Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 46: Sợ chứ?


Giữ cho bản thân thật bình tĩnh, cô quay lại con đường cũ. Thật may mắn cho cô rằng nơi đây bây giờ vẫn có người, nếu không chắc cô sẽ toi mạng tại đây.

Có vẻ tên đấy vẫn chưa biết cô đã phát hiện, hắn vẫn không bỏ cuộc mà đi theo cô suốt.

“Triệu Bối Hi.”

“Nên làm sao đây?”

Quay về đường cũ, nơi mà cô và Mộ Hàn từng đi qua. Bây giờ lại chỉ mình cô, khác xa với khoảng khắc ngọt ngào với anh. Ngẩng cao đầu, thẳng lưng cô vừa đi vừa tự nhiên xem xét những món đồ.

Cô đã có suy nghĩ kĩ càng sau khi xem xét nặng nhẹ. Nên đánh liều hay không? Dù biết sẽ có nguy hiểm nhưng cô không thể để thời gian lâu hơn được nữa. Kế hoạch và sự ra tay của bà Đường ngày một tàn độc. Nó không còn đơn giản nữa mà đã càng quá phận rồi.

Tên này nhất định là do Đường phái tới. Có vẻ bà đã mất kiên nhẫn lắm rồi nên mới sử dụng chiêu thức này. Một ăn cả hai ngả về không.

Với hiện trạng bây giờ cô có thể kéo dài thời gian và đợi anh. Nhưng như vậy thì sẽ bỏ lọt lưới con cá lớn này. Chỉ một lần này thôi, xin hãy để em đánh liều lần này.

Cô không muốn tiếp tục dây dưa đấu đá qua lại với bà ta nữa. Lần đánh liều này có thể nguy hiểm nếu như anh đến không kịp thì cô chỉ có một con đường.

Suy nghĩ kĩ càng rồi, cô nhìn ngó xung quanh rồi đi tới một con hẻm nhỏ ít người. Vừa thủng thẳng đi cô vừa mò tay vào túi mở định vị rồi tiếp tục mở ghi âm. Chuẩn bị xong tất cả, cô nhìn địa hình rồi đứng dưới một gốc cây lớn.

“Ra đây đi.”

“Chơi trò trốn tìm đến đây thôi.”

Cô lớn giọng gọi hắn một tiếng, nói hắn không cần phải ẩn nấp nữa. Chỗ này rất thích hợp để tâm sự rồi, đối mặt với nhau cũng rất hợp lý.

“Cô biết tôi theo dõi sao?”

Hắn ta khá ngạc nhiên vì bị cô phát hiện. Theo như hắn biết thì mấy cô tiểu thư này sống trong nhung lụa, làm sao cô ta lại có thể tinh ý như vậy.



“Vô tình biết.”

Cô quay người lại đối diện với hắn. Cả hai đều âm thầm mà quan sát và đánh giá đối phương. Cô khá bất ngờ với hắn ta, không ngờ một người như vậy lại làm cái nghề này. Thật uổng phí!

Một tên đàn ông khá trẻ cao to vạm vỡ, toàn thân hắn mặc bộ đồ màu đen. Người đúng với nghề, quanh thân hắn tỏa ra một hàn khí lạnh khiến người khác phải e dè.

“Tại sao lại theo dõi tôi?”

“Tại vì tiền.”

Như nghe được câu chuyện cười, hắn khoái chí mà cười một cách không e ngại. Con nít thì vẫn là con nít. Cô ta biết anh tới làm gì rồi thì tốt nhiên phải sợ hãi mà khóc lóc thôi.

“Bà Đường Nhĩ thuê anh sao?”

“Tại sao tôi phải nói với cô về chủ nhân đứng sau?”

“Vì lần này tôi không thoát khỏi. Chết cũng phải biết chết như thế nào và lí do chứ? Đúng không?”

Cô đứng đấy bình tĩnh nhìn hắn. Cô muốn lân la để moi thông tin từ chính miệng của hắn. Hắn nghe cô nói thì cũng dễ dãi mà nói rõ nỗi lòng cho cô biết trước khi chết.

Mặt trăng tròn bị mây che lấp vào buổi tối. Ánh sáng yếu ớt lúc ẩn lúc hiện, nó làm cô đúng gần gốc cây bị che lấp không thấy rõ cảm xúc.

“Cô nói cũng có lí…”

“Sợ chứ?”

“Nếu lần này cô chết thì ra sao nhỉ?”

Hắn ta thú vị mà nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp và giàu có, cô ta sẽ ra sao nếu đứng trước cái chết? Có sợ hãi khóc thét như người thường, người dưới đáy xã hội không.



“Nếu là trước kia thì tôi sẽ không sợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên mà tôi trả qua chuyện kinh khủng. Anh biết không tôi từng trải qua chuyện còn đáng sợ hơn đấy.”

Như hai người bạn, cô và hắn ta bình tĩnh giải bày. Chuyện sinh tử sắp phải trải qua như một lời nói suông, hiện chẳng chút lo nghĩ.

“Trước kia? Vậy còn bây giờ?”

Hắn gật gù nghe cô nói. Nhìn hắn có vẻ trẻ hơn tuổi nhưng thực chất cũng đã trải nghề và lang thang đây đó từ rất lâu rồi. Công việc của hắn ta là tay sai, chỉ cần có tiền thì việc gì hắn cũng có thể làm. Từ việc nhỏ tới việc to, từ việc đâm thuê đến chém mướng. Tất cả đều được hắn làm bằng đôi bàn tay này đây.

Đây cũng chính là lí do hắn ta biết khá nhiều thứ dơ bẩn của người nhà giàu. Bên ngoài đạo mạo thanh cao, bên trong thì tàn độc hơn bất kì thứ gì. Chính họ là những người ném tiền cho loại người như bọn anh làm việc.

“Bây giờ thì tôi sợ. Anh có người mình yêu chứ? Có sợ đột nhiên rời xa người đó không?”

Cô sợ lắm! Sợ lại một lần nữa rời xa Mộ Hàn. Nghĩ tới thôi đã làm cô rất đau lòng rồi. Cô sẽ ra sao nếu xa anh? Anh sẽ ra sao nếu cô rời xa anh?

“Có.”

Hắn ta có người thương, không chỉ thương mà còn yêu. Yêu hơn bất kì thứ gì, hơn cả mạng sống của hắn nữa. Cô ấy không cho anh làm việc nguy hiểm này nữa. Lần này là hắn giấu cô ấy để thực hiện, chỉ cần lần này thôi hắn ta sẽ rửa đao gác kiếm.

“Bà Đường Nhĩ, mẹ kế của cô thuê tôi.”

“Bà ta yêu cầu phải trừ khử cô bằng mọi giá.”

“Giá cả không thành vấn đề.”

Cô mỉm cười nghe hắn nói. Liếc nhìn vào trong túi xách, điện thoại của cô vẫn hoạt động. Những thứ xảy ra nãy giờ vẫn được ghi âm lại. Xin lỗi vì đã lợi dụng lòng tốt của anh nhưng tôi không thấy xấu hổ vì điều đó.

“Lần này anh sẽ giết tôi sao?”

“Có thể cho tôi nói chuyện điện thoại với bà ta một lần được không?”