Dương Thư vẫn còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nhiên bị anh hỏi nên vẻ mặt hơi giật mình.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm lấy cổ tay cô, sức lực không nặng không nhẹ nhưng lại đem lại cảm giác rất vi diệu.
Dương Thư cảm thấy hơi mất tự nhiên, từ từ rút cổ tay ra khỏi bàn tay anh. Cô mím môi, rũ mi mắt: “Tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.”
Khương Bái buông lỏng ngón tay, thu tay về: “Không phải đã nói hôm nay cho sẽ cho tôi đáp án sao, sao vẫn chưa suy nghĩ xong?”
Có điều, cô vẫn chưa trực tiếp từ chối, điều này đối với Khương Bái mà nói là một dấu hiệu tốt. Anh ngừng lại giây lát, nói: “Có điều gì băn khoăn sao?”
Dương Thư úp úp mở mở, sau đó ra vẻ đúng tình hợp lý nói: “Tôi đã đồng ý là trong hôm nay sẽ trả lời anh, nhưng ngày hôm nay không phải chỉ mới vừa bắt đầu thôi à? Chẳng lẽ tôi không được suy nghĩ thêm chút sao?”
Khương Bái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhất thời cười yếu ớt: “Cũng phải, dù sao nếu em đồng ý thì sẽ đối mặt với nguy cơ yêu tôi bất cứ lúc nào, chuyện này quả thực là không nên qua loa. Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Dương Thư kích động muốn mắng lại anh vài câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh đã đặt vài củ tỏi vào tay cô: “Vẫn còn hai món xào nữa, nếu em không có việc gì thì ở lại giúp tôi bóc vỏ nhé?”
Dương Thư thật sự không muốn ở cùng một chỗ với anh, nhưng nghĩ đến cơm nước đều do Khương Bái nấu, nhờ cô giúp chút việc cũng không gì là quá đáng cả. Cô cầm vài củ tỏi bắt đầu bóc vỏ.
Không ngờ loại tỏi này lại hơi khó bóc, giống như bị dính chặt vào lớp vỏ, mỗi lần chỉ có thể bóc từng chút. Chỉ cần hơi bất cẩn một tí là móng tay có thể làm xước phần tỏi trắng mềm bên trong.
Dương Thư vất vả lắm mới bóc xong một củ, tép tỏi mỏng manh trong suốt như ngọc, mặt trên có dấu xước do móng tay để lại, hình dạng vô cùng xấu xí.
Cô không chắc chắn lắm xòe lòng bàn tay ra cho anh xem: “Bóc như vậy được chưa?”
Khương Bái xắt rau xong, quay đầu thấy cô chỉ bóc được một củ, mà củ tỏi đáng thương còn bị cô làm cho bầm dập xấu xí.
Anh im lặng nhận lấy, cảm thấy buồn cười: “Nhìn em có vẻ là một cô gái tháo vát, vậy mà đến tỏi cũng không biết bóc? Ngốc chết đi được.”
Dương Thư bỗng dưng bị ghét bỏ, cô hơi bất mãn tự viện cớ cho mình: “Rõ ràng là tỏi của anh có vấn đề, có loại khác dễ bóc hơn nhiều.”
“Không tin anh tự bóc thử đi.” Cô đưa số tỏi còn lại cho anh, trong lòng chắc chắn rằng anh cũng không bóc được.
Khương Bái nhìn cô, cầm hết về, đặt lên thớt rồi dùng dao đập vài nhát.
Các tép tỏi đều bị đập nứt ra, Khương Bái nhặt một tép, lột hai ba lần đã bóc xong vỏ, đưa qua: “Xong rồi đây.”
Dương Thư ngẩn người, phản bác lại anh: “Anh đập nát củ tỏi rồi.”
Khương Bái liếc nhìn cô, cảm thấy logic của cô thật buồn cười: “Lát nữa vẫn phải băm ra nữa, đập nát thì có làm sao, dễ bóc là được rồi.”
