Lúc này bên ngoài cửa có 3 người nữa bước vào. Diễm Tinh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt khẽ trầm xuống sau đó lại sáng rực lên. Nụ cười trên môi vẫn không thuyên giảm.
Triệu Đức Hải dẫn vợ và con gái đi vào trong. Nhìn đến Triệu lão gia đang ngồi trên ghế, mặt mày vui vẻ thì cười nói: "Con về rồi ạ!" Sau đó quay sang Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý chào hỏi: "Anh cả, chị dâu!" Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý gật đầu chào, Triệu Chính nói: "Lâu rồi mới thấy chú. Có vẻ không khí bên Anh rất tốt, sắc thái rất khá, cũng dưỡng Lam Lam xinh đẹp động lòng người."
"Ông nội, Lam Lam về thăm ông nội đây ạ!" Triệu Lâm Lam cũng khẽ bước lên, tươi cười thân thiết nói. Sau đó tươi cười nhìn Triệu Chính cùng Ngô Giai Ý nói: "Lam Lam nào xinh đẹp bằng A Tinh, bác nói vậy Lam Lam thật sự thấy ngượng lắm." Nụ cười này thật sự là đạt tiêu chuẩn, chỉ cần lệch một chút sẽ khiến người nhìn cảm thấy thật giả tạo. Thiếu nữ với những đường nét trên mặt xinh đẹp, mỗi cái liếc mắt mỗi cái nhăn mày đều mang đến kinh diễm.
Diễm Tinh đánh giá mấy người trước mặt không thể không bội phục Triệu Đức Hải. Có thể rèn luyện ra một Triệu Lâm Lam thành thiếu nữ phong thái hơn người như vậy đúng thật là có bản lĩnh. Triệu Đức Hải làm vậy chính là muốn ông nội thấy được so với Triệu Lâm Lam, cô thật sự thua kém rất nhiều. Có điều ông ta sợ là tính sai rồi. Ông nội đối với tính tình cô từ lâu đã quen, lại nói bình thường nhìn những bộ mặt nghiêm túc lượn lờ trước mắt đã phát chán. Hiện tại ông nội thấy bộ dáng này của Triệu Lâm Lam sợ rằng sẽ chỉ cảm thấy ngột ngạt. Huống chi, phong thái hơn người chỉ nên tỏ ra trước mặt người ngoài. Còn đối với người nhà, sự thoải mái mới tốt nhất.
Quả nhiên như Diễm Tinh nghĩ, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Triệu Lâm Lam dù Triệu lão gia không có biểu cảm gì khác thường song ánh mắt lại trầm đi mấy phần. Ông sống đến từng tuổi này, bộ dáng gì chưa từng gặp. Mới đến gặp ông Lam Lam đã muốn khoe mẽ bản thân là thiên kim tiểu thư khiến Triệu lão gia cảm thấy đứa bé này có chút nông cạn. Nhưng Triệu lão gia vẫn gật đầu nói: "Về nước là tốt rồi. Sắp tới Triệu thị có chuyển biến mới, con nên về giúp đỡ anh con."
"Con sẽ cố hết sức mình giúp đỡ anh hai." Triệu Đức Hải gật đầu cười nói. Trong lòng thì thầm nghĩ, e rằng Triệu Chính khiến cha thất vọng rồi. Dù cha muốn nâng đỡ anh ta nhưng không thể ngăn được sự không hài lòng của các đổng sự trong công ty.
"Chú hai, thím hai!" Mấy người Hạo Hiên đứng lên chào hỏi Triệu Đức Hải và Lục Khả Nhi. Nãy giờ bà ta vẫn đứng đó cười tươi, thỉnh thoảng đáp lời mọi người một chút. Không giống bộ dáng ngày xưa thích gì nói đó khiến mọi người thật sự cảm thấy không quen.
"Chị họ nói đùa rồi, A Tinh chỉ có vài phần nhan sắc mà thôi. Không dám cùng chị họ so bì đâu." Diễm Tinh cười cười đứng lên nắm tay Triệu Lâm Lam trêu ghẹo nói. Nếu người khác nhìn vào cảnh này, có thể nói rằng quan hệ của Triệu gia thật sự tốt. Nhưng mấy ai biết được trong sự tốt đẹp này ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn đây?
