Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 37: Tìm Người Trợ Giúp.


Cửa hàng của Vân Chi Lâm rất nhanh đã ăn nên làm ra, có rất nhiều người đến để đặt mua trang phục, danh tiếng của cô lên như diều gặp gió.

Bởi vì cửa hàng của Vân gia hiện tại đang gặp khó khăn vì không đủ vải, để chữa cháy kịp thời, bọn họ đã dùng một số loại vải vóc kém chất lượng hơn, điều này làm danh tiếng của họ tụt dốc trong giới thời trang.

Đây cũng là một trong những lý do khiến cửa hàng của Vân Chi Lâm ăn nên làm ra.

Đứng trước cửa hàng của chính mình, Vân Chi Lâm cảm thấy tự hào nhìn lên bảng hiệu, cô đã lấy tên của mẹ để đặt cho thương hiệu thời trang của mình.

"Linh Lam." Không chỉ là một cái tên đẹp, mà chính là người mẹ thân yêu của cô, ước nguyện kiếp trước xem như hoàn thành được một nửa rồi.

"Mẹ, ở trên trời mẹ có nhìn thấy không, có cảm thấy tự hào vì con không ạ?" Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn lên cao, khoé môi nở một nụ cười hạnh phúc nói.

"Con bây giờ sống rất tốt, mẹ yên tâm nhé!"

Vân Chi Lâm vẫn còn rất tham vọng, cửa hàng đầu tiên ở Đông Thành vậy là đã yên ổn với đơn hàng đều đặn. Tiếp theo đây cô muốn mở thêm nhiều cửa hàng hơn thế, mục đích là để cạnh tranh với thương hiệu của Vân gia.

Một khi Vân Chi Lâm có cơ hội bành trướng thương hiệu của mình, thì ngày tàn của Vân gia đến đây là kết thúc rồi.

Vả lại kiếp trước Vân gia gặp một biến cố lớn, suýt thì phá sản, may mắn nhờ có thiết kế của cô mới cứu vãn được. Dựa theo trí nhớ của Vân Chi Lâm thì phải hai năm nữa biến cố đó mới xảy ra.

Nhưng...

Vân Chi Lâm biết nguyên nhân và biết rõ ai là kẻ đã làm ra điều đó, cô chỉ cần xúc tiến nhanh hành động của hắn, trực tiếp để biến cố xảy ra sớm hơn dự định là tốt rồi.

...



Công việc buổi chiều vừa kết thúc, Vân Chi Lâm đã bảo tài xế lái xe đưa mình đến một nơi, đó là khu ổ chuột cách Đông Thành khá xa, mất hơn hai giờ đồng hồ lái xe mới đến.

Đứng trước một ngôi nhà cũ kín cổng cao tường, Vân Chi Lâm khẽ nhíu mày, người ở bên trong căn nhà này là một người rất quan trọng với cô. Nếu như cô muốn giúp Cố Trạch Thần, thì rất cần sự giúp đỡ của người ở đây.

Nhìn bên ngoài sẽ không ai nghĩ đến, bên trong lại là căn cứ của một tổ chức ngầm, với những cao thủ ẩn mình xuất chúng.

Ở kiếp trước, Vân Chi Lâm từng được người ở tổ chức này cứu mạng một lần, cho nên cô biết nơi này. Hơn nữa bọn họ rất tài giỏi, còn biết rất nhiều thông tin trong và ngoài nước, quả nhiên chính là người mà cô cần tìm.

"Tiểu thư, cô đến nơi này tìm ai vậy? Vừa nghèo vừa bẩn, tôi không nghĩ người sống ở đây tốt lành gì?" Lái xe đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi quay sang hỏi cô.

Vân Chi Lâm nghe xong chỉ mỉm cười, cô đưa tay vén mái tóc dài đang bị gió thổi tung sang một bên. "Nhìn thì như vậy nhưng thật sự không phải vậy đâu, đừng đánh giá thứ gì đó qua vẻ bề ngoài, có khi chết lúc nào cũng không hay!"

"Ông cứ chờ ở bên ngoài đi, tôi vào trong một mình, xong việc sẽ ra ngay!" Vân Chi Lâm dự định một mình đi vào trong bàn bạc.

