Tiếng chuông của tiết cuối cùng vang lên, Hạ Cẩn Du đeo cặp trên vai bước ra cổng trường. Nhìn qua nhóm bạn học cười đùa hẹn nhau đi chơi, tiếng nói náo nhiệt xung quanh thì cậu có phần hơi cô độc.
Hạ Cẩn Du đi theo lối cũ về nhà, đi được một đoạn xa cậu mới bắt buộc phải dừng chân lại..Một nhóm người đang chặn lối đi của cậu, đám người cao lớn che phủ ánh nắng chói chang tạp thành bóng râm. Hạ Cẩn Du giấu đôi mắt sâu thẳm vào trong nón, tỏ ra bản thân rất yêu đuối.
Người đứng đầu thô thiển hít một làn khó trắng từ cây thuốc lá, cà lơ phất phơ cười đểu nói:" Em trai à, nhìn em non nớt quá đi, muốn tụi anh bảo kê cho em an toàn về nhà không hửm? Chỉ là cần chút...". Hắn cười đểu, các ngón tay chà sát vào nhau. Hiển nhiên là muốn bảo cậu đưa tiền.
"Không cần, tránh ra". Hạ Cẩn Du nói, giọng điệu không chút hoảng loạn.
Tất nhiên đám người đó sẽ không bỏ qua, chúng nhanh chóng từng bước bao vây lấy cậu:" Em trai này đừng không biết điều vậy chứ? Tụi anh đã nhân từ với em lắm rồi đấy". Chúng nói rồi cười đểu, người đứng đầu còn tỏ ra thân thiết khoác lấy vai cậu:"Chút tiền nhỏ này sao ảnh hưởng tới em được? Dù sao anh nghe nói nhà em giàu thế mà, cho bọn anh một ít sài chơi đi".
Hạ Cẩn Du siết chặt quai cặp, đôi tay gầy gò run rẩy. Các khớp xương đều như muốn cậu phải liều mạng xông lên tẩn sạch đám người này.
Đám người đó tưởng rằng cậu sợ, liền chèn ép hơn:" Em trai, anh có lòng kiên nhẫn không nhiều đâu, ngoan ngoãn đưa tiền đây!".
Hạ Cẩn Du nghiến răng, đôi mắt ngước lên nhìn người trước mặt. Chỉ thấy trong đôi mắt đó sâu thăm thẳm, nhưng không thấy đáy. Đôi mắt đẹp đẽ nhưng không còn chút ánh sáng, nhấn chìm người đối diện vào biển đen.
"Cút đi!".
Người đứng đầu đám đó đang bàng hoàng, hắn nghe được cậu nói thì bộc phát gào lên:" Mày chán sống rồi à?! Mày có biết tao là ai không hả?".
Đám đàn em phụ hoạ theo:" Khôn hồn mà đưa tiền ra, không là tụi tao đánh mày cha mẹ không nhận ra!! ".
Thấy cậu đứng đó mãi vẫn không nhúc nhích, một người trong đám đó không chịu được xông lên đánh cho cậu một cái:" Mẹ kiếp, mày có lẹ lên không hả? Đại ca, lục người nó đi!"
Hạ Cẩn Du bị đánh một đòn vào má, còn bị ai đó đá một cái, cậu đau đến không muốn đứng dậy. Cậu thừa biết đám này do ai đưa tới, cũng chẳng thèm chất vấn làm gì.
Cậu biết bây giờ bản thân đánh không lại họ, nhưng cậu đang chờ, chờ bọn chúng mất cảnh giác rồi sẽ lao lên. Vết thương trên mặt dần lộ rõ, một mảng xanh tím bắt mắt trên khuôn mặt trắng. Hạ Cẩn Du cảm thấy dường như trong miện tràn ngập máu tươi.
Đánh mạnh thật đấy.
Người đại ca nghe đàn em của mình nói thể thì tán thành, kêu khoảng 2, 3 người lục cặp của Hạ Cẩn Du. Trong đó có tập sách, bút viết, ngoài ra cũng chỉ vài tờ tiền lẻ. Đám người này còn lục cả người cậu nhưng cũng chẳng có gì. Chúng cảm thấy xui xẻo.
"Chậc, đại ca, nó chẳng có gì giá trị cả. Uổng công đợi nó sáng giờ rồi".
Đại ca nghe thế thì tức giận, quăng điếu thuốc trên tay xuống dùng mũi nhân dí lên mặt đường:" Xui xẻo, thằng kia dám nói dối tao! Ngày mai đi gặp nó nói chuyện".
Gã đại ca nhìn xuống cậu, cũng không có ý định tiếp tục:" Đi thôi, kệ nó đi".
Cả đám người rời đi, Hạ Cẩn Du hơi sửng sốt một chút. Cậu đã nghĩ rằng đám người đó không dễ dàng tha cho mình như vậy, chắc là do cậu tưởng tượng quá nhiều thôi.
Chống đỡ bản thân một lúc mới miễn cưỡng ngồi dậy. Hạ Cẩn Du thu dọn lại đống đồ ngổn ngang trên đường. Bàn tay run rẩy đến chẳng cầm nổi vật gì.
"Mày vô dụng thật đấy Hạ Cẩn Du". Tự nói chính mình một câu vô dụng, Hạ Cẩn Du liền ngồi bệch ở đó.
Cậu ngửa mặt lên trời, ánh nắng quá mức chói chang, cậu không chịu được mà nheo mắt lại. Cúi xuống nhìn bộ dạng thảm hại của bản thân. Hạ Cẩn Du cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn khóc lên. Cả hai đời làm chuyện gì cũng không khóc, đến lúc này lại trở nên yếu đuối như vậy.
Một chiếc xe chạy ngang qua, vô cùng sang trọng. Nó dừng lại trước mặt cậu.
Cảnh cửa mở, một bóng người vô cùng quen thuộc bước ra, bộ dạng sửng sốt rồi lại khinh bỉ:" Mày ngồi đây làm gì? Muốn làm ăn mày à? Đừng có làm mất mặt Hạ gia".
"Cần anh quan tâm à? Tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến Hạ gia các người nữa đâu". Hạ Cẩn Du đứng lên, nhìn thẳng vào Hạ Tinh Cầm.
Hạ Tinh Cầm là anh ba của cậu, đang học năm cuối cấp ba. Hạ Tinh Cầm trọ ở trường không thường xuyên về nhà, khó có được về một lần lại gặp Hạ Cẩn Du trong tình cảnh chật vật như thế. Nhưng mà cũng chẳng đồng cảm gì.
Hạ Tinh Cầm nghe cậu nói thế liền trào phúng:" Đến muốn sống ở Hạ gia cũng là mày, muốn không dính dáng đến Hạ gia cũng là mày. Mày nghĩ mày quan trọng lắm à?".
"Tôi biết tôi không quan trọng, dù sao cũng không cần quan trọng với các người". Hạ Cẩn Du bình tĩnh nói, thực chất trong lòng đã rối tinh rối bù.
Sống hai đời, chính mình đến chỗ ở ấm áp cũng không có, đâu đâu cũng lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Nói là không cần tình thương nữa, nhưng trong thâm tâm cậu biết, cậu mong muốn nó hơn bao giờ hết.