Vừa khỏi ốm xong, Tiểu Nam lại lao đầu vào ôn thi và luyện đề, lại không có tiết học nào, cả ngày không rời ký túc.
Nếu như không phải hôm nay câu lạc bộ có cuộc họp, Tiểu Nam nhất định sẽ nhốt mình trên bàn học. Vòng thi lần trước, đội của cô đã có chiến thắng vang dội, là một nguồn cảm hứng rất lớn cho những vòng thi tiếp theo.
Đây là buổi tụ họp đầu tiên của câu lạc bộ trong năm mới.
Sau buổi tiệc tất niên của câu lạc bộ lần trước, bàn ghế trong phòng họp đã được kê lại vị trí ban đầu.
Lúc Tiểu Nam bước vào, trong phòng chỉ có Tạ Vũ. Anh đang ngồi chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi tay nhanh nhẹn gõ bàn phím tạo thành những âm thanh "lạch cạch" rất mỏng.
Thấy cô đứng mãi ở cửa, Tạ Vũ ngước mặt lên hỏi: "Đến rồi sao không vào đi? Hiểu Tuyết đi mua nước rồi."
Anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu rất tự nhiên, cứ như câu chuyện ngày hôm đó chưa hề xảy ra, trong lúc mà cô không biết nên đối diện với anh thế nào.
Có điều, như vậy cũng tốt. Cô cũng không phải khó xử khi nhớ đến ngày hôm đó.
Cô lặng lẽ ngồi xuống ghế, tranh thủ giải thêm mấy đề tiếng Anh nữa.
"Chắc là em sắp thi rồi nhỉ? Ngồi ở đây mà còn tranh thủ từng giây từng phút để làm đề." Tạ Vũ nhìn cô, cười cười.
"Khoảng hơn một tuần nữa em thi."
"Có cần anh đưa đi không? Điểm thi ở đâu?"
Tiểu Nam cười nhạt, "Ở ngay đại học B thôi, không xa lắm. Em có thể tự đi được, không cần phiền anh nhiều như vậy."
Cô đang ngồi chăm chú làm đề, bỗng Tạ Vũ lại nói: "Về chuyện ngày hôm trước......"
"Ngày hôm trước làm sao?"
Ngay khi Tạ Vũ nhắc lại chuyện đêm đó, Tiểu Nam mới chắc chắn rằng đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ, một cơn ác mộng của cô, đó chính xác là hiện thực.
Lúc đầu cô còn mừng vì anh không đề cập đến chuyện đó, nhưng khi cô đang bình thản làm việc thì anh lại bất ngờ nhắc lại làm cô không khỏi bực mình, tay phải đang cầm bút viết nhấn mạnh nét chữ vào vở, lực tay của cô mạnh đến mức chữ "cursed" mà cô vừa viết in đậm đến tận mấy trang sau.
Anh nói từng chữ chậm rãi: "Những gì anh nói đều là thật, em hãy tin anh đi, được không?"
Tiểu Nam cực kỳ kích động, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài hỏi anh:
“Anh nói là anh thích em, vậy anh có biết em thích ăn món gì, loại nước em thích uống là gì, sở thích hay thói quen của em, anh biết bao nhiêu trong số đó?”
Tạ Vũ kinh ngạc cứng đờ người. Khi nghe được lời chất vấn của Tiểu Nam, anh bối rối không biết nên đáp lại như thế nào.
Hình như….. anh thực sự chẳng hiểu gì về cô cả.
Tiểu Nam nhìn dáng vẻ bối rối của anh khi đối diện với câu hỏi của cô, từ tận đáy lòng trào dâng lên một nỗi chua xót, cô nhàn nhạt nói:
“Em thích anh. Mặc cho em có là một người rất nhút nhát và không thích những hoạt động ngoại khóa, em vẫn vì anh mà tham gia câu lạc bộ này. Mặc cho em có ghét bỏ chai nước táo đến như thế nào, bởi vì đó là chai nước mà anh cho em nên em vẫn vui vẻ uống nó. Bởi vì anh, em từ một người không bao giờ quan tâm đến ngoại hình lại chăm chút kỹ lưỡng mỗi khi gặp anh, em muốn anh thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình. Vì để anh biết đến sự tồn tại của em, em nỗ lực học hành để vào được đại học A này theo cách vẻ vang nhất, khiến cho anh không thể không biết
đến.”
Cuối cùng cô đã có thể thành thật mà nói ra hết tất cả tâm tư giấu kín trong lòng suốt bao lâu nay với anh. Cảm giác có một chút cay đắng, nhưng lại thoải mái và nhẹ lòng đến lạ.
Tạ Vũ ngồi đối diện cô, mấp máy môi giống như có điều muốn nói, ánh mắt đong đầy sự nuối tiếc vô hạn và nét dịu dàng sâu thẳm.
Cô yêu anh, những cũng có tự tôn của chính mình. Vậy nên tình yêu cho dù có sâu đậm đến cỡ nào đều không thể lấn át hoàn toàn lý trí, khiến cô bất chấp mà đón nhận tình cảm một cách mù quáng.
Thứ cô cần chính là một tình yêu thực sự, một tình yêu quang minh chính đại, không phải là giành giật của ai, chen ngang vào tình cảm của người nào.
Vừa đúng lúc, Tần Hiểu Tuyết đã mua nước quay trở về, cả hai cũng không nói gì nữa. Các thành viên khác cũng lần lượt xuất hiện.
Khoảng bốn giờ chiều, buổi thực hành của câu lạc bộ kết thúc, mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Tạ Vũ đi đến trước mặt Tần Hiểu Tuyết, như có điều gì muốn nói nhưng Tần Hiểu Tuyết không thèm nghe, xua tay đuổi anh về trước. Cô cũng nhanh nhẹn cất sách vào balo, vừa định mở cửa ra ngoài, Tần Hiểu Tuyết bất ngờ gọi cô lại:
“Tiểu Nam, bây giờ em rảnh chứ? Ở lại với chị một chút được không? Chị có chuyện muốn nói với em.”
“Chị… tìm em có việc gì sao?” Tiểu Nam dè dặt hỏi.
Tần Hiểu Tuyết vẫn đang luôn tay sắp xếp lại đồ đạc trong phòng cho gọn gàng vừa mắt, nói: “Em cứ ngồi xuống ghế đợi chị một lát, chị dọn dẹp xong chỗ này đã.”
Tiểu Nam ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khoảng năm phút sau, Tần Hiểu Tuyết dọn dẹp xong xuôi, hài lòng phủi phủi tay rồi đi đến ngồi ở ghế bên cạnh Tiểu Nam.
“Chúng ta trước hết hãy nói đến cuộc điện thoại hôm trước đi.”