Tài xế nghe vậy không khỏi lo lắng, vì ngoài lái xe ra ông ấy còn là vệ sĩ bảo vệ cô, dù hơi đứng tuổi nhưng ông ấy làm việc rất tốt. "Nhưng thật sự ổn chứ, hay là cứ để tôi đi cùng cô!"

Vân Chi Lâm lắc đầu từ chối. "Không sao đâu mà, ông cứ yên tâm ở đây đi!"

"Vâng, nhưng nếu sau ba mươi phút cô không trở ra, tôi sẽ xông vào trong đấy!" Tài xế đành gật đầu, bởi vì cô dù sao cũng là chủ nhân của ông ấy.

"..."

Vân Chi Lâm chớp mắt đồng ý, cô một mình mạnh mẽ bước vào trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn kia. Nhưng phàm là những nơi như thế đâu dễ gì ra vào tùy tiện, hành động của cô lập tức thu hút sự chú ý của những người canh gác bên ngoài.

Bọn họ lập tức đứng lên, nhanh chân đuổi theo sau cô. "Này, cô tìm ai thế? Nơi này không tiếp người ngoài đâu, cô về đi!"

Vân Chi Lâm nhận ra người này, cô không hề tỏ ra sợ sệt, mà từ tốn trả lời hắn ta. "Tôi đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với Diệp Ân đại tỷ, phiền anh vào bên trong thông báo một tiếng."



Người này lại tròn mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được một người biết tên thủ lĩnh của mình, điều đó chứng tỏ thân phận của cô không hề đơn giản. Lỡ như là khách quý của thủ lĩnh, hắn mà sơ ý mạo phạm thì sẽ nhận hình phạt kinh khủng cho xem.

"Cô và đại tỷ nhà chúng tôi rốt cuộc có quan hệ thế nào?" Không thể ngăn nổi sự tò mò, hắn hỏi.

"Là gì thì anh cũng không cần biết quá nhiều đâu, giờ hãy vào trong thông báo. Cái này cho anh, giữ mà uống rượu nhé!" Vân Chi Lâm từ trong túi lấy ra một tờ tiền có mệnh giá lớn nhất nhét vào tay hắn ta, xem như là tiền công.

Tên kia gật gù nhìn tờ tiền mỉm cười. "Được, cô chờ tôi vào trong thông báo một tiếng trước!" Nói xong hắn vội nhét tiền vào túi quần, rồi nhanh chân đi vào trong.

"..."

Vân Chi Lâm đứng bên ngoài vô cùng bình tĩnh, cô biết hôm nay chắc chắn mình sẽ gặp được người cần gặp. Bởi Diệp Ân không phải là một cái tên có thể gọi bừa, nếu không phải kiếp trước cô được người này cứu thì chắc cũng không biết được.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đời trước Diệp Ân rất quý cô, còn mong muốn cô ở lại đây, nhưng cô vì tình yêu mù quáng với tên tra nam kia mà phải chết thảm. Sau đó cô cũng không biết Diệp Ân sống như thế nào, nếu không phải vì Cố Trạch Thần, cô chắc cũng không dám đến đây làm phiền ân nhân của mình.

"Đại tỷ của tôi bảo cô vào trong đi!"

Trong lúc Vân Chi Lâm hồi tưởng lại quá khứ, thì ở bên này gã đàn ông kia cũng đã ra đến, hắn ta lớn giọng nói.

"Cảm ơn anh nhé!" Vân Chi Lâm nhẹ cúi đầu cảm ơn, cô nhàn nhã bước vào bên trong. Con đường này cô đã từng đi lại vài lần, cho nên đối với cô nó khá quen thuộc, không hề xa lạ chút nào.

"Vút." Nhưng ngay khi Vân Chi Lâm vừa đặt chân vào trong, thì một mũi phi tiêu bất ngờ phóng về phía cô, ghim thẳng vào vách tường phía sau. Chỉ một chút nữa thôi, cô đã trở thành tấm bia sống rồi.

Vân Chi Lâm ngỡ ngàng đến ngây người, cơ thể cô cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

"Thế nào, có sợ không?" Lúc này một giọng nữ có hơi trầm vang lên, nghe kiên định và dứt khoát, quả nhiên không phải là nói đùa.