Trễ Hẹn

Chương 5: Giới Thiệu


Khương Lục muốn vừa đọc báo cáo vừa chờ Dương Lâm quay lại dù gì bình thường anh thức khuya cũng là chuyện như cơm bữa nhưng hôm nay anh mới ngồi khoảng 2 tiếng thì y tá vào đưa thuốc cho anh uống và khuyên anh nghĩ ngơi sớm nhưng anh uống thuốc xong vẫn không hề có ý định đi ngủ vẫn cứ muốn chờ, ai mà biết được chờ một hồi anh lại ngủ quên mất. Trước khi lâm vào giấc ngủ anh nghĩ 'chắc là trong thuốc có thành phần thuốc ngủ hay an thần gì gì đó'.

...

Lúc anh trực giấc tỉnh dậy thì anh thấy có người ở nằm ngủ trên ghế dựa của sopha sau khi tỉnh hẳn thì anh thấy đó là Dương Lâm cậu cứ như vậy mà năm ngủ gần anh như vậy, có lẽ do quá mệt nên cậu gục trên sopha lúc nào không hay. Anh bước nhẹ xuống giường bệnh muốn đỡ cậu lên giường bệnh nhưng có lẽ do vết mổ vẫn còn đau nên anh 'sit A ' một tiếng người đang ngủ chắc luôn để ý anh nên bật dậy theo phản xạ, cậu dụi dụi mắt rồi cất giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ hỏi:

"Anh tỉnh rồi à, đau ở đâu để em xem xem" Cậu hỏi với giọng điệu lo lắng.

"Anh không sao chỉ muốn đỡ em lên giường một chút thôi" Anh trả lời lại với giọng điệu bất lực.

"Em ngồi canh anh rồi ngủ quên mất, hôm nay là ca trực của em, em canh bệnh nhân là bình thường thôi anh không cần lo" Sợ anh lo lắng cậu giải thích.

"Ừm, em thường trực ca đêm như này à?" Anh trả lời theo sau là câu hỏi.

"Ừm, ban đêm ở một mình rất khó chịu" Cậu nói bâng quơ.

Nghe cậu trả lời anh hơi thất thần, nghĩ ' cậu nói vậy là sao?'anh nghĩ nghĩ rồi mới nghẹn ra một câu hỏi mà ai nghe cũng thấy ngu:

" Sao lại khó chịu?"

"Em học y có học môn tự chọn em chọn môn tâm lý học, trong sách nói bí bách quá thì tìm việc mà làm, mà em cứ thấy lý thuyết và thực tế nó khác quá" Lúc nãy cậu ngồi dậy thẳng người, giờ cậu dựa hẳn người ra ghế sopha với một tư thế lười biếng trả lời câu hỏi của anh.



Khương Lục:"..." Khương Lục rơi vào suy tư sâu, anh rất ba chấm vì câu trả lời lạc ý của cậu, cậu đã nói như thế thì anh biết là cậu muốn né tránh câu hỏi đó, chưa chờ anh nói tiếp cậu lại nói:

"Thật ra là bức bối cũng quen rồi giờ thay đổi giờ làm thì có hơi không quen nên thôi cứ để vậy" Giọng cậu nhẹ nhành mà bâng quơ giống như đang nói câu chuyện của người khác chứ không phải là câu chuyện của mình.

" Anh nghĩ ngơi đi sắp sáng rồi đó, em cũng chuẩn bị về đây" Nói xong cậu nhìn sơ qua anh rồi đứng dậy.

" Cho anh số điện thoại được không?" Thấy cậu định đi anh níu tay cậu lại rồi nói.Lúc anh níu tay cậu thì đụng trúng vết mổ nên anh 'A đau' một tiếng.Anh thầm nghĩ 'cái vết mổ vô dụng này sao lúc thường không thấy đau cứ tới công chuyện thì lại đau'.

"Anh đừng nhúc nhích coi đụng trúng vết thương bây giờ" Thấy anh đụng trúng vết mổ cậu vội đỡ anh lại giường cao giọng mắng: " Vết thương còn chưa lành lại anh muốn vào phòng cấp cứu lần nữa à".

"Anh xin lỗi anh không động đậy nữa" Nghe ra trong giọng cậu có phần tức giận anh lập tức nhận lỗi. Co được thì dãn được đó là một đức tính tốt anh nghĩ.

"Được rồi đừng nói nữa, anh nghĩ ngơi đi em đi kiểm tra phòng lần nữa rồi em quay lại" Đỡ anh nằm xuống giường nói một câu rồi cậu muốn đi.

"Ừm, anh chờ em quay lại" Anh vội trả lời nếu chậm chút nữa chắc cậu lại đi mất nữa.

Dương Lâm không trả lời mà xoay người đi luôn. Cậu đi kiểm tra phòng một lượt nói một lượt nhưng chớp mắt một cái đã qua gần 2 tiếng đồng hồ rồi. Lúc cậu muốn quay lại phòng bệnh của Khương Lục thì gặp đàn anh Diễn Văn đã đi làm ca sớm rồi.

" Chào buổi sáng,bác sĩ Diễn" Cậu chào Diễn Văn khi gặp.

"Mới hôm qua còn một câu đàn anh hai tiếng đàn anh,hôm nay là bác sĩ rồi à" Diễn Văn cười cười trong giọng nói hiện rõ sự đùa vui.



" Nhờ vả thì nó phải khác" Cậu khựng lại rồi hơi đùa lại.

" Không dẫn anh đi gặp người bạn kia của em à?" Diễn Văn hỏi trong giọng nói vẫn là vẽ đùa cợt không tan.

"Ừm sẵn em đi gặp cậu ấy để tạm biệt" Cậu vừa đi về phía trước vừa nói.

Dương Lâm cùng Diễn Văn cùng sóng bước đi về phía phòng bệnh của Khương Lục.Hai người vừa đi vừa vừa nói chuyện chủ đề mà hai người nói chỉ xoay quanh về mấy bệnh án nhàm chán.

...

Lúc hai người tới phòng bệnh,thì nghe trong phòng vọng ra tiếng nói của một người xa lạ mà không phải của Khương Lục. Dương Lâm hơi dừng lại rồi đưa tay lên gõ cửa.Tiếng 'Cốc Cốc ' vang lên lúc người kia đang thao thao bất tuyệt.

"Mời vào" Khương Lục mặt kệ người kia đang thao thao nói chuyện,chỉ trả lời người đang gõ cửa.Nghe thấy có tiếng người nói 'Mời vào' thì Dương Lâm mới đẩy cửa bước vào,vào phòng thì cậu thì cái người thao thao bất tuyệt kia là Trần Miễn.

"Chào cậu Dương Lâm lâu rồi không gặp,lần trước chưa chào hỏi đàng hoàng được ". Trần Miễn lên tiếng chào hỏi trước tiên.

"Ừm,lâu rồi không gặp"Cậu đáp lại lời Trần Miễn,nhìn Khương Lục và Trần Miễn một cái rồi mới giới thiệu:

" Đây là Diễn Văn là đàn anh của tôi khi ở trường,giờ đang là bác sĩ ở bệnh viện này,chúng tôi giờ là đồng nghiệp" Cậu giới thiệu Diễn Văn cho hai người phía đối diện.

***