"Được rồi, đến giờ cơm trưa rồi, vào ăn thôi." Triệu Quân đứng lên nói. Diễm Tinh cũng bước lên đỡ ông nội mình vào phòng ăn. Đây từ lâu đã thành một cái lệ. Người hầu trong nhà cùng Triệu Chính đều đã quen. Nhưng đối với Triệu Đức Hải thì là lần đầu thấy. Ông ta không dám sắp xếp người ở biệt thự Triệu Gia. Chỉ nghe nói Triệu Diễm Tinh thường xuyên đến bồi cha mình nhưng lại không nghĩ nhiều, cũng không coi trọng. Vì trong suy nghĩ của ông ta, cha là một người nghiêm khắc, không dễ dàng thân cận với ai, kể cả là với con ruột. Trong mắt ông chỉ có Triệu Gia, Triệu thị, cho nên trước mặt ông phải bày ra tư thái tốt đẹp nhất mới khiến ông có thiện ý. Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ không giống trong tưởng tưởng của ông ta.
...****************...
Tần Gia
"Phu nhân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ!" Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước vào nói khẽ bên tai Ngu Tư Vũ một câu.
Ngu Tư Vũ nghe vậy, cong môi cười nhẹ: "Làm việc cẩn thận. Đừng để lão gia biết được."
"Phu nhân yên tâm, chắc chắn sẽ không kinh động đến lão gia."
Ngu Tư Vũ thấy người phụ nữ đó nói vậy gật gật đầu sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhíu mày nói: "Lâm Nhi còn chưa về?"
"Nhị thiếu gia nói sẽ về trước khi buổi tiệc bắt đầu ạ."
"Đứa trẻ này đã 16 tuổi sao vẫn còn ham chơi như vậy. Bằng tuổi nó tên nhóc kia đã đến Tần Thị làm việc. Bảo sao lão gia không thích nó. Nếu nó hiểu cho tôi thì tốt biết bao." Ngu Tư Vũ lắc đầu nói.
"Phu nhân, nhị thiếu gia chỉ là tuổi còn nhỏ, còn ham chơi. Nhưng thiếu gia cũng rất thông minh lanh lợi, phu nhân đừng lo lắng quá." người phụ nữ kia bước lên an ủi Ngu Tư Vũ.
"Mong là như vậy." Ngu Tư Vũ thở dài một hơi nói.
"Dù sao, việc làm ngày hôm nay của tôi chính là muốn tương lai của nó tốt hơn. Mong sao mọi chuyện thành công, vậy thì tôi sẽ không phải lo lắng nữa. Ngày nào còn Tần Phong, ngày đó tôi không thể yên tâm mà ngủ ngon được!" Giọng nói bà ta mang theo ba phần độc ác, ánh mắt cũng biến chuyển rõ rệt.
"Sau ngày hôm nay, mọi chuyện hẳn sẽ như phu nhân mong muốn." Người phụ nữ kia nói, giọng nói mang theo 3 phần tà ác.
Tại sân bay.
"Thiếu gia, Tần Lâm đến rồi ạ." Devil đứng cạnh Tần Phong, từ trên cao quan sát xuống thấp giọng nói. Hiện tại, sự u tối của Devil càng ngày càng đậm. Trong lòng hắn chỉ có Tần Phong là thiếu gia. Không có ai xứng đáng để hắn mở miệng gọi một từ thiếu gia. Cho nên từ trước đến nay Devil luôn gọi thẳng tên của Tần Lâm.
Tần Phong nhếch môi, lạnh nhạt nhìn bóng người đang ở dưới kia. Hắn đã về nước từ hôm qua, nhưng tin tức này không một ai biết. Chủ yếu là vì hôm nay tặng Ngu Tư Vũ một món quà.
"Thiếu gia, buổi tiệc hôm nay Bùi Gia cũng sẽ có mặt ạ." Jason từ bên ngoài đi vào nhìn Tần Phong nói.
"Bùi gia!" Tần Phong cười nhẹ, ánh mắt hắn tăm tối hơn một chút.
Biệt thự Triệu Gia.
Sau khi ăn trưa xong mọi người đi nghỉ ngơi. Thật ra mọi chuyện đều đã phân phó cho người bên dưới, lại có Triệu quản gia lo liệu cho nên họ không cần phải lo lắng.
Diễm Tinh sau khi ăn xong cũng không lên phòng ngay mà đi ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm. Hôm nay ông nội vui vẻ, lôi kéo cô ăn hơi nhiều một chút. Hiện tại bụng đều căng, không thể nằm ngay được. Lại không ngờ ra ngoài dạo một vòng có thể gặp được Triệu Lâm Lam cũng ở đó.
"A Tinh, em chưa đi nghỉ sao?" Triệu Lâm Lam đang đi bên này thấy Diễm Tinh thì cười đi đến nói. Mỗi một cử chỉ đều tỏa ra vẻ đẹp đẽ quý phái.
