Dương Thư nằm một mình trong chăn chơi thêm 2 ván game, đến lúc mắt nhíu cả lại mới chịu tắt điện thoại đi ngủ,
Đèn tắt, căn phòng chợt bị bóng tối bao trùm.
Ngoài cửa sổ vẫn còn một khe hở, ánh sáng yếu ớt khẽ lách vào trong, mơ hồ phác họa đường nét của nội thất trong phòng.
Dương Thư nhìn chằm chằm bóng đèn trần còn chưa tối hẳn, bất giác nhớ đến chuyện vừa rồi.
Lần trước cô mua loại nhỏ nhất, bảo chắc là vẫn dùng được, không ngờ lại bị Khương Bái ghim đến giờ.
Kìm nén hết mọi bực bội, cuối cùng hôm nay dồn hết bất mãn phát tiết trên người cô.
Đến nỗi nằm thôi mà hai bắp đùi cũng mỏi không chút sức lực.
Cả người cô giống như vừa đi spa về, cảm giác nhức mỏi nhưng lại cực kỳ thư thái.
Cô ngáp một cái, mọi suy nghĩ vẩn vơ rất nhanh biến mất, chìm vào giấc ngủ.
Ngày thường cô hay bị mất ngủ, nhưng đêm nay không hiểu sao lại rất ngon giấc.
Có điều trong mơ vẫn là bóng dáng xua mãi không đi của Khương Bái, mơ mơ màng màng còn thỉnh thoảng vang lên mấy câu nói.
“Em cảm thấy nó rất nhỏ à?”
“Không, không phải.”
“Thế là gì?”
Dương Thư không chịu lên tiếng, anh trầm giọng tra khảo: “Sao lại không trả lời?”
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đỏ ửng mắt, đáp lại một câu: “Là lớn, lớn nhất, huhu…”
“Sau này không được đứng quá gần người đàn ông khác.”
“Nghe chưa?”
Trong loại tình huống này, Dương Thư biết là không nên chọc giận anh, ngoan ngoãn chịu thua. “Nghe rồi.”
“Không được phép thích anh ta.”
“Được… không có cảm tình với anh ta.”
“Em thấy tôi và Giang Triệt ai đẹp trai?”
“Anh… anh đẹp trai.”
Dường như Khương Bái cũng phát hiện ra Dương Thư hiếm khi chịu nghe lời, anh rất vui vẻ, cũng giống như phát điên, hệt như biến thành một con người khác.
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào trời đã sáng, tia sáng rực rỡ chui vào qua khe cửa sổ.
Dương Thư còn chưa ngủ đủ giấc, bị ánh sáng chiếu đến thì không vui nhăn mày, xoay người tiếp tục ngủ bù.
Bên ngoài phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng đóng mở cửa.
Cô vốn ở một mình đã lâu, tính cảnh giác rất cao, hai mắt đột nhiên mở ra.
Tại sao mới sáng sớm ngoài cửa lại có động tĩnh? Cô ở tiểu khu này có an ninh rất tốt, khắp nơi đều có camera, mật khẩu cửa nhà cô cũng không phải kiểu dễ đoán mà?
Tiếng bước chân nhỏ từ bên ngoài cách phòng khách lại càng gần.
Dương Thư chưa kịp mặc quần áo, trong lòng bất giác sợ hãi, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội vã cầm chăn bọc lại mình.
Ánh mắt cô lướt nhìn xung quanh, không tìm được thứ nào có thể làm vũ khí khiến cô lo lắng hơn.
Cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra, Dương Thư còn chưa tỉnh táo đã cầm điện thoại ném về phía đó.
Người đàn ông “A!” một tiếng, sau đó điện thoại rớt xuống sàn.
Dương Thư thuận thế ngẩng đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt hoang mang của Khương Bái.
Còn có… ngay giữa mi tâm của anh còn có một mảng đỏ do điện thoại va trúng.
Thấy được người tới là ai, Dương Thư nhẹ nhàng thở ra: “Sao lại là anh?”
Khương Bái lấy tay xoa trán, cạn lời nhìn cô: “Em định mưu sát chồng à?”
