười bắt tay với cô, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bước lên ôm thầy. Đây không phải năm đầu tiên thầy làm hiệu trưởng, thầy không chỉ được sinh viên nữ ôm mà còn được cả sinh viên nam hôn không biết bao nhiêu lần, thành ra thầy vẫn rất thung dung ôm lại Lâm Xuân.
“Thầy ơi, có bạn nữ tên là Đàm Tiểu Chi, bạn ấy sẽ đứng trên sân khấu đẩy thầy ngã xuống đất đấy ạ, thầy phải cẩn thận nhé.” Cô nói rất nhanh rồi buông thầy ra.
Thầy hơi sững sờ nhưng nét mặt cũng bình tĩnh lại ngay tức khắc: “Cảm ơn em.”
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được cộng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Lâm Xuân thở phào nhẹ nhõm, được một điểm công đức thì ít nhất ngày mai cô sẽ không bị xe tông nữa rồi.
Cô bước xuống sân khấu rồi quay lại hàng, yên lặng chờ nghi thức trao bằng kết thúc. Khoảng nửa tiếng sau, MC đứng trên bục bỗng gọi đến tên Đàm Tiểu Chi.
Đàm Tiêu Chi là một cô gái xinh xắn với dáng người cao dong dỏng, sau khi hiệu trưởng quay tua rua cho cô, thầy xoay người để cầm bằng tốt nghiệp. Lúc này, dường như Đàm Tiểu Chi rất muốn hôn trộm thầy, nhưng vì căng thẳng quá nên lỡ dồn nhiều sức, đôi chân lảo đảo, nhào vào người thầy. Mọi người đều nghĩ rằng sắp có chuyện xảy ra, nhưng hình như thầy hiệu trưởng đang quay người để cầm bằng tốt nghiệp đã lường trước được điều này nên thầy ung dung lùi ra sau, tránh được cú vồ của bạn nữ, không những vậy còn đỡ cô để cô không bị ngã xuống đất.
– Em muốn chơi lén thầy hả? Suýt nữa là ngã rồi đấy.
Câu đùa dí dỏm của thầy không chỉ giúp bạn nữ bớt xấu hổ mà còn làm cả hội trường được cười nghiêng ngả. Thầy đặt bằng tốt nghiệp vào tay Đàm Tiểu Chi đang đỏ mặt, chủ động dang tay ôm cô bạn vào lòng.
– Chúc mừng em đã tốt nghiệp.
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ mở rộng, giúp Việt Thừa Trạch tránh được xui xẻo, được thưởng 9 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Khi lễ tốt nghiệp kết thúc thì đã là hai giờ chiều, Hứa Nguyễn không buồn ăn trưa, đi ra hội trường thay quần áo rồi gọi xe đến thẳng công ty. Ninh Nhã Đan và Sở Phi Phi mua vé tàu lúc 5 giờ và 5 giờ 10 phút, cả hai ăn cơm với Lâm Xuân rồi kéo vali đi cho kịp chuyến tàu. Lâm Xuân tiễn hai cô bạn ra bến tàu rồi cứ đứng ngẩn ngơ mãi, tâm can trống trải tựa như thiếu mất điều gì đó. Dường như, thành phố mà cô đã sống suốt bốn năm trời bỗng mất đi những người bạn thân thương.
– Reng reng reng…
Điện thoại chợt đổ chuông, Lâm Xuân lấy ra xem thì thấy Thang Minh Hú gọi đến.
“Quản lý ạ?” Cô nghe máy.
“Lâm Xuân, lễ tốt nghiệp kết thúc chưa em?” Thang Minh Hú hỏi.
– Xong rồi ạ.
“Thế giờ em qua đây được không?” Thang Minh Hú hơi ngượng ngùng: “Anh cũng không muốn giục em đâu, nhưng mấy hôm nay em không ở đây, có người feedback bảo lời nguyền của bọn mình không linh.”
“Anh lại nguyền rủa bừa rồi chứ gì?” Lâm Xuân hỏi.