Diễm Tinh cũng cười nhẹ nói: "Em lúc nãy ăn hơi nhiều nên muốn đi dạo một chút cho tiêu cơm." Nếu đem giữa Diễm Tinh và Triệu Lâm Lam ra so sánh dù cử chỉ của Triệu Lâm Lam dù đẹp không tì vết nhưng lại giống như cố làm ra vẻ còn Diễm Tinh giống như từ trong cốt khí đã ngạo nghễ cao quý. Mọi hành động của hai chị em nơi này đều rơi vào mắt của Triệu lão gia đằng kia. Và có thêm hai ánh mắt nữa đang chăm chú quan sát ở trên đó là Triệu Hạo Hiên và Triệu Tuấn Khải.
Triệu Tuấn Khải nhìn Triệu Lâm Lam bên dưới cười khẩy nói: "Chị ta ra vẻ thật giống. Có điều cũng chỉ là ra vẻ."
Hạo Hiên nghe em trai mình nói vậy cũng nhếch môi cười. Triệu Lâm Lam này từ ngày bị hắn chỉnh đã thông minh lên không ít. Nhưng thông minh này có vẻ đặt không đúng chỗ lắm.
"Vậy chị không quấy rầy em nữa, đừng đi lâu quá. Chị vào nghỉ ngơi trước đây." Triệu Lâm Lam gật đầu cười nói, xoay người bước vào trong nhà. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi chị ta cũng dần biến mất thay vào đó là sự chán ghét. Diễm Tinh bên này thì vẫn cười tươi như trước, tiếp tục công việc đi dạo của mình. 15 phút sau cô mới vào nhà lên phòng nghỉ ngơi. Vì Diễm Tinh từ bé thường xuyên đến chơi, lại được Triệu lão gia ưu ái, cho nên phòng của cô là căn phòng có hướng đẹp nhất, cũng là căn phòng rộng nhất. Trong phòng có đủ mọi đồ dùng cần thiết.
Diễm Tinh sau khi rửa mặt xong liền đi đến giường nằm. Không biết chuyện của Tần Phong thế nào rồi. Cô đã để Tiểu Mỹ đi nghe ngóng một chút. Lịch về nước của hắn chính là ngày hôm nay. Không biết bi kịch kiếp trước có xảy ra hay không?
Diễm Tinh ra ngoài hành lang, đứng đó hóng gió. Đời này cô sống lại, không muốn ai mình quan tâm gặp chuyện.
Khoảng 1 tiếng sau, Tiểu Mỹ từ bên ngoài trở về. Nhanh chóng lên phòng Diễm Tinh gõ cửa.
"Tiểu thư, tôi về rồi."
"A Mỹ? Chị vào đi!" Diễm Tinh đang ngồi vẽ vẽ gì đó thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, dừng tay nói.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Diễm Tinh nhịn không được hỏi.
Tiểu Mỹ cười khẽ nhìn Diễm Tinh nói: "Tiểu thư quả nhiên dự liệu như thần. Hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện. Thiếu gia Tần Gia bị tai nạn xe hiện tại đang đưa đến viện cấp cứu rồi."
Nghe vậy, Diễm Tinh sửng sốt một chút nhưng nhìn thấy khóe miệng Tiểu Mỹ đang cong ngay lập tức hiểu ra, vị thiếu gia Tần gia xui xẻo kia là người nào.
Diễm Tinh nhướng mày, trên mặt phảng phất ý cười nói: "Ồ, có nặng lắm không?"
"Nghe nói khá là nặng ạ." Tiểu Mỹ gật đầu cười.
"Xem ra lần này quả đắng Ngu Tư Vũ dù không muốn gánh cũng phải gánh rồi. Dù sao mọi chuyện đều là bà ta sắp xếp." Diễm Tinh cười nhạt. Tần Phong quả nhiên là Tần Phong, tác phong làm việc thật tàn nhẫn.
"Vậy thì tốt rồi. Chị hôm nay cũng vất vả ròi, nghi ngơi chút đi. Tối nay còn có chuyện vui chờ chúng ta nữa." Diễm Tinh tâm trạng thả lỏng, cười nói.
"Làm việc cho tiểu thư là vinh hạnh của tôi. A Mỹ không thấy mệt. Tiểu thư nghỉ ngơi chút đi, tôi lui ra ngoài trước." A Mỹ cung kính nói với Diễm Tinh sau đó lui ra ngoài.
Sau khi cửa được đóng lại, Diễm Tinh nhìn bản thiết kế trong tay mình khẽ cười, đem tờ giấy đặt trong ngăn kéo rồi cũng lên giường nằm ngủ một chút.