Dương Thư giật mình, lắp ba lắp bắp đáp: “Gì… gì mà chồng chứ! Anh đừng có bậy bạ!”
Khương Bái cười: “Vậy đổi thành bạn trai là được chứ gì?”
Dương Thư: “…”
Cảm giác đau nhói trên trán vẫn chưa hết, hốc mắt Khương Bái còn hơi ửng đó.
Sau khi đã thích ứng kịp, anh cúi người nhặt điện thoại dưới đất, đem lại cho cô.
Dương Thư nâng cắm, chột dạ nhìn chằm chằm trán anh.
Gương mặt tiêu sái lúc này bị cô ném cho chấn thương…
Cô biết rõ cú ném vừa rồi mình dùng bao nhiêu sức lực.
Có điều cũng không tệ lắm, chính xác hạ cánh ở mi tâm.
Đại khái là ông trời có mắt, nhìn thấy được tối qua anh khi dễ cô nên tạo điều kiện cho cô trả thù, đúng là hả hê quá đi.
“Em nhìn cái gì?” Khương Bái cau màu, cầm di động mở camera, đưa ra trước mặt nhìn.
Thấy được gương mặt mình lúc này, chân mày anh nhíu chặt hơn. “Hôm nay tôi còn phải đến tòa, em định hủy hoại nhan sắc của tôi đó hả?”
Dương Thư tươi cười đáp: “Cái này gọi là khởi đầu tốt đẹp, chứng tỏ hôm nay anh ra đường nhất định sẽ đại cát đại lợi, thắng ngay từ đầu trận!”
Nhìn vết đỏ trên trán dường như cũng thật sự rất nghiêm trọng, Dương Thư liếm môi một, biện minh: “Thật sự cái này không thể trách tôi được, tại anh đến mà không báo trước, tôi làm sao mà biết? Tôi còn tưởng có trộm, ban nãy là phòng vệ chính đáng.”
“Trộm?” Khương Bái nhất thời cảm thấy buồn cười, chỉ về phía cửa. “Em đã từng gặp tên trộm nào không lẻn vào lúc nửa đêm mà lại chọn lẻn vào lúc sáng sớm chưa?”
Nghĩ đến hành vi của rồi của Dương Thư, anh không tài nào hiểu nổi: “Mà nếu là trộm thật, lỡ như em ném không trúng, không làm hắn ngất đi mà điện thoại còn bị ném mất thì em làm sao báo cảnh sát?”
Dương Thư bị Khương Bái nói cho như vậy, bất giác nhận ra hành vi vừa rồi của cô quả thật rất nguy hiểm.
Lát nữa cô nên lên mạng mua cái xịt hơi cay gì đó đặt ở gối mới được.
Khương Bái liếc nhìn cô: “Nếu em ở một mình sợ như thế thì qua chỗ tôi đi.”
“Tôi không sợ, hôm nay là vì bị anh làm cho giật mình thôi, chủ yếu là tại tôi quên mất anh cũng biết mật khẩu nhà của tôi.”
Nói cái này xong Dương Thư ngờ vực ngẩng đầu: “Mới sáng sớm anh đến đây làm gì?”
Cô vội vàng dùng chăn bọc kín mình.
Tối qua không phải vừa giải quyết rồi à, chẳng lẽ còn chưa thỏa mãn?
Có điều cô nhìn thời gian, giờ này chắc hẳn phải vội lắm.
Khương Bái còn phải đến tòa án nữa.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không chần chừ, thẳng thắn nói: “Hay là chúng ta tốc chiến tốc thắng đi?”
“?”
Khương Bái bị lời này của cô làm cho giật mình, lông mày giật giật.
Đúng là thẳng như ruột ngựa.
Dương Thư ở trên giường đã trực tiếp nằm xuống chờ anh qua.
Khương Bái đứng ở mép giường, tròng mắt dò xét nhìn cô.
Anh chợt cởi áo khoác âu phục, tay chống hai bên cơ thể của cô, cúi đầu tiến lại gần.
Dương Thư thuận theo nhắm mắt lại.
Cô không trang điểm, cảm giác non nớt hơn rất nhiều, ngũ quan thêm phần tinh xảo, da trắng như ngọc.
