Mấy ngày ở nhà Diễm Tinh đều cùng anh hai rèn luyện thân thể. Kiếp trước cô không chịu rèn luyện thân thể, khiến cho cả người yếu ớt, không có năng lượng. Mặc dù cô xinh đẹp nhưng lại không có nhiều năng lượng, cả con người liền trở thành âm u tịnh mịch. Kiếp này sống lại, Diễm Tinh nhất định phải cải thiện cơ thể này từ bé, nếu không đợi đến lớn rồi dù có cố gắng cũng sẽ không hiệu quả nhiều nữa.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, đến hôm nay Diễm Tinh cũng đi học. Vừa vào đến lớp cô đã bị hai bóng dáng ôm chầm lấy. Diễm Tinh cười cười, tinh nghịch nói: "Hai cậu còn niết tớ, tớ sẽ thở không nổi!"
Giản Mạn Nhu nhìn Diễm Tinh một lượt sau đó cười nói: "Hôm trước nghe cha mẹ nói chuyện tớ thật sự sợ đó A Tinh." Mã Diệu An nghe vậy cũng gật gật đầu.
Ngày đó A Tinh suýt nữa thì bị bắt cóc khiến hai cô bé sợ hãi không thôi. Sau khi ân cần thăm hỏi một hồi, Diễm Tinh cùng hai người bạn lại chuyện trò. Một lát sau vào lớp học, đằng sau cô giáo vào lớp lại có một bóng dáng nhỏ bé theo sau. Cô bé búi kiểu tóc hai ngà nửa đầu, mặc một chiếc váy màu trắng gương mặt nho nhỏ lộ ra một phần căng thẳng. Diễm Tình nhìn cô bé đó, khóe miệng vốn đang cong lên đột nhiên hạ xuống. Trong ánh mắt ánh lên một tia sắc bén.
"Các bạn, từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới, các em vỗ tay chào đón bạn nào." Tiếng nói dịu dàng của cô giáo vang lên khiến Diễm Tinh dần hồi phục tinh thần. Trên gương mặt nhỏ nhắn khẽ nở nụ cười, cùng với các bạn vỗ tay chào đón thành viên mới kia.
"Em giới thiệu bản thân với các bạn đi." Cô giáo nhìn sang bạn nhỏ đang đứng bên cạnh mình, khẽ cười động viên.
"Xin chào các bạn, mình là Triệu Lâm Lam năm nay 6 tuổi." Bé gái e thẹn nói, sau đó ánh mắt khẽ liếc đến vị trí của Diễm Tinh, lại cất giọng: "Mình là chị họ của A Tinh, sắp tới sẽ học với lớp mình ạ!"
"Ồ..." Cả lớp nghe thấy Triệu Lâm Lam nói vậy thì ồ lên, tất cả đều quay lại nhìn Diễm Tinh.
Nụ cười trên môi Diễm Tinh lúc này lại càng sâu, khẽ hô một tiếng: "Chị họ!" Giọng nói cùng ánh mắt đều là vui vẻ cùng phấn khích.
"Nếu Lâm Lam cùng Diễm Tinh đã là chị em họ, vậy cô liền để hai em ngồi với nhau đi. Diễm Tinh giúp Lâm Lam mau chóng hòa nhập với lớp nhé." Cô giáo thấy hai chị em thân thiết như vậy thì cười nói. Triệu Lâm Lam nghe vậy thì ngượng ngùng cười, sau đó chủ động đến cạnh Diễm Tinh ngồi. Diễm Tinh cũng đứng dậy lễ phép thưa: "Vâng." sau đó quay sang nhìn vị chị họ này của mình.
"Chị họ! Lâu rồi không gặp." Diễm Tinh cười nói.
"Lâu rồi không gặp A Tinh!" Triệu Lâm Lam cười nhìn lại A Tinh, nhưng lại có vẻ có chút khó chịu.
Diễm Tinh cười cười, cũng không nói gì thêm, bắt đầu vào tập trung nghe cô giảng bài. Những cái này đối với Diễm Tinh thật sự là quá dễ rồi, dù sao cô cũng không phải thật sự là 6 tuổi.
Tan học, Diễm Tinh chào Lâm Lam cùng Diệu An và Mạn Nhu, hướng ra ngoài cửa có Tuấn Khải đang chờ sau đó cùng Tuấn Khải đi đến nơi có tài xế xe nhà mình đang chờ. Tuấn Khải thấy em gái có vẻ không vui liền hỏi: "Sao A Tinh không vui?"
"Anh hai à, chị họ Lâm Lam vào lớp em học, còn ngồi bên cạnh em." Diễm Tinh buồn rầu nói.
"Lam Lam về rồi?" Tuấn Khải bất ngờ.
