“Anh nói cái gì?”
Khuôn mặt Dương Thư đỏ bừng.
Sao sau khi uống say cô có thể ôm lấy Khương Bái nói ra những lời này chứ?
“Tôi không tin, chắc chắn là anh đang nói dối.” Vẻ mặt Dương Thư nhàn nhạt đẩy anh ra.
Không cần biết anh nói có thật hay không, dù sao đánh chết cô cũng không thừa nhận là được rồi.
“Anh đừng có mà nhân lúc tôi uống say không nhớ gì liền chém gió nha, bản thân anh là luật sư, không biết nói có sách mách phải có chứng à?”
Dương Thư chọc ngón tay lên ngực anh, tự tin nói “Có khi tối qua anh mới là người có ý đồ xấu xa, thừa dịp tôi uống say có âm mưu bất chính với tôi!”
Khương Bái nhìn xuống ngón tay đang đâm loạn trên ngực mình, ánh mắt trầm xuống, ôm lấy eo cô gái nhỏ trước mặt.
Động tác của anh quá nhanh, áo khoác trên tay Dương Thư bị hất xuống đất.
Khương Bái không quan tâm, đá văng chiếc áo khoác ra, đi về phía sofa, dừng lại.
Sau đó dứt khoát ném cô lên.
Thân thể Dương Thư rơi xuống ghế sofa mềm mại, cả người nảy lên một cái, áo sơ mi tuột xuống, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, trắng nõn.
Khương Bái đã áp sát người tới, hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào mặt, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Gương mặt anh tuấn kia chỉ cách cô gang tấc, chóp mũi hai người gần như đã đụng chung, hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau.
Dương Thư bắt đầu căng thẳng, tim đập thình thịch: “Anh muốn làm gì?”
Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng cổ tay lại bị anh giữ lấy giam ở trên đỉnh đầu, không thể cựa quậy.
“Em nói xem?” Lòng bàn tay anh nâng cằm cô lên, như có như không vuốt ve làn da mềm mại. “Tất nhiên là chiều theo mong muốn của em, bây giờ tôi sẽ thực hiện âm mưu bất chính với em.”
Dương Thư: “...”
“Tối qua chính miệng em nói muốn ăn tôi.” Ánh mắt nặng nề của người đàn ông nhìn cô chằm chằm, một lát sau, anh cúi thấp đầu, hôn lên hõm cổ ngọt ngào của cô, dùng cằm cọ nhẹ lên xương quai xanh. “Bây giờ mau thực hiện lời hứa đi.”
Nói xong, môi của anh dời xuống dưới một chút, dọc theo chiếc cổ thiên nga của cô, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh.
Cúc áo sơ mi bị anh hờ hững giật ra, Dương Thư cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào.
Trái tim cô phập phồng, trong bụng thầm chửi rủa.
Đồ chó không biết xấu hổ, mới sáng sớm đã dám làm chuyện bậy bạ!
Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói khẽ: “Tối qua tôi ở lại chỗ của anh, như vậy có phải đã vi phạm quy tắc trò chơi rồi không?”
Cô nhớ rất rõ bản thân từng nói với Khương Bái, hai người không được qua đêm với nhau.
Khương Bái khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, hai giây sau anh mới nói: “Tối qua tôi ngủ ở thư phòng, cũng không có chạm vào em, em cùng lắm là được tôi chứa chấp một đêm thôi.”
“Vậy…” Dương Thư hơi chột dạ hỏi lại. “Tối qua tôi không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?”
Khương Bái nhướng mày, hỏi lại: “Chẳng hạn như?”
Thật ra Dương Thư cũng không biết bản thân uống say sẽ trở nên thế nào.
Trước đây, mỗi lần uống say, cô toàn tỉnh lại trong tủ quần áo, hôm nay lại thức dậy ở trên giường.
Có vẻ như là trời yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.
