Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 20: Dâng tặng xử nữ (1)


Đêm nay là đêm mưa, mây đen quấn vào nhau, tiếng sấm nổ vang, giống như đem mưa to phẫn nộ huyết tẩy mọi thứ, cùng nhau san bằng địa cầu, như biển động cuồng liệt, phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, dường như đem toàn bộ thế giới nhấn chìm!

Trân mưa to này, như là sứ giả của địa ngục tuyệt tình tấn công tòa thành Hắc gia rộng lớn bát ngát này, khiến cho đám người hầu đang ở ngoài đều chạy vào trong khu nhà chính(khu nhà chủ nhân ở).

Mà khu nhà mà chủ nhân ở của Hắc gia, hiện rõ là một tòa thành màu đen đậm chất phong cách kiến trúc Baroque, hơn mười người hầu đang nhao nhao đều trông mong hi vọng, ở trong đại sảnh mà lo lắng vặn vẹo, đôi mắt đều nhìn thẳng về phía cửa lớn, một giây cũng không dám thả lỏng.

“Thím Hắc, đám người hầu đều đã chia nhau đi tìm, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tiên sinh?” Một giọng nói đàn ông ôn hòa, phá vỡ toàn bộ đại sảnh đang bất an, Lương Nhất Uy mặc một bộ âu phục màu xanh lam quý giá cau mày nói.

“Trợ lý Lương, tôi cũng rất sốt ruột, những năm qua vào đúng lúc này, chúng tôi đều sắp xếp xong xuôi, ai biết năm nay tiên sinh muộn như vậy vẫn chưa trở lại! Lương trợ lỹ chẳng lẽ ông không cùng trở về cùng với tiên sinh sao?” Trên trán thím Hắc thấp béo đã toát ra mồ hôi to như hạt đậu, đến lúc này vẫn không tìm thấy tăm tích của ông chủ, chẳng may xảy ra sự cố gì, bà ta thật sự khó thoát tội!

“Tiên sinh đi uống rượu một mình, không để cho tôi đi cùng, hơn nữa không phải thím nói tài xế đã sớm đưa tiên sinh trở lại sao? Vậy tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy bóng người?” Lương Nhất Uy giận nhẹ, không hài lòng thím Hắc đẩy trách nhiệm, trên thực tế ông đã không thuận mắt cái bà già thấp béo này này rồi, thật không hiểu tại sao tiên sinh lại mặc cho bà ta làm mưa làm gió nhiều năm như vậy!



Mặt già nua của thím Hắc tái đi, thân thể cúi xuống, cung kính cúi nhẹ đầu: “Trợ lý Lương, ông cũng biết Hắc gia rộng lớn như vậy, hơn nữa bên ngoài lại đang mưa to gió lớn, đám người hầu một người cũng không dám chậm trễ, nhưng để tìm được tiên sinh cũng không phải chuyện dễ dàng!”

Lương Nhất Uy là trợ thủ đắc lực nhất của tiên sinh, thím Hắc đương nhiên không dám đắc tội, cơn tức giận trong người buộc phải nín nghẹn không dám mạo muội trút ra. Bởi vị tất cả mọi người trong Hắc gia đều biết tầm quan trọng của tối nay, và trợ lý Lương mang theo một cô gái đã đợi suốt hai giờ đồng hồ rồi!

“Dì ơi, tại sao tiên sinh vẫn chưa quay về......A.......” Mai Linh từ trước vẫn lẳng lặng đứng một bên nhịn không được vừa mở mồm ra nói......, lập tức bị cánh tay béo mập sần sùi của thím Hắc che lại, không cho cô ta lên tiếng.

Lương Nhất Uy nhìn lướt con nhóc cao gầy bên cạnh thím Hắc, diện mạo cũng xinh đẹp, chỉ có điều làn da đen ngăm, vóc dáng hơi lẹp xẹp, nếu đem ra so sánh với cô gái ông mang tới thì vẫn là cách một khoảng rất xa.

“Đừng có nói lung tung, Mai Linh!”

Thím Hắc khẽ lẩm bẩm, không vừa ý trừng mắt với Mai Linh, đứa cháu gái chết tiệt không chịu thua kém, không biết có phải là ở quê dinh dưỡng không đầy đủ hay không, mà đến Hắc gia một năm, đang mười sáu tuổi hoa nở đẹp, nhưng vóc dáng vẫn cứ bẹp xẹp, nơi cần lồi không đủ lồi, nơi cần vểnh lên cũng không đủ vểnh, uổng công bà ta trông chờ vào Mai Linh có thể bám vào tiên sinh từ đó làm phu nhân, vậy mà tiên sinh chưa bao giờ nhìn cô ta một cái, hơn nữa đêm nay Lương Nhất Uy đưa tới mỹ nữ, thím Hắc liền biết cháu gái của mình càng thêm thua kém, xem ra bà ta còn phải dạy dỗ con nhóc này nhiều năm........!