“…..” Anh nói như vậy… hình như cũng hơi có lý nhỉ?
Dương Thư khẽ mím môi, nhất thời không nói được gì.
Bình thường cô là một người rất ít khi nấu cơm, chủ yếu là đi ăn bên ngoài hoặc gọi đồ ăn mang về.
Thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào mới nấu một lần. Nhưng cô luôn chọn những loại tỏi dễ bóc để dùng, không dễ bóc thì trực tiếp vứt bỏ.
Trước giờ chưa ai nói với cô tỏi còn có thể bóc như vậy, làm sao cô biết được chứ?
Khương Bái nhìn cô đang ngơ ra, nửa đùa nửa thật nói: “Thiên kim đại tiểu thư bình thường không làm loại việc này à?”
Ánh mắt phức tạp lóe lên trong con ngươi của Dương Thư, sau đó nhanh chóng biến mất.
Dù sao trước đây cô cũng từng theo người cha nịnh bợ của mình vào ở trong một ngôi biệt thự to lớn. Nếu có thể coi như vậy là thiên kim đại tiểu thư, thế thì cứ cho là đúng đi.
Ở nơi đó cô thực sự không cần phải nấu ăn. Bọn họ ngoài mặt thân thiết gọi cô Thư tiểu thư, nhưng sau lưng đến cả người quét dọn cũng khinh thường cô.
Cha cô dựa vào việc dụ dỗ, xu nịnh phụ nữ để đạt được sự giàu có và thỏa mãn hư vinh, vậy nên họ cho rằng con gái của ông ta cũng sẽ là thứ không ra gì.
Một cặp cha con, hai ký sinh trùng.
Cô nhớ lại lần quyết tâm nhất trong đời có lẽ chính là cố gắng học chụp ảnh. Sau khi kiếm được tiền, cô đã trả lại tất cả những khoản tiền sinh hoạt, thậm chí còn đưa thêm tiền lãi.
“Đúng vậy, thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước”*
*Câu gốc là: “Mười ngón tay không dính dương xuân thủy”, trong đó dương xuân thủy là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh, không cần phải đụng vào nước giặt quần áo ý chỉ một gia đình có điều kiện tốt..
Dương Thư mở lòng bàn tay ra, vẻ mặt kiêu hãnh nói: “Anh nhìn đôi tay mảnh mai này của tôi, có giống như sẽ tùy tiện nấu cơm cho người khác ăn không.”
Cô giơ lên mười ngón tay thanh mảnh, trắng nõn mềm mại như được điêu khắc từ ngọc. Móng tay được tô một lớp sơn đỏ tươi, bóng loáng.
Khương Bái thuận thế nhìn sang gương mặt cô. Cô nhướn mày, tùy ý cười, đôi mắt cong cong từ đầu tới cuối đều khiến ngàn vạn người mê.
Tuy nhiên, con ngươi của cô lại sâu thẳm, tĩnh mịch như biển cả mênh mông dưới màn đêm, yên tĩnh nặng nề, không có một chút ánh sao nào.
Mặc dù giọng điệu của cô rất ung dung, dáng vẻ lại vui mừng, nhưng nỗi cô đơn sâu trong mắt cô như đang muốn nói điều gì đó. Tất cả kết hợp lại tạo thành một câu đố khó giải đáp.
Khương Bái bỏ số tỏi còn lại đặt vào tay cô: “Vậy bây giờ mời em dùng đôi tay mảnh mai chưa từng dính nước này bóc vỏ tỏi dùm tôi.”
Dương Thư bĩu môi, không cam tâm tình nguyện nhận lấy.
Tỏi đã được Khương Bái dùng dao đập ra nên dễ bóc hơn nhiều, chỉ cần hai ba lần là đã bóc sạch sẽ.
Cô đem chúng đến bồn nước rửa sạch, sau đó đặt lại trên thớt. Cô thử ngửi tay mình, trên tay toàn là mùi tỏi: “Đây thật sự là sự khinh nhờn với đôi tay của tôi, bây giờ chúng đã không sạch sẽ nữa rồi.”