Tầm mắt cô thoáng nhìn thấy rất nhiều đồ chơi trên bàn, cô hoang mang hỏi: “Họ hàng nhà anh có con nít à?”
Hôm qua Khương Bái mới đi công tác về, mấy đồ này chắc là đặc biệt mua về cho ai đó.
Khương Bái do dự nhìn cô một lát, ngồi dậy: “Em thật sự không nhớ gì sao?”
Dương Thư bị hỏi cho bối rối, lại nhìn đồ chơi trên bàn, lắc lắc đầu.
Cô thật sự không nhớ gì cả.
Khương Bái tựa lưng lên ghế, hai chân bắt chéo: “Tối hôm qua tôi dẫn em đi siêu thị, em thấy mấy cái đồ chơi này thì đòi mua bằng được, còn nói là mua cho Ngôn Lễ, không cho tôi động vào.”
Anh khẽ đảo mắt, quan sát Dương Thư ngồi bên cạnh. “Ngôn Lễ là ai? Em còn nhờ tôi tìm hộ tên nhóc đó.”
Nhìn chỗ đồ chơi trên bàn, anh lại hỏi, “Là con của họ hàng sao?”
Dương Thư thoáng nhìn những món đồ kia, có chút thất thần.
Khi còn bé, Ngôn Lễ có một cái lọ đựng tiền tiết kiệm, bên trong có rất nhiều tiền tiêu vặt, tất cả đều là tiền anh ấy dành dụm để mua đồ chơi.
Nhưng mà cho dù anh ấy giấu bình tiết kiệm ở đâu, Dương Thư cũng có thể tìm thấy, sau đó lấy hết tiền trong đó tiêu sạch.
Mỗi lần bị Ngôn Lễ phát hiện, anh ấy sẽ cầm gậy gỗ dí cô chạy cả quãng đường dài.
Sau này, Ngôn Lễ rời đi.
Dương Thư luôn nghĩ, nếu như khi đó cô không suốt ngày tiêu hết tiền tiết kiệm của Ngôn Lễ, làm cho anh ấy tức giận, có phải anh ấy sẽ không rời đi không?
Đợi cô có tiền rồi, cô nhất định sẽ mua cho Ngôn Lễ tất cả những món đồ chơi mà anh ấy thích.
Nhưng mà đây đều là suy nghĩ viển vông lúc nhỏ, Dương Thư không ngờ hôm qua uống say, cô thật sự đã mua những món đồ chơi này.
“Hà Đông Tự là ai?”
Khương Bái bỗng hỏi một câu, cả người Dương Thư cứng nhắc, quay sang nhìn anh.
Khương Bái đảo mắt quan sát cô: “Có thù oán sâu nặng gì với em à?”
Dương Thư mím môi, bắt đầu thấy hối hận.
Xem ra tối quá cô say rượu đã nói nhảm rất nhiều chuyện.
Nhưng mà nghe Khương Bái hỏi vậy, chắc là cô chỉ mắng Hà Đông Tự mấy câu thôi.
Dương Thư cảm thấy hơi lạnh, cô kéo tấm thảm trùm lên người mình: “Không phải đã nói tôn trọng quyền riêng tư của hai bên sao, vừa mới bắt đầu anh đã định làm trái quy tắc à?”
Khương Bái nhìn ra được sự né tránh trong mắt cô, một lát sau, anh thản nhiên cười một tiếng: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, tất nhiên em có thể không trả lời.”
Anh đứng dậy đi ra ngoài ban công, đem quần áo đã phơi khô vào phòng, ném cho cô: “Quần áo của em khô rồi, vào phòng thay đồ đi.”
Dương Thư hoài nghi nhận lấy, ngửi được hương thơm thoang thoảng trên áo, là mùi bột giặt.
Cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Anh giặt quần áo giúp tôi?”
“Máy giặt.” Khương Bái đi vào phòng bếp. “Tôi đi nấu cơm, em tự cất đồ chơi đi, xem muốn xử lý chúng thế nào, ở chỗ tôi không có con nít đâu.”
