Trọng Sinh Chi Như Nguyệt

Chương 17


An Quý nhân, Kính Quý nhân và Nữu Hỗ Lộc thị Quý nhân cùng nhau đến, không có ai thông truyền cho Khôn Ninh Cung biết trước, ba người vừa bước vào đã lao tới bên cạnh Thái tử.

An Quý nhân và Kính Quý nhân khá lịch sự, cả hai cùng chào hỏi Hách Như Nguyệt đang đứng bên cạnh và khuyên nàng bớt đau buồn. Nữu Hỗ Lộc thị dường như không hề nhìn thấy Hách Như Nguyệt, khi bước vào phòng, nàng liền ra lệnh cho vú nuôi: “Mang Thái tử tới cho ta xem.”

Tống Giai ma ma cố gắng ngăn cản nhưng bị Hách Như Nguyệt giữ lại. Vú nuôi chỉ đành bế Thải tử qua, Nữu Hỗ Lộc thị khinh thường nhìn chằm chằm vào Hách Như Nguyệt cười lớn.

Nghe nói Nhị cô nương Hách Xá Lí vô cùng xinh đẹp, đến ngay cả hoàng đế cũng dám phạm thượng. Hôm nay gặp qua cũng thấy thường thường.

Nàng lại nhìn An Quý nhân và Kính Quý nhân, trong mắt tràn đầy sự đắc ý. Đối phó với một đứa còn trong tã lót, nàng đã nói không cần phải mang theo nhiều người đến đây như vậy.

Người biết thì hiu bọn họ tới đến đây để giúp chăm sóc Thái tử. Người không biết còn tưởng đâu tới để cướp Thái tử!

Nhìn xuống Thái tử vẫn còn trong tã lót. Nữu Hỗ Lộc thị khẽ cau mày không vừa mắt.

Nữu Hỗ Lộc thị không thích trẻ con, nhưng ma ma tâm phúc bên cạnh nhắc nhở nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là hoàng hậu, Thái tử sớm muộn cũng sẽ là nhi tử của nàng, nên sớm nảy sinh tình cảm sẽ tốt hơn.

Dù có thật sự thích hay không thì nàng vẫn phải làm bộ cho Hoàng đế và Thái hoàng Thái hậu nhìn, để Hoàng đế và Thái hoàng Thái hậu cho rằng nàng là người có đức hạnh, xứng đáng gánh được trách nhiệm lớn lao.

Vì vậy sau khi quỳ khóc trước linh cữu của hoàng hậu, nàng đã mang theo An Quý nhân và Kính Quý nhân đến giúp chăm sóc Thái tử.

Nhưng Thái tử ngủ hoài không tỉnh, nàng không thể cứ ở đây đợi Thái tử tỉnh được.

Khi hoàng hậu băng hà, quốc tang hai mươi bảy ngày, khóc tang ba ngày. Mỗi buổi sáng khóc một canh giờ, buổi chiều khóc một canh giờ. Lúc khóc có ma ma lễ nghi trông coi nên không thể lười biếng được.

Hôm nay nàng mới chỉ giả khóc một canh giờ, đã quỳ tới mức chân lưng đều đau.

Nghĩ đến ngày mai và ngày kia, đã kiệt sức lắm rồi, làm gì còn có thời gian ở Khôn Ninh Cung.

Hách Như Nguyệt liếc nhìn chiếc đồng hồ điểm chuông đặt trong góc và nhỏ giọng bảo Thược Dược đưa trà lên.

Trà không phải Thược Dược mà là do Đinh Hương phụ trách, lúc này có người đến gây rối, nhưng Nhị cô nương lại ra lệnh cho nàng bưng trà, Thược Dược và Đinh Hương nhìn nhau rồi rời đi.

Sau khi phân phó tiểu cung nữ đun nước pha trà, nàng liền vừa đi dọc theo bức tường đến Càn Thanh Cung.

Nàng không quan tâm đến trà, nhiệm vụ của nàng là đưa tin tức đến Càn Thanh Cung.

Trong nửa khắc thời gian tới, tiểu gia hỏa sẽ khóc đòi đi tiểu, tã ướt khóc, thay tã cũng khóc. Khoảng thời gian này, đứa bé cực kì biết tra tấn người.

Có lẽ khi sinh ra không có ngạch nương bên cạnh nên đứa bé cảm thấy đặc biệt bất an. Lúc vú nuôi ẵm và cho ăn còn ổn, nhưng nếu không đói, lúc tỉnh lại phải được Hách Như Nguyệt bế hoặc Hoàng đế nhanh chóng bế mới chịu.