Cô đột nhiên mở mắt, ánh mắt trong suốt ngây thơ nói: “Tôi vừa nhớ ra, tôi vẫn chưa kịp đánh răng rửa mặt.
Khương Bái dùng chóp mũi cọ lên khuôn mặt cô, lông mày gảy nhẹ, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Không nhìn ra đó, em vẫn còn muốn, vừa nhìn thấy tôi muốn lăn tiếp hửm?”
Đôi môi mỏng của anh khẽ chạm lên môi cô, lẩm bẩm: “Hẳn là tối qua không làm cho em hài lòng nên mới sáng sớm đã muốn đúng không?”
“?” Dương Thư bị hỏi đến nghẹn họng.
Anh sáng sớm đã qua đây, không phải là vì muốn à?
“Rõ ràng là anh muốn!” Cô bất mãn đưa tay đẩy anh.
Khương Bái nhìn kỹ nét mặt cô, giờ khắc này anh mới hoàn toàn hiểu ra.
Trong nhận thức của Dương Thư, một năm này quan hệ giữa bọn họ thật ra chỉ là bạn tình.
Nói dễ nghe thì cái cương vị người yêu chỉ là trên hình thức.
Mỗi lần anh đến tìm cô, nhất định là vì muốn cái kia.
Đúng là anh muốn, nhưng anh muốn cả trái tim của cô nữa.
Khương Bái ngồi dậy, cầm áo khoác mặc lại vào, nhàn nhạt dò xét cô: “Tối qua em chưa ăn cơm không phải sao, tôi mua ít đồ ăn cho em, đặt ở bàn ăn bên ngoài.”
Lời này của anh mới khiến Dương Thư nhớ đến, tối qua sau khi từ sân bay trở về hai người đã triền miên không dứt.
Sau đó trực tiếp đi ngủ, cô đúng là chưa kịp ăn tối.
“Vậy anh đến sớm là để đưa đồ ăn cho tôi hả?”
“Cũng không hẳn.” Khương Bái đưa chiếc cà vạt màu đỏ rượu tới cho cô. “Đã là em mua thì giúp tôi đeo đi.”
Dương Thư không hiểu nổi mạch não của anh suy nghĩ thế nào. “Chuyện này mà anh còn muốn nghi thức vậy luôn hả? Anh cho tôi túi hôm qua tôi đã trực tiếp đeo rồi, đâu thèm bắt anh đeo giúp chứ.”
“Tôi là kiểu người rất chú trọng nghi thức. Nếu lần sau em muốn tôi giúp cũng không phải là không được.”
“…”
Dương Thư bị anh nói cho không còn cách nào, cô đứng dậy quỳ lên giường, dùng chăn quấn lấy cơ thể mình, nhận lấy cà vạt giúp anh đeo.
Đúng là đồ nhiều chuyện, sau không tặng quà gì cho anh nữa.
“Cúi xuống một tí.”
Khương Bái nghe lời cúi đầu.
Dương Thư biết thắt cà vạt, nhưng chưa từng thắt cho người khác, động tác không thuần thục lắm, thấy không đẹp lắm nên lại tháo ra thắt lại.
Cô chăm chú với công việc trên tay, không để ý chăn trên người đã lơ đãng trượt xuống.
Da thịt trắng nõn còn vương dấu hôn, ở gần ngực lại càng nhiều hơn.
Ánh mắt Khương Bái trầm trầm, hô hấp trở nên nặng nề: “Chưa xong sao?”
“Sắp rồi.” Dương Thư đẩy nốt phần cà vạt đã thắt, giúp anh vuốt lại phẳng phiu.
Hôm nay Khương Bái mặc âu phục mà xám khói, áo sơ mi trắng mới tinh vuông vức, lại thêm màu đỏ của cà vạt, cả người lộ ra cảm giác tự phụ cấm dục.
Anh luôn luôn là bộ dáng thiếu gia bất cần đời, ngày thường rất ít khi mặc âu phục.
Bây giờ nhìn kỹ, Dương Thư mới nhận ra ẩn tượng của người khác về anh có lẽ là một người đàng hoàng, không biết sợ là gì, làm mưa làm gió trong giới luật sư.
