Vân Chi Lâm trong đêm tối một mình tìm đường đến nơi đóng quân của quân đội, bởi cô biết vị hôn phu của mình đang ở đây. Nhà lớn của Cố gia tuy ở rất xa, nhưng nơi đây lại gần hơn, vì ở vị trí này kẻ địch rất hay bén mảng đến mà địa hình cũng cực tốt.
Đêm tối trước mặt như lối đi sâu thăm thẳm, tiếng côn trùng kêu nghe đến rợn người, từng đợt gió lạnh thổi đến muốn cắt da cắt thịt, trên không trung lúc này đã xuất hiện những bông tuyết nhỏ trắng xoá.
Vân Chi Lâm trên người khoác một chiếc áo bông đã cũ, cô lạnh đến mức run rẩy cả người, môi mấp máy không thành lời, nhưng cô biết nếu bây giờ không đi tiếp thì kết quả chỉ có một.
Cô đã ra tay giết chết thân tín của Vân Du Nhã rồi, nếu cô ta biết được thì cũng sẽ không tha cho cô đâu, đặc biệt là thứ cô ta muốn lại là miếng ngọc bội định hôn ở trong tay cô.
Vân Chi Lâm có chết cũng không để cô ta đạt được ý nguyện, lần này cô sẽ tự cứu lấy bản thân mình, trước đây cô đã quá nhu nhược rồi.
Con đường rừng ban ngày đã rất khó đi rồi, ban đêm lại còn khó khăn hơn gấp bội, con đường gồ ghề đầy sỏi đá, không cẩn thận có thể ngã bất cứ lúc nào.
Vân Chi Lâm từng bước lê cơ thể nhỏ nhắn, trời lạnh đến nổi cô thở ra cả khói trắng, chân tay bắt đầu tê cóng. Đã đi được một đoạn rất xa rồi, còn một chút nữa thôi là cô sẽ đến được quân doanh.
"Bịch." Bất ngờ Vân Chi Lâm vấp hòn đá trước mặt, cô không kịp đứng vững liền ngã lăn xuống đất, cánh tay bị hòn đá có góc nhọn bên cạnh cứa đứt, máu đỏ từ từ nhỏ xuống.
"A, đáng ghét thật, sắp đến nơi rồi mà còn ngã!" Cô nhíu chặt mày, mím môi nén cơn đau đứng lên.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng bao lâu Vân Chi Lâm đã nhìn thấy phía trước có ánh đèn sáng rực, quả nhiên là cô đã đi đúng đường rồi.
"Một chút nữa thôi, cố lên!" Cô nắm chặt cành cây nhỏ trong tay, cẩn thận bước lên phía trước.
Quân doanh trước mặt cô to lớn, bên ngoài còn có rất nhiều quân lính canh gác, tay bọn họ cầm những cây súng ống vô tri vô giác nhưng lại mang cho người khác một sự sợ hãi tột độ.
Vân Chi Lâm hồ hởi đi nhanh, bất chợt cô đột nhiên dừng lại, rồi cúi đầu nhìn bản thân từ dưới lên trên. Lúc này cô khẽ bật cười, cô không hiểu mình lấy đâu ra tự tin để đến đây và liệu vị hôn phu kia có chấp nhận mình hay không.
Nhìn cô thế này nào giống đại tiểu thư gấm vóc lụa là, trông cô chẳng khác nào một đứa ăn mày ngoài chợ, người ngợm nhếch nhác khó coi.
Không biết chừng khi đại thiếu gia họ Cố nhìn thấy, có khi còn sai người đuổi cổ cô đi ngay lập tức.
Vân Chi Lâm thở dài một hơi, cô khẽ quay đầu nhìn về phía sau, giờ có khi Vân Du Nhã đang cho người ráo riết tìm cô cũng không chừng.
"Mặc kệ đi, cứ thử một lần xem sao!" Vân Chi Lâm kiên định nói, cô đưa tay lên chỉnh trang lại đầu tóc cho gọn gàng, rồi vững vàng bước về phía trước.
Cuộc đời của cô đâu còn gì phải sợ nữa, nếu như vị hôn phu kia đã nhất quyết không nhận, vậy thì đến đó cô lại tính đường khác, cô không tin là ông trời lại tuyệt đường của mình đâu.