Dương Thư ngây ngẩn ngồi trên ghế sofa, trong lòng có cảm giác hụt hẫng.
Chuyện vừa rồi… ừm… Không tiếp tục nữa à?
Cô chỉ hỏi anh chút chuyện thôi mà, đâu có từ chối anh đâu?
Thôi bỏ đi, ai mà biết Khương Bái nghĩ như thế nào, có khi là do trong nhà hết áo mưa.
Ừm, chắc chắn là vậy rồi.
Nếu không thì sao anh có thể vì chút chuyện kia mà dừng lại chứ?
Mặc kệ anh.
Trong lòng Dương Thư suy nghĩ vớ vẩn, trước hết ôm quần áo vào phòng thay đồ, sau đó đi rửa mặt rồi mới xuống tầng.
Cô nhìn đống đồ chơi trên bàn, đột nhiên buồn bã.
Không nói đến chuyện có tìm được Ngôn Lễ hay không, cho dù có tìm được, người ta đã sớm không cần đống đồ chơi này nữa rồi.
Đây toàn là đồ chơi cho con nít, mua về cũng chẳng biết làm gì.
Bỗng nhiên cô nhớ tới Đồng Đồng nhà chị Lăng, hai mắt sáng lên.
Lần trước nói đến chơi với Đồng Đồng, vẫn chưa có thời gian đi, ngày mai có thể đi một chuyến, thuận tiện đem những món đồ chơi này cho cậu bé.
Thấy Khương Bái đang bận rộn trong phòng bếp, Dương Thư cất hết đồ chơi, đứng dậy đi qua chỗ anh: “Anh có cần giúp một tay không?”
“Sắp xong rồi.” Khương Bái bày rau xào lên đĩa, Dương Thư giúp anh bưng lên bàn ăn.
Món ăn rất đơn giản, nhưng trang trí rất đẹp mắt.
Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, không nói gì.
“Đúng rồi, cà vạt tôi mua anh có thích không?” Dương Thư nói chuyện phiếm với anh. “Giá của nó cũng xấp xỉ với số tiền anh tặng tôi trên livestream, xem như chúng ta hết nợ.”
Khương Bái đang ăn đồ ăn, thuận miệng đáp: “Cũng tạm, dù sao dựa theo gu thẩm mỹ của em, tôi cũng không thể yêu cầu quá cao được.”
Dương Thư nghe xong xị mặt xuống: “Anh không thích thì trả cho tôi.”
Cô lựa chọn cà vạt cẩn thận như vậy, thế mà anh dám ghét bỏ!
Dương Thư buông đũa trong tay xuống, chìa tay ra: “Cà vạt đâu?”
Khương Bái liếc cô một cái, ngồi yên không nhúc nhích: “Đồ đã tặng cho người khác rồi còn đòi lại?”
“Không phải anh chê xấu à?”
“Vẫn có thể chấp nhận được, em cũng đã mua về rồi, có lẽ không trả hàng được…”
“Có thể trả lại.” Dương Thư cắt ngang lời anh, “Tôi đã hỏi nhân viên bán hàng rồi, chỉ cần chưa từng sử dụng, không làm bẩn, thì vẫn có thể trả lại.”
Khóe miệng Khương Bái giật một cái, hai giây sau, anh né tránh ánh mắt của cô, thuận miệng nói: “Bỏ đi, như vậy phiền phức lắm, thật ra cũng không xấu lắm.”
Dương Thư nhìn chằm chằm anh một lát, giễu cợt: “Tôi hiểu rồi, chẳng phải do xấu hay đẹp đâu, là do cái mồm thúi của anh, được lợi còn thích khoe khoang.”
Khương Bái: “...”
Dương Thư không nhịn được trợn mắt nhìn anh.
Quỷ kiêu ngạo, khen cà vạt cô chọn khó lắm à?