Gương mặt này, lại càng là thiên tài kiệt xuất.
Đầu ngón tay Dương Thư vuốt ve cà vạt của anh, ngước mắt thưởng thức dáng vẻ trưởng thành chỉnh tề này.
Anh cụp mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày, đen nhắn, đuôi mắt hẹp, cong cong hơi vểnh, bên đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ tăng thêm mấy phần gợi cảm.
“Nhìn đủ chưa?”
Một âm thanh truyền đến khiến lông mi Dương Thư run rẩy, đối đầu với ánh mắt ý vị thâm trường của người đàn ông.
Cô hững hờ ngồi lại lên giường, bọc lấy chăn mền, hướng về phía anh quan sát một cái, tự hào nói: “Ánh mắt của tôi quả nhiên rất tốt, bộ đồ của anh phối với cái cà vạt này đúng là đẹp mắt. “
Khương Bái chỉnh cà vạt cho ngay ngắn, so với cô lại càng kiêu ngạo hơn: “Chủ yếu là do tôi đẹp trai.”
Hai người nhìn nhau, dường như đang so xem đuôi ai vểnh cao hơn.
Căn phòng an tính được hai giây, Dương Thư nằm xuống giường: “Nhàm chán!”
Khương Bái nhìn đồng hồ, nói với cô: “Nhớ ăn sáng, tôi đi đây.”
Dương Thư đưa lưng về phía anh, không đáp, không lâu sau thì truyền đến tiếng đóng cửa.
Vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Khương Bái nữa.
Bị anh đánh thức, Dương Thư cũng không ngủ tiếp được, cô mặc quần áo rồi đi rửa mặt.
Từ phòng ngủ đi ra, trên bàn ăn có một hộp giũa nhiệt, bên trong là cháo trứng muối thịt nạc, trứng luộc nước trà, một ít dưa muối, còn có một ít bắp ngọt.
Trên cháo trứng muối thịt nạc còn cho rau thơm mà cô thích.
Đúng là nhìn không ra, người này những lúc bình thường thì rất đáng tin cậy.
Bởi vì dậy sớm, Dương Thư đến studio cũng sớm hơn bình thường.
Có điều vừa tới thì mệt rã rời.
Tối qua cô bị giày vò đến khuya, ban đầu lên kế hoạch ngủ bù nhưng lại bị Khương Bái quấy rầy giấc mộng.
Văn phòng hiện tại không có ai, Dương Thư dứt khoát nằm xuống bàn híp mắt ngủ một giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng thì có người đập bả vai cô, Dương Thư mở mắt ra, chỉ thấy Khương Ngâm lo lắng nhìn qua.
“Sao vậy, cậu không thoải mái chỗ nào sao?”
Mí mắt Dương Thư không muốn mở nổi, khẽ động mấy cái, lại híp xuống. “Không phải không thoải mái, chỉ là hơi buồn ngủ mà thôi.”
“Hôm qua là cuối tuần mà cậu ngủ chưa đủ à?” Ánh mắt Khương Ngâm đảo một lòng, đưa bàn tay lạnh buốt đặt lên gáy cô. “Lại đây, tớ giúp cậu nâng cao tinh thần.”
Gần đây thời tiết trở lạnh, nhiệt độ hạ thấp, bàn tay Khương Ngâm lạnh cóng như tảng đá khiến Dương Thư run rẩy né tránh, mắng cô: “Tớ không cần phương pháp nâng cao tinh thần thế này đâu.”
Khương Bái ‘hừ’ một tiếng, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, xoa tay, nửa chế nhạo: “Dáng vẻ mệt mỏi ỉu xìu này của cậu, ai không biết còn người tối qua cậu vừa cùng tên đàn ông thối nào làm chuyện lớn.”
Mí mắt Dương Thư khẽ giật, nhớ tới Khương Bái lần trước nói với mình ‘làm chuyện chính’.
Đúng là anh em, dùng từ cũng không khác nhau là mấy.
Dương Thư không đáp lời cô nàng, cầm cốc đứng dậy, chuẩn bị rót cốc cà phê nâng cao tinh thần.