Lúc này lính canh trước quân doanh đã nhìn thấy Vân Chi Lâm, bọn họ bắt đầu chĩa nòng súng về phía của cô. "Đi đâu mà đến đây? Nơi này không phận sự thì không được đến, mau quay về đi!"
"Thật xin lỗi, nhưng tôi muốn gặp một người, các anh có thể thông báo giùm tôi được hay không, tôi là có chuyện gấp muốn gặp anh ấy!" Vân Chi Lâm làm sao có thể để mình công cốc đến đây được, cô nài nỉ bọn họ bằng khuôn mặt đáng thương của mình.
Lính canh nghi ngờ nhìn cô. "Tìm ai, mà cô là gì của người đó?"
"Là Cố Trạch Thần, tôi là vị hôn thê của anh ấy, đại tiểu thư Vân gia Vân Chi Lâm!" Cô mừng rỡ trả lời, hy vọng bọn họ sẽ giúp cô thông báo một tiếng.
"Cố Trạch Thần? Này, trong quân doanh của chúng ta ngoài người đó ra thì còn ai là Cố Trạch Thần nữa không?" Tên lính gác mặt mày khó hiểu hỏi người bên cạnh mình.
"Theo như tôi biết là không có, chỉ có một người là Cố Trạch Thần mà thôi!" Người kia nhanh chóng đáp lại.
Tên lính vừa hỏi lúc này gật gù đăm chiêu tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó hắn mới quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm, quan sát cô từ đầu đến chân. "Haha." Đột nhiên hắn bật cười lớn, giọng điệu là cợt nhã và châm chọc.
"Đùa tôi sao? Này, cô đến lộn chỗ hay là tìm nhầm người thế? Làm thế nào mà Cố thiếu tướng của chúng tôi lại có một vị hôn thê trông vừa nghèo vừa bẩn như cô được!"
Vân Chi Lâm sắc mặt thay đổi, vị hôn phu của cô không phải chỉ là quân lính bình thường thôi sao, làm thế nào mà lại trở thành thiếu tướng rồi.
"Thiếu tướng mà anh nói, là Cố Trạch Thần của Cố gia nổi danh ở Thành Đông đúng không? Nếu là vậy thì anh ấy chính xác là vị hôn phu của tôi rồi!" Vân Chi Lâm ngữ khí mạnh mẽ đáp, cô không biết sự thay đổi này là thế nào, nhưng hiện tại không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Nếu như bây giờ cô không gặp được Cố Trạch Thần, mà để cho Vân Du Nhã bắt được, thì kết cục của cô chính là cái chết.
Tên lính gác không xem cô ra cái gì, hắn chế giễu nói. "Này, màu biến nhanh nhanh đi, để cho ông đây còn làm việc! Thiếu tướng của tôi hôm nay đã đến nhà vị hôn thê của mình rồi, họ là nhà giàu có tiếng ở đây, cô không có cửa đâu!"
"Cái gì?" Vân Chi Lâm nghe như sét đánh giữa trời quang, làm thế nào mà anh ta có thể không ở đây chứ.
"Thôi, mau đi đi, đừng ở đây cản trở công việc bọn này nữa!" Hai tên lính gác tức giận đuổi cô đi không một chút thương cảm.
"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi ở đây chờ anh ấy quay lại!" Vân Chi Lâm không dao động, dù cho có bị đuổi xua như đuổi tà.
Cô tìm một chỗ sạch sẽ gần bức tường, rồi mệt mỏi ngồi tựa lưng nghỉ ngơi, không gặp được người cô sẽ không đi. Vả lại ở đây còn có quân đội, dù Vân Du Nhã có đến cô ta cũng sẽ không dám làm càn.
Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, hàng ngàn hàng vạn hình ảnh kiếp trước xuất hiện trong tâm trí cô, mỗi một chi tiết đều như đang thật sự ở trước mắt.
Hình ảnh cuối cùng cô bị Vân Du Nhã bắn chết, còn có cả cái tên khốn bạn trai mà cô dùng tình cảm chân thành dành cho hắn.
"Đau đớn thật!" Cô nở nụ cười chua xót, khoé mắt lăn xuống một giọt nước như thủy tinh trong suốt.