Lúc anh làm đồ ăn cô đều khen ngon, từ trước đến giờ chưa từng keo kiệt chút nào.
Dương Thư càng nghĩ càng khó chịu, dùng đũa chọc cơm trong bát, tức giận đến nỗi hai má phồng lên.
Khương Bái nhìn biểu cảm vi diệu của cô, khẽ nhướng mày, sửa lại: “Rất đẹp, vô cùng đẹp, bạn gái của tôi thật có mắt nhìn.”
Hiếm khi anh dùng giọng điệu ấm áp này để nói chuyện, giống như có chút cưng chiều.
Dương Thư khẽ giật mình, ngước lên nhìn ánh mắt thâm thúy của anh.
Cặp mắt kia cực kỳ đẹp, đuôi mắt dài hẹp hơi nhếch lên, màu mắt đen hiện rõ bóng hình cô.
Không hiểu sao, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, hai tai Dương Thư dần nóng lên.
Bây giờ quan hệ giữa hai người đang là yêu đương hò hẹn, ánh mắt Khương Bái nhìn cô cưng chiều như vậy, là đã bắt đầu nhập vai rồi đó hả?
Có phải bây giờ cô cũng nên tranh thủ nhập vai luôn không?
Ngay lúc cô đang do dự, lại nghe thấy Khương Bái không chút hoang mang bổ sung một câu: “Ánh mắt em thật sự rất tốt, nếu không thì sao lại coi trọng tôi chứ.”
Dương Thư: “...”
“Anh Bái à.” Cô không nhịn được ngẩng đầu lên gọi anh. “Hai chúng ta thí nghiệm một chút nhé?”
Khương Bái nâng mắt lên nhìn cô: “Thí nghiệm cái gì?”
Dương Thư: “Từ giờ trở đi, thử xem anh không tự luyến thì có chết không?”
Khương Bái: “...”
Sau đó, trên bàn ăn yên tĩnh hơn nhiều, tâm trạng Dương Thư rất tốt, ăn món gì cũng rất vui vẻ.
Mãi đến khi ăn cơm xong, cô mới nghe thấy Khương Bái cố tình nói một câu không rõ ý gì: “Haiz, bạn gái tôi chẳng biết ý gì cả, toàn bắt bẻ lời nói của tôi. Nhưng mà biết làm sao được? Chỉ đành chấp nhận vậy.”
[Nguyên bản câu nói này của KB là “唉, 女朋友一点都不贴心, 拐着弯内涵我. 还能怎么办? 忍着呗.” bạn đọc nào có cách dịch hay hơn thì comment góp ý cho tụi mình nhé!]
Dương Thư bị phản ứng này của anh chọc cười.
Đột nhiên cô phát hiện, con người này cũng khá thú vị.
Sau bữa trưa, Dương Thư chủ động muốn rửa bát nhưng bị Khương Bái cản lại, nói trong nhà có máy rửa bát.
Lúc ở nhà cũ, Lương Văn từng nói máy rửa bát rửa không sạch, kiên quyết không chịu mua, muốn rửa bằng tay.
Khương Bái lại cảm thấy máy rửa bát rất tiện, liền quả quyết mua về.
Cùng nhau thu dọn xong xuôi, Dương Thư nói muốn đi về, hôm nay cô còn ít ảnh cần chỉnh sửa lại.
Khương Bái tự mình lái xe đưa cô về.
Vốn tưởng anh sẽ dừng xe ở cửa tiểu khu, không ngờ anh lại trực tiếp lái vào, dường như có ý định lên nhà ngồi.
Dương Thư kinh ngạc hai giây, nhưng nghĩ đến việc hai người ở cùng một chỗ cũng không phải là không được, cuối cùng không lên tiếng.
Xe dừng ở tầng hầm, sau khi tắt máy, nhân lúc Dương Thư chưa xuống xe, Khương Bái đưa tay ra ghế sau, lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô, qua quýt nói: “Em đã mua quà cho tôi nên tôi cũng tùy tiện tặng em một món quà, bằng không em lại chê tôi hẹp hòi.”