Nếu không sẽ khóc không ngừng.

Đó là lý do tại sao Hách Như Nguyệt được ở lại trong Khôn Ninh Cung để chăm sóc Thái tử, miễn cho Thái tử khóc hoài.

“Khi nào thì Thái tử thức dậy?” Nữu Hỗ Lộc thị xoa thắt lưng giận dữ hỏi.

Hai vú nuôi thay phiên nhau bế Thái tử đi đi lại lại. An Quý Nhân, Kính Quý nhân và Nữu Hỗ Lộc thị đến chăm sóc Thái tử, nhưng lại bị vú nuôi lượn đi lượn lại, đầu váng mắt hoa.

Họ đã quỳ suốt buổi chiều, khóc hơn một canh giờ, mắt ai cũng khô khốc, lưng đau nhức, chân nặng như chì.

Nếu Thái tử còn không dậy, bọn họ đều muốn ngã quỵ rồi.

“Thái tử đang ngủ say, nhất thời không thức dậy, ngày mai chúng ta trở lại.” An Quý Nhân nói.

Hoàng hậu qua đời. Nếu không có gì tranh cãi về việc lựa chọn hoàng hậu tiếp theo, người chắc chắn được chọn là Nữu Hỗ Lộc thị.

An Quý Nhân và Kính Quý Nhân chỉ muốn nịnh bợ trước mặt hoàng hậu tương lai nên đồng ý đi cùng Nữu Hỗ Lộc thị đến Khôn Ninh Cung để chăm sóc Thái tử.



Nhưng Thái tử lúc nào cũng ngủ say, có bà vú và dì ruột chăm sóc, hắn không cần Nữu Hỗ Lộc thị chứ đừng nói đến họ.

Mấy người nhìn nhau chằm chằm, ngập ngừng không nói, nhưng mấu chốt là bọn họ quá mệt mỏi, không chịu nổi nữa.

An Quý Nhân nói xong, Kính Quý Nhân liên tục gật đầu, cũng không vội gì lúc này, ngày mai có nói gì cũng sẽ không tới nữa.

Trợ thủ đã tới cửa, nhưng hoàng đế còn chưa đến, Hách Như Nguyệt làm sao có thể để bọn họ đi: “Ba vị quý nhân, mời ngồi, Thái tử sắp thức dậy rồi.”

Nói xong, nàng ra lệnh cho vú nuôi đặt Thái tử lên kháng. Quả nhiên Thái tử mới nằm một lát đã hức hức mở mắt ra, vung nắm đấm nhỏ, đạp chân liên tục.

“Ồ, Thái tử làm sao vậy?” Thái tử tỉnh lại, ba người liền có chuyện để làm. An Quý nhân là người nói đầu tiên, sau khi nói xong liền nhìn về phía Kính Quý nhân.

Kính Quý nhân cũng có vẻ mặt lo lắng: “Ta không biết.”

Sau đó, hai người nhìn về phía Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị đi vài bước về bên cạnh kháng, đưa tay cởi bọc tã ra: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nhất định là hạ nhân không phục vụ tốt, khiến Thái tử cảm thấy khó chịu.”

Đem Hách Như Nguyệt hợp cả vào trong đám hạ nhân.

Trên thực tế, không phải vô cớ mà gia tộc Nữu Hỗ Lộc thị coi thường các cô nương của gia tộc Hách Xá Lí, xét về địa vị, gia tộc Nữu Hỗ Lộc thị cao hơn gia tộc Hách Xá Lí rất nhiều.

Khi Thái hoàng Thái hậu lôi kéo Sách Ni và phong tôn nữ của Sách Ni làm hoàng hậu, Ngao Bái từng nói rằng tôn nữ của Sách Ni là nữ nhi của hạ nhân.

Nếu hoàng hậu quá cố là nữ nhi của hạ nhân, thì muội muội của hoàng hậu đương nhiên cũng là hạ nhân.

Nữu Hỗ Lộc thị nhỏ hơn Hách Như Nguyệt vài tuổi, đã quen ở nhà được nuông chiều nên không biết cách chăm sóc em bé. Sở dĩ nói như vậy, thứ nhất là để sỉ nhục Như Nguyệt, thứ hai là để coi thường người khác và đề cao bản thân.