Khương Bái nhìn cô với ánh mắt dò xét rồi mỉm cười đánh giá: “Đúng là già miệng.”
Anh đem số tỏi đó băm nhỏ, nói: “Được rồi, em ra ngoài chơi đi.”
Dương Thư lấy một ít nước rửa tay tạo bọt, rửa lại lần thứ ba. Cô giả vờ khách sáo: “Tôi ở nhà anh ăn chực ngủ chực, bây giờ lại không làm gì cả có vẻ không hay lắm? Thật sự cảm thấy áy náy quá.”
Cô mở vòi nước, rửa sạch xà phòng trên tay rồi đặt dưới chóp mũi, ngửi lại thì đã hết mùi.
Dương Thư còn chưa kịp vui mừng thì đã cảm thấy có bóng đen đang tiến lại gần.
Cô vừa quay đầu thì thấy Khương Bái đứng phía sau, khoảng cách rất gần.
Anh hơi cúi đầu, chóp mũi đụng vào trán cô, tóc con trên trán phấp phới theo hơi thở của anh, khi lướt qua da thịt có hơi ngứa ngáy.
Hơi thở của Dương Thư bất giác nặng nề hơn: “Anh…muốn làm gì?”
Khương Bái vươn tay vòng qua hai bên hông cô, mở vòi nước rửa con dao trong tay, không chút để ý nói: “Đừng có lúc nào cũng nói những lời khách sáo giả tạo đó. Nếu em thật sự áy náy thì suy nghĩ cho kỹ chuyện tối qua tôi nói với em đi. Xem như đó là phần thưởng nhỏ cho việc tôi nấu ăn cho em.”
Cả người Dương Thư giống như bị anh ôm lấy, không được tự nhiên nghiêng đầu.
Đợi anh rửa sạch dao, đứng thẳng dậy, cô nhanh chóng né tránh: “Anh giục cái gì, không lẽ anh thật sự có ý với tôi à?”
Khương Bái liếc xéo cô một cái: “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy chuyện làm người yêu một năm khá thú vị thôi.”
Dương Thư nhún vai, không nói gì.
Thấy anh đang đổ dầu vào chảo chuẩn bị xào rau, Dương Thư đi ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách, Khương Ngâm vẫn đang ngồi trên sô pha chơi game.
Nghe động tĩnh, cô ấy ngẩng đầu nhìn Dương Thư rồi tiếp tục luống cuống tay chân thao tác: “Sao cậu ở trong phòng bếp lâu vậy? Làm gì trong đó thế?”
Dương Thư liếm môi: “Cũng không làm gì đâu. Anh Bái nhờ tớ bóc tỏi dùm thôi.”
Ánh mắt cô dừng trên game Khương Ngâm đang chơi, là Vương Giả Vinh Diệu.
Đối phương đã đẩy đến bãi đất bên này, kỹ năng phòng hộ của Khương Ngâm vẫn đang trong quá trình hồi lại. Cô sơ suất bị xạ thủ đối diện bắn chết, avatar nhân vật đã chuyển thành màu xám.
Khương Ngâm tức giận ném điện thoại xuống, đấm lên sô pha: “Tức! Quá! Đi! Mất!”
“Ván này tớ chắc chắn lại thua rồi. Hôm nay đã thua bốn ván liền.” Cô ấy bất đắc dĩ ngả người ra sau, ngửa mặt lên trời thở dài.
Dương Thư ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhặt điện thoại lên, đợi nhân vật hồi sinh, sau đó nói: “Để chị đây báo thù cho cưng.”
Khương Ngâm nghe vậy thì từ từ ngồi dậy, nghiêng người xem cô chơi.
Dương Thư là game thủ lâu năm, cô đã chơi tất cả những game hot trên thị trường, cấp bậc so với Khương Ngâm hoàn toàn ở một tầm cao khác.