Dương Thư cực kỳ bất ngờ, không ngờ bản thân lại có quà.
Cô nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc túi xách màu đỏ rượu.
Cái này túi xách Dương Thư từng thấy trên tạp chí, là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ rất được săn đón.
Màu này là màu đẹp nhất.
Lúc nhìn thấy trên tạp chí, Dương Thư quả thật có hơi rung rinh rồi, nhưng cô có rất nhiều túi xách, vậy nên liền từ bỏ ý nghĩ sẽ mua chiếc túi này.
“Anh mua cho tôi sao?” Ánh mắt Dương Thư lấp lánh như sao, nhìn túi xách chằm chằm, không thể tin được.
Lúc này cô mới phát hiện ra, tìm bạn trai tạm thời thế này, không ngờ lại lãi to!
Khương Bái nhìn thấy cô như vậy, khóe môi bất giác cong lên, trong lòng cũng vô cùng thoải mãi: “Em đã tặng quà cho tôi rồi, lẽ nào tôi không nên tặng lại sao? Nhưng mà trùng hợp thật, màu của chiếc túi xách này khá giống màu cà vạt mà em mua.”
“Nhưng mà món quà này so với chiếc cà vạt kia quý giá hơn rất nhiều.” Hơn nữa cô mua cà vạt cho anh chỉ vì muốn trả lại tiền, chứ không phải muốn bắt anh mua quà tặng cô.
Càng so sánh, Dương Thư lại càng cảm thấy bản thân thật tính toán chi li.
Nhìn xem người ta hào phóng biết bao!
Chỉ tùy tiện đã mua cho cô chiếc túi hiếm có thế này!
Dương Thư cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng mà cô lại rất thích món quà này, cũng không nỡ trả lại cho anh: “Món quà này đắt quá, hay là tôi chuyển tiền lại cho anh?”
Ý cười trên mặt Khương Bái nhạt dần, anh nghiêng người qua, lấy tay nâng cằm cô lên: “Dương Thư, bạn trai mua quà cho em, em đề nghị chuyển tiền lại không sợ làm tôi mất hứng à?”
Nghe anh nói vậy, Dương Thư mới nhận ra làm vậy đúng là không tốt lắm, thay vì chuyển khoản cô có thể mua một món quà khác trả cho anh, như vậy cũng không tồi mà?
Xem ra cô đã nhập vai rồi, có thể quen dần với mối quan hệ yêu đương này.
“Được thôi, vậy không nhắc đến việc chuyển khoản nữa.”
Dương Thư nhếch môi cười, chủ động ôm lấy cổ anh. “Cám ơn bạn trai hào phóng của em.”
Cô tiến lại gần, hôn lên môi anh một cái.
Sau khi chạm vào đôi môi ấm áp mềm mại kia, trước khi buông ra Dương Thư còn cố ý khiêu khích, nhẹ nhàng liếm môi anh một cái.
Có lẽ là do không có kinh nghiệm, động tác của cô còn phát ra tiếng.
Dương Thư giật mình, hoảng hốt lùi lại.
Giây tiếp theo, cái ót của cô bị người đàn ông giữ chặt, anh chậm rãi mở miệng, giọng nói ấm áp: “Tôi tặng em món quà lớn như vậy, một nụ hôn mà đủ à?”
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, hai gò má Dương Thư ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Không phải anh nói tùy tiện mua sao?”
Khương Bái nhàn nhạt cười, ánh mắt dần dần sâu: “Em đang thừa nhận vừa rồi cảm ơn tôi cho có lệ đó hả?”
Dương Thư: “...”
“Nụ hôn vừa rồi không đủ, chúng ta làm lại.”
Anh khàn giọng nói, tay nâng cằm cô lên, một lần nữa mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Anh bá đạo cạy miệng cô ra, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.