Nếu người trong Khôn Ninh Cung chăm sóc Thái tử chu đáo, sau này nàng sẽ đến giúp đỡ như thế nào, nàng sẽ thiết lập trước mối quan hệ mẫu tử với Thái tử như thế nào, nàng sẽ lợi dụng Thái tử để gặp hoàng đế như thế nào.

Ngạch nương nói đúng, lấy bối cảnh gia tộc của nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chuyển tới sống ở Khôn Ninh Cung, sớm hay muộn, Thái tử cũng sẽ là nhi tử của nàng, việc sớm thiết lập mối quan hệ giữa hai người là rất quan trọng.

Nhưng Nữu Hỗ Lộc thị cũng có kế hoạch nhỏ của riêng mình.

Nàng mười tuổi vào cung, được Thái hoàng Thái hậu nuôi dưỡng. Năm nay nàng mới được ban cho hoàng thượng, mấy tháng nay nàng chỉ gặp hoàng thượng đúng một lần, ngủ với hoàng thượng một lần.

Còn không nhiều bằng những nữ quan cấp thấp nhất trong hậu cung Càn Thanh Cung, điều này chứng tỏ hoàng đế không mấy hứng thú với nàng.

Hơn nữa, nàng đã ngủ với Hoàng thượng rồi, nhưng nàng vẫn chỉ là một Quý nhân, thậm chí không có tước vị.

Nhân cơ hội khi thỉnh an, nàng đã đến Từ Ninh Cung để xin lời khuyên của Thái hậu. Thái hậu đã nói gì? Bà nói: “Vận phúc về sau của nàng còn dài. Đừng quá lo lắng.”

Còn ám chỉ nàng rằng sủng ái của nữ nhân trong cung đều do tự mình giành lấy, người khác không thể giúp được gì cho nàng.

Vì thế nàng nghĩ đến việc lợi dụng Thái tử để lấy lòng.

Mượn nhi tử để tranh giành sủng ái vốn là cách phổ biến nhất để nữ nhân tranh sủng nơi hậu viện.

Khi còn ở nhà, tuy nàng chưa học cách chăm sóc con cái nhưng nàng đã chứng kiến một số thê thiếp lợi dụng việc họ có một nhi tử, hôm nay họ nói nhi tử bị bệnh nhớ A Mã, mời đi qua. Ngày hôm sau họ nói rằng nhi tử nhớ A Mã, mời A Mã qua chơi.

Lúc đó nàng nghe thấy ngạch nương than phiền, nàng rất tức giận, nhưng giờ nghĩ lại, dường như nó đã có tác dụng.

Nhị A Ca vừa mới sinh ra đã được lập làm Thái tử, điều này thể hiện địa vị của hắn trong lòng hoàng đế, hơn nữa, Thái tử lại mất ngạch nương khi còn nhỏ, hoàng đế sẽ càng thêm thương xót hắn.

Chỉ cần có thể nắm Thái tử trong lòng bàn tay, không cần lo lắng không được sủng ái.

Nàng và hoàng đế ở với nhau lâu ngày sẽ có tình cảm, còn phải lo lắng sẽ không có con hay sao?

Vị trí hoàng hậu đã định là của nàng, con cái của nàng sẽ là đích hệ, đến lúc đó Thái tử rất có thể sẽ bị thay thế.



Nghĩ đến đây, nhìn đứa bé được quấn trong tã, nụ cười trên mặt Nữu Hỗ Lộc thị càng chân thật hơn, ngay cả chiếc chăn bông phức tạp khó khăn cũng trở nên dễ dàng, nhanh chóng được cởi ra.

Chăn bông thực ra rất dễ cởi, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ nên không biết cách, đành phải giật mạnh.

Vú nuôi nhìn không thuận mắt, định bước tới giúp đỡ, nhưng cũng bị ánh mắt của Nhị cô nương ngăn lại.

An Quý nhân và Kính Quý nhân nhìn nhau, mím môi cười khúc khích, xem trò vui.

Tống Giai ma ma lạnh lùng nhìn, trong lòng nghĩ Nhị cô nương nhịn nhục, khả năng cao là đã nghĩ ra biện pháp ở lại, cho nên đứng yên không phản ứng.

Đinh Hương thì lo lắng nhìn Hách Như Nguyệt, sợ Nữu Hỗ Lộc thị sẽ gây bất lợi cho Thái tử. Vẻ mặt Hách Như Nguyệt lãnh đạm, trong lòng yên lặng đếm ngược thời điểm tã lót được trải ra.