Cô vừa chơi thay đã giết xạ thủ của đối phương mấy lần, mạnh mẽ áp chế.
Thế cục dần dần đảo ngược, cuối cùng cô cùng đồng đội đẩy được viên pha lê bên đối phương, chiến thắng trò chơi.
Cô đưa điện thoại lại cho Khương Ngâm, nhướn mi: “Đây, thắng rồi nè.”
Khương Ngâm nhìn thành tích rồi dùng vẻ mặt sùng bái nhìn cô: “Chuyển bại thành thắng, còn là MVP nữa, Thư Thư nhà chúng ta giỏi quá!!”
Dương Thư cười: “Chơi nhiều thì cậu cũng sẽ giỏi thôi.”
Lúc cô ở một mình toàn chơi game để giết thời gian.
Thật ra không phải là cô nghiện, chỉ lúc chán thì mới chơi vài ván.
Khương Bái bưng đồ ăn ra, nghe thấy cả hai đang thảo luận về game.
Dương Thư đang từ tốn giải thích cho Khương Ngâm về vị trí và kỹ năng.
Thật đúng là một game thủ.
Khương Bái nhìn sang, không mặn không nhạt nói: “Còn chờ anh xới cơm cho hai người ăn à?”
Dương Thư nghe thấy giọng anh, đang định đứng dậy phụ thì bị Khương Ngâm đè lại: “Anh, lần đầu Thư Thư đến nhà mình làm khách, anh dù sao cũng phải ga lăng một tí đi chứ? Vừa nãy thì sai người ta bóc tỏi, giờ thì bảo người ta tự đi xới cơm, thật bất lịch sự. Anh như thế này sẽ chẳng có cô gái nào thích đâu! Nếu bây giờ mà mẹ ở nhà, kiểu gì anh cũng bị dạy dỗ mấy câu cho coi.”
Nói xong cô ấn Dương Thư ngồi lại: “Tớ đi lấy cơm, Thư Thư, cậu cứ ngồi ở đây, mặc kệ anh ấy.”
Khương Ngâm nói xong thì đi vào bếp, Dương Thư nhất thời không biết mình nên phụ giúp hay là cứ ngồi yên đây nữa.
Khương Bái kéo ghế dựa trước bàn ăn ra, ánh mắt đảo sang bên này: “Thưa quý khách kính mến, mời cô ngồi?”
Dương Thư: “…..”
Khương Bái làm bốn món mặn một món canh, nhìn rất ngon.
Khương Ngâm ngồi xuống, chỉ vào dĩa cánh gà chiên coca, bất mãn nhìn Khương Bái: “Sao anh lại bỏ rau mùi vào trong đó? Đã thừa thãi lại còn ảnh hưởng đến vị giác.”
Giọng điệu Khương Bái không mặn không nhạt: “Đối với một người thích rau mùi mà nói chỉ cần thức ăn không tương khắc thì thêm vào món nào cũng là món ngon. Nếu em có ý kiến thì có thể không ăn, đương nhiên lần sau em cũng có thể chọn tự nấu mà ăn.”
Khương Ngâm chỉ có thể chép miệng một cái.
Thôi quên đi, nói chuyện với người ‘không có rau mùi thì ăn không ngon’ như anh cô đúng là vô nghĩa.
Trong lúc Khương Ngâm còn bận thầm oán giận anh trai, Dương Thư ngồi bên cạnh đã gắp một miếng ăn thử, đôi mắt bất giác cong lại, cười nhìn Khương Ngâm: “Ăn ngon lắm, cậu thử đi.”
Khương Ngâm chợt nhớ ra hình như Dương Thư cũng thích ăn rau mùi.
Cô ấy thở dài: “Thật là hiếm, khẩu vị hai người vậy mà lại giống nhau.”
Dù sao cũng không phải tự tay mình nấu, Khương Ngâm không dám bắt bẻ nữa, chủ động gắp một miếng.