“Anh cũng có muốn đâu, nhưng em xin nghỉ ba ngày, đợt trước ngày nào cũng nguyền rủa ít nhất một hoặc hai lần, giờ ba ngày chẳng nguyền rủa tí nào cũng không ổn, anh nói đúng không?” Thang Minh Hú giải thích.
“Vâng, giờ em qua đây.” Lâm Xuân cúp máy, quay người đi đến trạm xe buýt gần đấy, ngồi buýt đến khu công xưởng.
Cô ở escape room đến tận tám giờ tối mới ra về, nhưng dù cô chăm chỉ vậy thì cũng chỉ xem bói được cho ba người xui xẻo mà thôi. Có những người đến chơi escape room để nghe nguyền rủa, thành thử nếu đấy không phải là một lời nguyền quá mức nghiêm trọng thì người chơi cũng không cố gắng trốn tránh. Như lần trước có người bị hóc xương cá, bạn đã bảo cậu ấy sẽ bị hóc xương nhưng cậu ấy sẽ không dừng ăn cá để tránh lời nguyền mà còn cố tình đi ăn cá để kiểm tra xem lời nguyền có linh không. Vậy nên, bình thường xem bói trong escape room chỉ lấy được 1 điểm công đức thôi, còn 90% sẽ không ăn được 9 điểm công đức vì giúp người ta tránh được xui xẻo.
Đúng là đám trẻ thích chết!
Với cái tốc độ này thì không biết đến bao giờ cô mới sửa được cây thước nữa. Lâm Xuân đã có ba vật phẩm, nhưng cô thích nhất cây thước của bậc hiền triết, mái tóc của Sadako rất có ích trong việc chạy trốn nhưng Sadako lại có suy nghĩ của riêng mình, thích gây sự, lại còn thích cướp đá sức mạnh của cô, đã thế còn háo sắc, phớt lờ chủ nhân của mình. Cô hỏi Sadako trộm đá sức mạnh để làm gì mà nó nhất quyết không trả lời.
Còn kẹp tóc của nữ thần may mắn à, chẳng cần bàn đến những thứ khác, chỉ nội cái di chứng nó để lại đã khiến cô không muốn sử dụng nó cả đời.
So ra thì cây thước của Mạnh Tử vẫn tốt hơn nhiều, dạy dỗ và giáo dục con người, cống hiến trong thầm lặng, không cần được trả ơn, thật vĩ đại xiết bao.
“Lâm Xuân, sao em vẫn chưa về? Hôm nay còn mỗi ba khách nữa thôi, mai em đến là được.” Thang Minh Hú đi từ trong ra ngoài, thấy cô vẫn đang đứng ở chỗ rút thăm, không kìm được mà hỏi.
“Quản lý, em mượn đồ của anh được không?” Cô bỗng hỏi.
“Đồ gì? Chỉ cần anh có thì anh cho mượn luôn.” Bây giờ, lời nguyền của Lâm Xuân là chiêu bài của Thang Minh Hú nên anh cũng rất hào phóng với cô.
“Cũng không có gì đâu, đợt trước anh có mua bộ đồ phù thủy còn gì? Em thấy anh cũng không dùng được đâu, hay để cho em mượn đi?” Lâm Xuân nói.
“Em đi cosplay à?” Anh hỏi.
– Không, em phải đi xem bói dưới gầm cầu.
“Hả? Xem bói dưới gầm cầu?” Thang Minh Hú tưởng mình nghe nhầm: “Không phải chứ, em muốn xem bói chơi chơi thì ở đây khác gì đâu? Mà gầm cầu tuổi gì với chỗ anh? Đây anh còn trả lương cho em nữa.”
Bây giờ Lâm Xuân không đóng vai nhân vật trong escape room nữa, mặc dù tiền lương không cao như hồi trước nhưng Thang Minh Hú cũng không bạc đãi cô. Cô xem bói, mỗi lần bói được 100 tệ, chắc chắn mỗi ngày lương cũng phải được hơn 200 tệ, cô chỉ cần đảm bảo mỗi ngày mình sẽ đến đây một lần, còn đến lúc nào, ở lại bao lâu, khi nào rời đi đều do cô quyết định hết. Thời gian làm việc tự do, còn có cả hoa quả bánh trái, đãi ngộ tốt vô cùng.