Cô bưng cốc cà phê quay lại, Khương Ngâm nháy mắt ra hiệu: “Thư Thư, sắp vào đông rồi, tớ nhớ cậu sợ lạnh nhất mà, không định nói chuyện yêu đương, tìm người làm ấm chăn cho cậu hả? Tớ cảm thấy anh trai tớ rất là được, hay là cậu suy nghĩ thêm thử xem?”
Dạo này Lương Văn cứ nhắc chuyện này trước mặt Khương Ngâm suốt.
Anh của cô ấy có cảm giác gì với Dương Thư hay không thì không biết, nhưng hiển nhiên là vị kia ở nhà từ khi gặp mặt Dương Thư lần đầu đã đối với cô vừa gặp đã yêu, ngày nào cũng ngóng trông người ta đến làm con dâu.
Khương Ngâm cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, nếu Dương Thư và anh trai cô có thể thành thì cô cũng rất hoan nghênh, vậy nên hôm nay lại nhắc lại.
“Thật ra thì anh tớ rất tốt, dáng người đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, cậu nói có đúng không?”
Dương Thư vờ như không nghe thấy, bưng cà phê ngửi ngửi, nói với Khương Ngâm: “Lúc nãy tớ mua được loại cà phê thơm lắm, uống ngon hơn loại cũ, cậu muốn ném thử không?”
“Thật hả?” Khương Ngâm lập tức quên sạch sành sanh lời mà vị kia ở nhà nhắn nhủ, cầm cốc đi lại: “Tớ cũng muốn một cốc.”
***
Trước cửa tòa án, một bản án chung thẩm vừa kết thúc.
Khương Bái mặc âu phục giày da, cầm cặp công văn cùng Tần Sướng đi ra, còn bị người ủy thác nhiệt tình cản lại để cảm hơn.
Sau khi nói chuyện qua loa một hồi, hai người lái xe về văn phòng luật.
Tần Sướng lái xe, Khương Bái ngồi ở ghế phụ lái, thỉnh thoảng lại có điện thoại công việc gọi đến.
Chờ Khương Bái tắt di động xong, Tần Sướng vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng vì thắng kiện: “Luật sư Khương, lúc này đồng nghiệp trên Wechat hỏi tôi, chúng ta thắng vụ án lớn như thế có định mở tiệc ăn mừng không, khao mọi người một bữa?”
Vụ án Thanh Thái này bọn họ đã theo hai năm, bây giờ mới hoàn toàn kết thúc.
Đoàn đội ai cũng bận trước bận sau, xác thực không dễ dàng gì.
Khương Bái tùy ý vạch lên iPad trên đùi vài cái, nói: “Hôm nay tan làm sớm một chút, tôi mời mọi người ăn cớm.
Tần Sướng kích động vỗ tay lái: “Chúng tôi đều đang chờ anh nói câu này đó!”
Khương Bái quét mắt sang, Tần Sướng hơi thẳng lưng, bận bịu cầm tay lái chuyên tâm lái xe.
Yên tĩnh một chút, Tần Sướng nhìn nhìn Khương Bái, hỏi ra câu mà bản thân đã nhẫn nhìn rất lâu: “Luật sư Khương, trán anh bị sao vậy?”
Mi tâm của Khương Bái hơi phiếm hồng, hôm nay vừa đi làm Tần Sướng đã để y, có điều lúc đó chỉ mải lo chuyện thẩm vấn, chưa kịp nhiều chuyện.
Bây giờ nhìn lại thì đột nhiên tò mò.
“Cái này à?” Khương Bái khẽ dựa vào chỗ tựa lưng, thuận miệng nói: “Do bạn gái hôn đó.”
Tần Sướng: “?”
Khương Bái: “Cô ấy bảo là khởi đầu tốt đẹp, ra đường nhất định sẽ đại cát đại lợi, thắng ngay từ đầu trận.”
Tần Sướng: “…”
Phải hôn cỡ nào mới được như này, không lẽ hiệu quả thật à?
***
Mỗi qua hệ giữa Khương Bái và Dương Thư dường như đã dần đi vào quỹ đạo.