Ngoại trừ rau mùi, mùi vị ăn vẫn rất ngon.
Tâm tình Khương Ngâm tốt hơn nhiều, liền cất giọng nịnh nọt: “Anh, cả nhà chúng ta chỉ có anh là trù nghệ tốt nhất. Nếu anh đi làm đầu bếp thì nhất định sẽ đạt đến đỉnh cao của giới ẩm thực.”
“Cậu nói đúng không Thư Thư?” Cô quay đầu nhìn Dương Thư, tìm kiếm sự đồng tình.
Dương Thư mới vừa húp xong ngụm canh, vội vàng gật đầu: “Ừa, đúng vậy.”
Suy nghĩ một hồi, cô lại bổ sung thêm vài câu nịnh nọt nữa: “Anh Bái làm luật sự cũng đang đứng ở đỉnh cao thế giới mà. Đây là thiên phú, được trời ưu ái đó, người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ không kịp.”
Khương Bái liếc nhìn hai người, lười đáp lời.
Buổi chiều Khương Ngâm còn có lịch chụp ảnh, cô đang ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của nhân viên công tác.
Xe tới đón cô ấy đã đến dưới lầu rồi.
Thấy thời gian không còn sớm, Khương Ngâm vội vàng ăn thêm hai miếng cơm rồi đứng dậy thu dọn đồ.
Lúc ra khỏi cửa, cô ấy không quên dặn dò Dương Thư nghỉ ngơi cho tốt.
Khương Ngâm vừa đi, trong nhà chỉ còn lại hai người là Khương Bái và Dương Thư.
Cảm giác được ánh mắt ở phía đối diện đang nhìn mình, Dương Thư chỉ đành mặc kệ, cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, không có tiếng động.
Sau đó điện thoại Khương Bái vang lên, anh bắt máy, hình như là nói chuyện công việc. Dương Thư nghe không hiểu, cũng không hứng thú nghe nhiều.
Cô ăn xong, cầm muỗng tùy ý húp vài ngụm canh.
Ăn trưa xong Dương Thư cảm thấy mình không làm gì thì không ổn lắm, chủ động dọn dẹp chén bát: “Anh Bái, để tôi rửa chén cho.”
Khương Bái đứng dậy, cầm chén bát trong tay cô, cười như không cười nói: “Đôi tay mảnh mai này của em sao lại dùng để rửa chén được? Lát nữa lại nói tôi khinh nhờn tay em.”
Lúc Khương Bái đi vào phòng bếp Dương Thư cũng theo sau: “Lời vừa rồi tôi nói là nói đùa thôi mà.”
Cô không quen ở nhà người khác ăn không ngồi không, dù sao cũng phải làm gì đó, nếu không cả người sẽ không được tự nhiên.
Khương Bái bỏ dĩa vào bồn nước, nâng cằm chỉ khăn trên tường: “Em đứng đây, đợi tôi rửa xong thì em phụ trách lau khô.”
Đây là việc khá đơn giản, Dương Thư sảng khoái lấy khăn trên tường xuống.
Tay của Khương Bái rất đep, Dương Thư cứ nhìn chằm chằm động tác anh rửa chén. Đột nhiên phát hiện người đàn ông này ngoại trừ tính tình hơi xấu thì có thể nấu ăn, làm việc nhà.
Ừm, có thể cộng điểm.
Giới trẻ bây giờ, đặc biệt là kiểu người có địa vị xã hội cao trong một ngành nghề nào đó giống Khương Bái, mà vẫn có thể tự tay nấu ăn rửa bát thì quả là điều hiếm thấy.
Cô bình thường đều không làm mấy việc này.
“Anh thường ở nhà nấu cơm lắm à?” Dương Thư tìm chủ đề nói chuyện với anh.
“Thỉnh thoảng thôi, lúc bận sẽ có người làm nấu.” Khương Bái đem dĩa đã rửa xong đưa cho Dương Thư: “Nếu trong thời gian một năm chúng ta quen nhau mà em muốn ăn cơm tôi nấu, vậy thì phải xem tâm tình tôi thế nào đã.”