“Không phải chuyện tiền lương, là thế này…” Lâm Xuân bắt đầu giở trò: “Em á, không phải lần nào bói cũng đúng đâu.”
“Anh thấy linh mà, em xem bói nhận được feedback rất tốt, nhiều lần bói đúng rồi đấy.” Thang Minh Hú là người theo chủ nghĩa duy vật, kể từ khi thấy Lâm Xuân biết xem bói, anh đã cực kì hứng thú với chuyện tâm linh, anh đã theo dõi từng người một, tính toán được chính xác độ linh của lời nguyền.
“Là thế này, em cảm giác dạo này đạo hành của em vẫn chưa đủ em phải tu luyện thêm, anh hiểu không?” Lâm Xuân tiếp tục phịa chuyện: “Em phải tìm chỗ để luyện cho lên trình, xem bói nhiều nhiều, nếu không thì chẳng mấy chốc em đã lụi nghề.”
“Em nói vậy thì anh hiểu rồi.” Thang Minh Hú ra vẻ thấu tỏ: “Cũng phải, bây giờ làm nghề gì cũng phải cố gắng, không ngờ đến tâm linh cũng như vậy.”
“…” Lâm Xuân.
“Nhưng em đi ra gầm cầu cũng có ổn đâu? Dưới gầm cầu là địa bàn của người bạn châu Á của anh đấy, em là phù thủy châu Âu, có cả quả cầu pha lê, xuống gầm cầu để làm gì? Biểu diễn nghệ thuật à? Với cả dưới gầm cầu toàn ông bà già thôi, còn lâu mới biết phù thủy là ai nhé.” Thang Minh Hú nói.
“Phải ha, không thì em mặc đồ đạo sĩ?” Lâm Xuân cũng không xoắn xuýt, làm đạo sĩ vẫn có thể xem bói, chỉ hơi xấu gái một chút thôi, không xinh bằng nữ phù thủy được.
“Em có thể nữ đạo sĩ nào xem bói dưới gầm cầu không?” Thang Minh Hú lại hỏi.
“… Tâm linh cũng kì thị giới tính à?” Lâm Xuân đến chịu.
– Đây, để anh tìm chỗ cho em.
– Chỗ nào ạ?
– Anh có ông bạn mở nhà ma trong công viên, em có thể đến xem bói ở chỗ nó.” Thang Minh Hú trả lời: “Mặc dù nhà ma cũng là kiểu châu Á thôi, nhưng toàn người trẻ đi chơi cái đó, cũng dễ tiếp nhận, ít nhất đều biết nữ phù thủy trông như thế nào, với lại lượng khách đến chơi cũng đông lắm.”
“Được ạ?” Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên, cô thấy ý kiến của Thang Minh Hú quá đỉnh, với lượng khách đến chơi công viên, nếu may mắn thì chỉ mất hai ngày là cô đã sửa được cây thước rồi.
“Chuyện nhỏ, để anh lo.” Thang Minh Hú vỗ ngực, đứng yên tại chỗ gọi điện cho bạn mình, “Xong rồi đấy, mai em cứ qua là được. Nhưng em cũng đừng quên chỗ anh đấy nhé?”
“Quản lý, theo lời anh nói, em bôn ba học tập ở bên ngoài là vì escape room của chúng ta còn gì?” Lâm Xuân tỏ lòng trung thành ngay tức khắc.
“Dẻo miệng đấy.” Thang Minh Hú cực kì đắc ý.
“Em đi lấy quần áo đây.” Lâm Xuân vui vẻ chạy vào phòng trang điểm, cho bộ đồ phù thủy và cặp rồi mang về nhà, định bụng tắm qua để mai còn đến nhà ma.