Đột nhiên, một cột nước phun lên trời, đập vào mặt Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị giật mình, vô thức mở miệng định hét lên, nhưng lại bị tè vào miệng, căm hận ngậm miệng lại.

Đứa nhỏ lâu không tiểu, nước tiểu tích lại rất nhiều, tầm bắn xa, làm mở mang thêm kinh nghiệm trông trẻ nông cạn của Hách Như Nguyệt, không chỉ có Nữu Hỗ Lộc thị bị tè đầy mặt đầy người, mà cả An Quý nhân và Kính Quý nhân đang đứng đằng sau xem cuộc vui cũng không thoát.

Đối xử bình đẳng, ai cũng có phần.

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng thấy ánh sáng vàng rực, Hách Như Nguyệt đẩy Nữu Hỗ Lộc thị ra, quay người lấy đồ từ tay Tống Giai ma ma, nhanh chóng thay tã cho Thái tử, quấn khăn lại và ôm vào ngực.

Tiểu gia hỏa lúc ban nãy đang vẻ đi tiểu, không nhớ ra phải khóc, mãi đến khi được bế lên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hách Như Nguyệt, mới nhớ tới nỗi bất bình của mình, bật khóc ầm ĩ.

Khi Nữu Hỗ Lộc thị biết mình bị lừa, vô cùng tức giận. Nàng không dám đánh Thái tử, như nữ nhi của hạ nhân mà nàng không dám động hay sau. Thế là không thèm để ý mùi khai trên người, xông tới cào vào mặt Như Nguyệt.

Khuôn mặt này quá xinh đẹp, là mối nguy hại đối với nàng, vậy tại sao không lợi dụng lúc hỗn loạn mà tiêu diệt nó.

Để xem không có khuôn mặt này, nàng ta làm sao để tiếp tục quyến rũ hoàng đế!

Không ngờ, trước khi bộ giáp chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đó, đã có người nắm lấy cổ tay nàng, Nữu Hỗ Lộc thị phát điên và hét lên: “To gan! Ai dám cản..”

Sau đó nàng nghe thấy âm thanh thỉnh an hoảng sợ của An Quý nhân và Kính Quý nhân vang lên sau lưng. Nữu Hỗ Lộc thị quay lại thì thấy người nắm lấy cổ tay nàng chính là hoàng đế.

Lúc này, đầu và mặt của nàng dính đầy nước tiểu trẻ con.

Ngô Tam Quế nổi loạn, Sát Cáp Nhĩ ở phương bắc rục rịch dòm ngó, quốc sự nặng nề. Linh cữu của hoàng hậu, hoàng đế cũng chỉ xuất hiện thoáng chốc, còn đâu đều giao cho các nàng trông coi. Hoàng đế lúc này hẳn là đang nghị sự ở Càn Thanh Cung, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Noãn các của Khôn Ninh Cung?

Nữu Hỗ Lộc thị bá đạo, nhưng nàng cũng không phải ngu ngốc, trong lòng đột nhiên thay đổi, lập tức buông tay, quỳ dưới chân hoàng đế, định hít một hơi rồi cáo trạng.

Nhưng chính hơi thở này đã khiến Hách Như Nguyệt cướp tiên cơ: “Phu nhân bớt giận. Thái tử còn nhỏ, chưa biết gì cả. Mong Quý nhân hạ thủ lưu tình!”

Liên quan cái gì tới hạ thủ lưu tình chứ? Người nàng muốn đánh là nàng ta, chứ không phải Thái tử!

Đừng có chụp loạn mũ lên đầu nàng!

“Bệ hạ, thần thiếp không có..”

Nữu Hỗ Lộc thị vội vàng giải thích, nhưng miệng không nhanh bằng người khác, lại bị chặn lại: “Quý nhân, nước tiểu của trẻ con là thuốc, có khả năng dưỡng âm trừ hỏa. Vừa rồi, người coi như uống một bát canh nhân sâm thêm muối đi.”

Cái này quá sống động, đủ hương vị màu sắc.

Nữu Hỗ Lộc thị không nhịn được, tại chỗ nôn mửa, vô tình làm bẩn long bào, An Quý nhân và Kính Quý nhân quỳ sau lưng cũng nôn khan.

Thêm muối vào canh nhân sâm? Ọe

Tác giả có lời muốn nói:

Nữu Hỗ Lộc thị: Bệ hạ, nàng lừa ta!