Tim Dương Thư loạn nhịp, nâng mắt: “Tôi vẫn chưa có đồng ý đâu.”
Khương Bái cong môi cười: “Tôi chỉ nói ví dụ thôi, có vấn đề gì sao?”
Cô khẽ mím môi, cúi đầu, lau chùi qua loa dĩa trên tay, hàng mi cong dài buông xuống phủ bóng trên cánh mũi.
Khương Bái nhìn cô một cái, quay người tiếp tục rửa chén.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng bếp, ánh nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào tạo nên ánh sáng long lanh trước bồn nước.
Tiếng nước trong bồn quá lớn khiến cả hai người đều không chú ý tới tiếng mở cửa bên ngoài.
Khương Bẩm Hoài và Lương Văn từ bên ngoài trở về, vừa vào nhà thì nghe thấy trong phòng bếp hình như có tiếng động.
Họ cứ tưởng là Khương Ngâm đang ở nhà.
Vì muốn xem xem cô ấy hai ngày nay ứng phó với việc nấu nướng như thế nào, Lương Văn kéo chồng lặng lẽ đi qua đó.
Lương Văn đứng trước cửa phòng bếp, hơi sửng sốt.
Khương Ngâm thì không thấy đâu, thế nhưng bà lại nhìn thấy Khương Bái vốn không thường về nhà, hơn nữa bên cạnh anh lại còn có một cô gái.
Cô gái ấy cao gầy, sườn mặt quay về phía cửa, ngũ quan duyên dáng xinh đẹp, nước da trắng như tuyết, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Lương Văn nhìn cô rồi nhìn Khương Bái, hai mắt từ từ sáng lên, xúc động nhéo cánh tay Khương Bẩm Hoài bên cạnh.
Khương Bẩm Hoài bị đau kêu ra tiếng.
Khương Bái và Dương Thư nhất thời quay đầu lại nhìn.
Lương Văn sững sờ, sau đó trên mặt nở một nụ cười nhân hậu.
Bà vẫn đang nhìn cô gái kia, nhưng lại nói chuyện với Khương Bái: “Trong nhà có khách sao con không nói với ba mẹ môt tiếng, nếu biết thì ba mẹ đã về sớm hơn rồi.”
Khương Bái nhìn con ngươi mẹ anh sắp dán lên người Dương Thư luôn rồi, chỉ có thể thở dài nhìn sang Dương Thư: “Đây là ba mẹ anh.”
Dương Thư đã đoán được trước thân phận hai người, Khương Bái vừa giới thiệu cô đã tươi cười giới thiệu: “Chào giáo sư Khương, giáo sư Lương, cháu là Dương Thư ạ.”
“Gọi giáo sư xa lạ quá, Thư Thư cứ gọi là chú dì đi, nghe thân thiết.”
Giọng điệu của Lương Văn ôn hòa, đi lại cầm lấy dĩa trong tay Dương Thư, trách mắng Khương Bái đứng bên cạnh: “Con sao vậy? Lần đầu tiền Thư Thư đến nhà mà sao lại bảo người ta làm? Đúng là giống y như ba con, không biết quan tâm người khác gì hết!”
Khương Bẩm Hoài: “???”
“Thư Thư con đừng đứng trong bếp nữa, theo dì ra phòng khách ngồi nhé, chúng ta nói chuyện một chút.” Lương Văn thân thiết vui vẻ kéo Dương Thư rời đi.
Khương Ngâm từng nói ba mẹ cô ấy rất dễ ở chung, ai cũng nhiệt tình. Dương Thư không nghĩ đến họ lại thật sự hòa nhã dễ gần đến vậy, khiến cô thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.
Dương Thư ngồi trên sô pha phòng khách, hơi xấu hổ nói: “Dì, chỗ cháu ở tầng dưới đang sửa chữa, Khương Khương kêu cháu qua đây ở tạm. Trước đó cháu quên chưa báo trước, gây thêm phiền phức cho dì rồi ạ.”