"Vâng!" Diễm Tinh gật gật đầu, khẽ vâng
"Như vậy không phải A Tinh nên vui mừng hay sao? Bình thường em rất quý Lam Lam mà." Tuấn Khải nhíu mày.
"Nhưng chị ấy có vẻ không thích em nữa. Lúc nãy em bắt chuyện chị ấy cũng không trả lời, lúc ra về em chào chị ấy cũng không để ý." Diễm Tinh buồn rầu nói.
Tuấn Khải nghe vậy cũng không nói gì nữa chỉ an ủi em gái sau đó hai anh em cùng về. Về đến nhà Diễm Tinh liền đi lên phòng, biểu cảm mệt mỏi giống như có tâm sự. Ngô Giai Ý nhìn con gái mất tinh thần thấy khó hiểu, Tuấn Khải mới đem chuyện vừa rồi Diễm Tinh kể lại cho Giai Ý nghe. Nghe xong, Ngô Giai Ý liền phát cáu: "Lam Lam thái độ vậy là sao đây?"
Diễm Tinh lên phòng, cửa phòng đóng lại. Thái độ buồn rầu vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, lúc này cô nào còn bộ dáng chán nản vừa rồi mà thay vào đó là nụ cười trên khóe môi. Cả gương mặt nho nhỏ vừa rồi còn buồn rầu nay đã sáng bừng đầy sức sống. Triệu Lâm Lam chính là con gái của Triệu Đức Hải. Kiếp trước cô ta cũng thích Lưu Hạo, nhưng Triệu Đức Hải sao có thể cho con gái lấy một người thân phận thấp kém. Có điều Triệu Lâm Lam từ bé đã thích đoạt mọi cái của cô, lúc đó cô lại nghĩ Triệu Lâm Lam là người thân của cô, cô cũng không so đo. Sau đó cô mới biết được, người chị họ này vì muốn đoạt đồ của cô lại đi thiết kế cô. Ngày đó cô nằm trong bệnh viện nghe từng lời chị ta nói liền hiểu, hóa ra ngay từ đầu cô bị chị ta lợi dụng. Chị ta từ lâu đã muốn có Lưu Hạo, đến khi cha mẹ cô mất, cô suy sụp gọi chị ta cùng cô ra ngoài uống rượu. Không ngờ rằng chị ta cho thuốc mê vào rượu của cô, sau đó cho mấy người đàn ông đến...
Cũng may, lúc đó cô thế nào lại được người khác cứu, sau đó đưa cô vào viện. Khi nằm trên giường bệnh nghe chị ta nói: "Triệu Diễm Tinh, tao mong mày chết đi, tốt nhất là chết đi. Vì sao mày lại cướp hết mọi thứ từ tao, rõ ràng vị trí đó thuộc về cha tao nhưng cha mày cướp mất. Những lời khen ngợi, tình yêu thương của ông bà đáng lẽ ra cũng nên thuộc về tao. Chỉ cần mày không còn, tao mới là người được chú ý."
Nghe được nhưng lời này, trái tim Diễm Tinh run lên một hồi. Cô năm trên giường bệnh, không ngờ rằng chị họ lại có thể nói với cô những lời như vậy. Sau đó, sau đó cũng chính là lúc cô nhảy lầu, rồi quay về khi còn bé. Có lẽ ông trời thương tiếc cô, nên hiện tại cho cô một khởi đầu mới. Đem những người đẩy gia đình cô vào vực thẳm phải trả giá vì những gì họ đã làm. Kiếp trước, chị họ về nước vào thời điểm này nhưng không học cùng trường cô. Xem ra, qua lần bắt cóc vừa rồi Triệu Đức Hải sợ cha mẹ cô nghi ngờ nên mới đem con cái đến đây. Khóe môi Diễm Tinh cong lên, cách này đúng là có chút hiệu quả, nhưng với điều kiện cô là Triệu Diễm Tinh của ngày xưa. Còn hiện tại, cô sẽ không để ông ta xoa dịu nghi ngờ trong lòng cha mẹ như vậy.
Ngày hôm sau, Diễm Tinh đến lớp, thấy Triệu Lâm Lam đã ngồi ở chỗ ngồi. Diễm Tinh nở nụ cười thật tươi đến ngồi cạnh Triệu Lâm Lam vui vẻ kể chuyện. Triệu Lâm Lam thấy Diễm Tinh như vậy cũng là qua loa lấy lệ một hai câu sau đó lại thôi. Dù sao cũng mới là một đứa trẻ con, yêu ghét gì đều thể hiện ở trên mặt, Triệu Lâm Lam dù có được Triệu Đức Hải dạy dỗ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khống chế hết biểu cảm trên mặt mình. Diễm Tinh thấy vậy trong lòng thầm cười nhưng ngoài mặt là một bộ dáng mất mát. Cô cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn quyển vở trước mặt.