Buổi tối anh đến, xong chuyện lại đi.
Dương Thư cảm thấy kiểu ở chung thế này cũng không tệ lắm.
Trước khi ngủ vận động một chút, giấc ngủ buổi tối cũng ngon hơn nhiều.
Hôm nay là thứ sau, thời gian tan ca sớm, Khương Ngâm lôi kéo Dương Thư đi dạo phô. Dạo gần đây thời tiết ngày càng lạnh, cần mua thêm ít quần áo mùa đông.
Dương Thư muốn về nhà lấy xe, kết quả bị Khương Ngâm ngăn lại, bảo không cần, mất công đến giờ cao điểm lại phiền phức.
Dương Thư còn tưởng cô ấy muốn gọi xe, ai dè lúc ra khỏi studio đã thấy xe của Khương Bái dừng ở trước cổng.
Người đàn ông mặc một thân đồ đen, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng càng thêm nổi bật.
Anh ăn mặc rất đơn giản, nửa người tựa ở đầu xe gọi điện thoại.
Có vẻ anh đang nói chuyện công việc, nhìn nghiêm chỉnh lên không ít, dáng vẻ lưu manh bất cần thường ngày được thu liễm lại, vẻ nghiêm túc toát ra mị lực khác thường.
Nhưng mà sao bảo cô với Khương Ngâm đi dạo phố mà, sao Khương Bái lại ở đây?
Dương Thư hơi thất thần, nhìn Khương Ngâm đứng bên cạnh.
Khương Ngâm chột dạ cúi đầu, lè lưỡi.
Chủ yếu là mẹ cô ấy cứ một mực bắt cô nàng tạo cơ hội, tác hợp cho anh trai và Dương Thư.
Còn không ngừng tẩy não, hô khẩu hiệu ‘thành sự do người’, vĩnh viễn không được ngừng!
Cô ấy cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ nghĩ hai người đều có giá trị nhan sắc không tồi, gặp mặt nhiều thêm một tí, ở chung với nhau nhiều một tí, không chừng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Vậy nên cô ấy một bên hẹn Dương Thư đi dạo phố, bên còn lại nói với anh trai là xe hư, muốn anh đến đón.
Khương Ngâm biết là Khương Bái không thích bị nhờ vả, vì muốn để anh đến mà đã chuẩn bị 7749 lí do, ấy vậy mà không có dịp phát huy.
Cô vừa mở miệng, chưa kịp mất sức thì người kia đã đồng ý rồi.
Nghe nói anh vừa thắng một vụ án lớn, có lẽ là tâm tình tốt nên dễ nói chuyện hơn hẳn.
Xem ra, thời điểm này tác hợp cho hai người họ là hoàn hảo nhất!
Khương Ngâm giật nhẹ ống tay áo Dương Thư, nhỏ giọng nói: “Mấy cô gái chúng ta dạo phố sao phải tự mình lái xe, nếu lỡ kẹt xe lại hỏng mất tâm trạng.”
Cô ấy nhấc cằm gật gù: “Cậu nhìn xem tớ tìm được một tài xế như vậy, thấy thế nào?”
Dương Thư: “…”
Khương Bái tắt điện thoại, Khương Bái nhẹ nhàng cười: “Anh, anh xem người cũng đến rồi, tụi em muốn đi dạo phố một tí, có được không?”
Ánh mắt Khương Bái rơi trên mặt Dương Thư, hai giây sau bình tĩnh nói: “Lên xe.”
Không ngờ chuyện lại dễ thành như vậy, Khương Ngâm hoan hỉ lôi kéo Dương Thư lên xe.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy, giữa anh cô và Dương Thư, dường như cũng không khó tác hợp lắm.
Đến cửa hàng, Khương Ngâm đi vào trong, bị muôn màu muôn vẻ của quần áo hấp dẫn, thỉnh thoảng lại lựa vài cái đem vào mặc thử, trực tiếp vứt Dương Thư và Khương Bái sang một bên.
Cho bọn họ cơ hội gặp gỡ, lời nhắn nhủ của mẹ cô đã hoàn thành rồi, bây giờ có tiến xa được hay không thì để hai người họ tự phát huy.