Lương Văn nghe cô nói là đến đây ở tạm thì càng vui mừng, bà cười toe toét: “Không phiền, không phiền đâu, cháu đến chú dì mừng còn không kịp nữa là.”
Thằng nhóc Khương Bái này bình thường mất tăm mất tích, lần này vậy mà lại dắt về một cô gái, còn là dẫn về ở chung nữa, tiến triển thế này cũng hơi nhanh rồi đó!
Cô bé gọi Khương Bái là Khương Khương, thân thiết như vậy, xem ra mối quan hệ này bà chắc là không hề nghĩ sai đâu.
Thằng con bà cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết yêu đương rồi.
Lương Văn càng nghĩ càng vui vẻ, kéo tay Dương Thư: “Thằng nhóc Khương Bái này không có lạnh nhạt với cháu chứ?”
Dương Thư bị hỏi thế thì hơi sửng sốt, phản ứng chậm nửa nhịp, lắc đầu: “Dạ không, anh Bái rất tốt, buổi trưa còn nấu cơm cho tụi con.”
Khương Bái từ phòng bếp đi ra, cà lơ phất phơ đứng sau sô pha, thản nhiên nghe hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia. Anh muốn chờ xem hai người bọn nọ đến bao giờ mới phát hiện ra điều bất thường.
Lương Văn: “Hai người các con biết nhau bao lâu rồi?”
Dương Thư: “Biết nhau hồi đại học ạ, đến bây giờ đã được sáu năm.”
Lương Văn: “Quan hệ vẫn luôn tốt chứ?”
Dương Thư: “Dạ, tính tình Khương Khương rất tốt, hai đứa con rất hợp nhau.”
Lương Văn: “Vậy thì tốt, sau này hai đứa ở với nhau, tính cách giống nhau, hòa hợp với nhau mới là điều quan trọng nhất.”
Dương Thư: “…..Dạ?”
Cô nhớ lại những lời lúc nãy cùng với phản ứng khi dì Lương Văn nhìn thấy cô, cuối cùng Dương Thư cũng kịp phản ứng lại. Dì Lương Văn thấy cô và Khương Bái cùng ở trong phòng bếp, có lẽ đã hiểu lầm mất rồi.
Cô cắn môi, nhất thời không biết phải làm sao, quay đầu xin sự giúp đỡ từ Khương Bái.
Tay Khương Bái xoa mi tâm, hiếm khi tốt bụng mở miệng tuôn ra những lời ngọc ngà: “Mẹ, đây là bạn thân Khương Ngâm, Khương Khương là nhắc đến Khương Ngâm.”
Lương Văn: “???”
Lương Văn yên lặng hai giây, lục lại trí nhớ trong đầu.
Thảo nào vừa rồi bà thấy tên Dương Thư nghe quen quen, bạn thân Khương Ngâm hình như đúng là tên này.
Phòng khách yên tĩnh lại, bầu không khí ngưng trệ.
Khương Bẩm Hoài Hoài không đành nhìn thẳng vào sự xấu hổ trước mắt, đẩy kính mắt trên sống mũi, trực tiếp đứng dậy: “Tôi vừa nhớ ra vẫn còn rất nhiều luận văn chưa sửa.”
Ông nói xong thì bước nhanh vào thư phòng.
Lương Văn vẫn cười dịu dàng nhìn Dương Thư: “Thì ra là Thư Thư à, dì thường nghe Ngâm Ngâm nhắc đến cháu. Coi trí nhớ của dì này, lớn tuổi rồi nên nhất thời không nhận ra.”
Bà vỗ mạnh vào đùi: “Dì đã nói mà, một đứa trẻ xinh đẹp ưu tú như vậy, thằng nhóc Khương Bái này có vận may gì mà đòi xứng đôi với cháu được?!”
Khương Bái: “….”