Tổng Tài, Ly Hôn Đi

Chương 7: Ăn cây táo, rào cây sung


Không kịp nghĩ thêm gì nữa, liền đi theo bọn họ.

Mọi người đều dừng lại trước cửa phòng 2401, Cố Thiên Tầm thò đầu ra nhìn, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy tiếng trách cứ.

“Cảnh tiểu thư, cô không nhầm đấy chứ? Mới sáng ngày ra đã lừa bọn tôi, cô nghĩ phóng viên bọn tôi ăn no rảnh rỗi à!” Một phóng viên hung dữ to tiếng.

“Không, tôi thật sự không lừa các anh! Việc hôm nay là thật sự nằm ngoài dự kiến!”

Giọng nói này… không phải là của cô em chồng Cảnh Dao hay sao?

Cố Thiên Cầm tiến lại gần, lách qua đám người nhìn vào, quả nhiên là Cảnh Dao đang bị một đám phóng viên vây quanh đông nghịt, cô đơn độc đứng đó một mình trông thật tội.

Bao nhiêu người như vậy đi bắt nạt một cô gái! Thật đáng khinh!

Cố Thiên Tầm đang định lên tiếng bất bình thì nghe thấy Cảnh Dao vội vàng giải thích: “Tôi nói thật, rõ rang là chị dâu tôi thuê phòng với một người đàn ông khác, chính là căn phòng này!”

Mặt Cố Thiên Tầm trở nên trắng nhợt.

Câu nói này của Cảnh Dao khiến cho những kí ức đêm qua của cô mờ nhạt vì say rượu đột nhiên ùa về rõ ràng, mạnh mẽ.

Cô nhớ ra mình bị cô ta kéo lên giường,… sau đó, cô ta đã thay váy ngủ cho cô… sau đó…

Đúng rồi, nhân viên khách sạn nói phòng của cô được đổi sang phòng có cảnh nhìn ra biển!

Vì thế…



Từ đầu đến cuối, trừ người đàn ông lạ mặt sáng nay ra, cô đã bị người ta ám hại! Hơn nữa, đau khổ hơn là… người ám hại cô ngoại tình không ai khác chính là mẹ chồng và cô em chồng! Bọn họ… lại còn gọi cả đám phóng viên đến! Thật là nực cười!

Một luồng khí lạnh từ chân bốc lên đầu.

Cô nắm chặt bàn tay đến mức móng tay cắm vào thịt, cô đẩy nhẹ nhiếp ảnh gia đang đứng chặn đằng trước, “Xin lỗi cho tôi qua chút!”

“Làm gì thế?” Gã nhiếp ảnh gia cau mày, quay đầu lại nhìn, lập tức nhận ra chính là thiếu phu nhân nhà họ Cảnh mà mọi người đang bàn tán, “Ô, đây không phải là Cố Thiên Tầm hay sao?”

“Đúng, chính là cô ta!”, mọi người đều nhận ra cô.

Ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh tách tách vang lên. Tất cả mọi người đều dạt ra, tạo thành một đường cho cô đi đến chỗ Cảnh Dao.

Cảnh Dao kinh ngạc nhìn cô, không để ý đến sự sắc lạnh trên người cô, chỉ cao ngạo chất vấn: “Cố Thiên Tầm, sao cô lại ở đây?”

“Xin hỏi cô út, tôi không ở đây thế tôi nên ở đâu?” Cô cười không cảm xúc. “Có phải là tôi lúc này nên trúng kế của cô và mẹ chồng, bị các người chuốc say rồi đưa vào giường của người đàn ông khác không?”

Nói đến những từ cuối, mắt cô sắc lạnh như một lưỡi dao nhọn khiến cho Cảnh Dao ngây người ra phút chốc.

Xung quanh, đám phóng viên chụp chớp lia lịa, cắm cúi ghi chép vào sổ tay. Đẹp mặt rồi! Hóa ra là mưu kế mẹ chồng và em chồng ám hại con dâu, tin tức này mà viết ra lại chẳng là một vở kịch ân oán gia tộc? Quả nhiên là không dễ gì làm được con dâu nhà dòng dõi mà!

Bị vạch trần trước mặt mọi người, sắc mặt Cảnh Dao trở nên vô cùng khó coi. Mặt hết đỏ rồi chuyển sang trắng nhợt. “Cố Thiên Tầm, cô đừng ăn nói hàm hồ! Là do cô làm chuyện mất nết, đừng đổ lỗi cho mẹ và tôi!”

“Vậy sao? Vậy chúng ta có nên xem lại camera của khách sạn không nhỉ? Nếu như là do các người làm, các người phải lập tức xin lỗi tôi!”. Cô cao giọng hùng hồn nói, nhưng thực ra trong lòng nào dám đi xem lại camera? Nếu điều tra ra, chuyện đêm qua cô đi nhầm phòng, và người đàn ông lạ mặt kia, tất cả sẽ bị lộ ra hết!