Dù sao cô cũng không thể hai tay nắm đầu hai bên, sau đó nói: “Hai người tranh thủ thời gian hẹn hò, sau đó đăng kí kết hôn, mẹ đã ở nhà chờ sẵn để ôm cháu rồi.”
Khương Bái bổ não hình tượng kia.
Đoán chừng sẽ bị anh trai và Dương Thư lao vào tẩn cho một trận.
Dương Thư cũng thích mua quần áo, nhất là trong tình huống ngày hôm nay, cô càng cố gạt đi cảm giác tồn tại của Khương Bái, toàn lực chú ý đều tập trung trên quần áo.
Cô cực kỳ thích mấy chiếc áo len thu đông năm nay, là kiểu ôm người, mùa động mặc bên trong vừa gọn vừa giữ ấm tốt, bên ngoài lại thêm một chiếc áo lông vũ.
Nhìn hai cái màu trắng và màu đen, cô nhất thời không biết nên chọn cái nào.
Cô ngẩng đầu định tìm Khương Ngâm thì mới phát hiện người kia từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Dương Thư nhất thời nín lặng, bảo là hai người cùng nhau dạo phố, giờ nhìn lại xem có giống đi cùng nhau không?
Cô thở dài một hơi, tiếp tục xoắn xuýt giữa hai cái.
Một cánh tay từ sau lưng cô đưa tới, cầm lấy một cái màu hồng trên kệ: “Cái này đẹp nhất.”
Dương Thư nhìn màu trắng và đen trong tay, nhìn lại cái màu hồng Khương Bái đang cầm.
Cái áo này có ba loại màu, cô cảm thấy màu hồng của con nít, hoàn toàn không đặt trong tầm ngắm, không ngờ anh vậy mà lại chọn cái anyf.
“Thẩm mỹ của mấy tên trai thẳng không đáng tin, anh muốn tôi mặc màu con nít này hả?”
Khương Bái rất kiên trì với ý kiến của mình: “Em thử xem?”
“Không thích.” Dương Thư nhìn xung quanh, sợ Khương Ngâm sẽ đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó, đẩy anh: “Anh đừng lại gần tôi thế, lỡ Khương Khương bắt gặp thì phải làm sao?”
“Vậy em đi thử cái áo này đi.”
Dương Thư sợ Khương Ngâm sẽ đi qua đây, dứt khoát không cùng anh dây dưa.
Thử thì thử, cô cầm chiếc áo màu hồng đi vào phòng thay.
Khương Bái cảm thấy buồn chán, ngồi xuống ghế salon dành cho khách ở bên cạnh.
Một lúc sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Dương Thư mặc chiếc áo len màu hồng kia bước ra.
Cô cúi đầu, hai tay loay hoay trên đầu, giống như có chỗ nào không thoải mái.
Khương Bái đứng dậy đi qua: “Sao vậy?”
Cô chỉ chỉ một đoạn tóc của mình.
Lúc vào thay đồ không hiểu vì sao tóc lại quấn vào sợi dây chuyền, không gỡ được.
Dây chuyền trên cổ Dương Thư là loại các sợi vàng nhỏ kết hợp lại thành khối, bình thường cũng hay gặp nhiều vấn đề, có điều chỉ quấn một chút, kéo cái là ra được.
Hôm nay không hiểu sao lại bị quấn nhiều, càng lúc càng chặt, không gỡ được.
“Đừng nhúc nhích.” Khương Bái đè cô lại, dùng lực mạnh mẽ kéo ra, chậm rãi giúp cô gỡ.
Người đàn ông cách cô rất gần, hô hấp ấm áp phun ở cổ cô, Dương Thư cắn môi dưới, hơi mất tự nhiên thúc giục: “Anh có thể gỡ không, còn không thì để nhân viên cầm kéo cắt đi.”
“Có thể.”
Ánh mắt Dương Thư dời về phía khác, lơ đãng đảo qua cửa của cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng, Khương Ngâm đang đi về hướng này, có lẽ đang tìm hai người họ.
Dương Thư luống cuống nói với anh: “Khương Khương đang lại đây đó.”
Khương Bái vừa giúp cô gỡ được tóc, nghe vậy thì nhìn về phía cửa, liền thấy Khương Ngâm mới rồi không biết chạy đi đâu bây giờ lại đang đi về phía tiệm này.
Tình huống cấp bách, Dương Thư nói: “Hay là anh qua gặp cậu ấy trước đi, tôi vào phòng thay đồ tránh, xem như chúng ta không ở cùng một chỗ.”
Cô quả quyết đẩy Khương Bái ra, chui vào phòng thử đồ, đóng cửa.
Khương Bái: “…”
Khương Ngâm vừa đi lại thì thấy Khương Bái, lại nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh, Thư Thư đâu rồi?”
Khương Bái ngồi xuống ghế salon ở khu nghỉ ngơi, thản nhiên nói: “Làm sao anh biết được?”
Anh giương mắt hỏi ngược lại: “Bạn thân em không thấy sao lại đi hỏi anh?”
Khương Ngâm bị hỏi thì nghẹn lời.
Cô ấy còn không phải là muốn tạo cơ hội cho cả hai à, ai mà biết hai người lại không ở chung một chỗ chứ.
“Để em gọi cho Thư Thư thử xem.” Khương Ngâm nói rồi lấy điện thoại ra.
Khương Bái liếc nhìn cô ấy: “Sao em không mua quần áo?”
Khương Ngâm nghĩ nghĩ nói: “Lúc nãy em thấy hai cái đẹp, nhưng giá hơi đắt, nên phải suy nghĩ kỹ chút, em định hỏi ý kiến Thư Thư.”
Khương Bái quả quyết lôi một chiếc thẻ từ trong ví ra: “Thích thì mua, hỏi ý kiến làm gì.”
Nhìn thẻ vừa được đưa tới, ánh mắt Khương Ngâm sáng như sao.
“Anh đúng là anh ruột của em!” Cô ấy người sáng lạn, vô cùng thành kính dùng hai tay nhận lấy. “Vậy em đi trước, thanh toán xong lại tìm Thư Thư sau vậy.”
Nói rồi cô nàng cầm thẻ vui vẻ chạy đi.
Nhìn bóng dáng em gái đã chạy xa, Khương Bái đứng dậy đi qua gõ cửa phòng thử quần áo: “Em ra được rồi đó.”
Dương Thư chậm rãi mở cửa, cạnh giaác nhìn bốn phía, xác nhận Khương Ngâm không có ở đó mới thả lòng người.
Cô soi gương, nhìn chiếc áo len màu hồng trên người, thấy cũng khá ổn.
Cô không quá chắc chắn hỏi Khương Bái: “Anh thật sự thấy cái này đẹp sao? Tôi thấy đen với trắng cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì mua hết.” Khương Bái liếc nhìn cô một cái. “Lúc em vào thử đồ tôi đã tính tiền rồi.
Dương Thư: “?”
Dương Thư thay chiếc áo màu hồng kia ra, mặc lại đồ ban đầu.
Lúc từ phòng thử đồ ra, nhân viên đã đem cả ba chiếc áo đóng gói xong, Khương Bái nhận lấy xách trên tay.
Dương Thư cảm thấy thế này không tốt lắm, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Anh dùng tiền cho tôi như vậy quá phí phạm.”
Cô biết Khương Bái mới cùng đoàn đội thắng một vụ án thương nghiệp lớn, phí hơn ngàn vạn, khắp nơi đều là tin tức về vụ án này, Khương Bái cũng nhờ đó danh tiếng càng lớn.
Khương Bái là nhân tài kiệt xuất trong giới, năng lực xuất chúng, có thể kiếm tiền, cũng không thiếu tiền, nhưng Dương Thư cảm thấy đây dù sao cũng là tiền của anh.
Anh mua cho cô nhiều đồ như vậy, cô hơi không quen cho lắm.
Khương Bái rũ mắt, đưa tay nhéo mặt cô một cái “Nếu em vẫn còn băn khoăn.”
Anh cúi đầu tới, hạ thấp giọng: “Vậy tối nay tôi muốn thử kiểu khác, em phối hợp một tí, xem như cảm ơn nhé?”