Mẹ Cố từ đầu đến cuối không hề muốn đuổi Vân Chi Lâm đi, chỉ là bà biết Cố gia đang thất thủ, cho nên muốn bảo vệ cô mà thôi. Cô chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, không nên có liên quan đến chuyện này, bà chỉ mong cô có thể sống tốt.
Bà ấy đã cùng Lý quản gia diễn một vở kịch như vậy, thế mà vẫn không thể bảo vệ cô an toàn rời khỏi Cố gia. Bà tin rằng chỉ cần cô rời khỏi nhà, thì chắc sẽ không bị liên lụy.
Vân Chi Lâm đến tận bây giờ cũng hiểu được tấm lòng của bà ấy, cô ngân ngấn nước mắt. "Mẹ, con hiểu mẹ muốn bảo vệ con, nhưng con không thể làm những gì mẹ mong muốn. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, con vẫn luôn là con dâu nhỏ của mẹ!"
Vừa cảm động vừa đau lòng, mẹ Cố cũng không cầm được nước mắt. "Lâm Lâm, mẹ xin lỗi, những lời mẹ nói ngày trước con hãy tha thứ cho mẹ."
Hứa Thanh Nhi nhìn cảnh tượng này chỉ thấy kinh tởm, cô ta đanh giọng nói lớn. "Diễn tình cảm mẹ con đủ rồi đúng không, giờ thì nên dừng lại được rồi đó!"
Vân Chi Lâm căm phẫn trừng mắt nhìn cô ta, cô thở mạnh, đôi mắt kiên định không hề tỏ ra sợ hãi. Điều cô cần làm bây giờ là phải tìm cách để mẹ Cố thoát khỏi Hứa Thanh Nhi, sức khoẻ của mẹ không thể nào chịu đựng được sự dày vò của cô ta.
Nhưng tình thế bây giờ kẻ địch lại đông, chỉ có cô và mẹ thì phải làm thế nào để an toàn rời đi đây. Hơn nữa trong tay bọn chúng còn có súng, chỉ cần cô tính sai một bước thì tính mạng của hai người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hiện tại chắc chỉ có Diệp Ân mới cứu được Vân Chi Lâm, nhưng do tình thế cấp bách, cô vẫn chưa thể thông báo cho cô ấy biết.
Thở một hơi dài, Vân Chi Lâm mạnh mẽ tiến lên một bước, cô nói. "Hứa Thanh Nhi, hãy thả mẹ của tôi ra, tôi sẽ ở lại với cô!"
Chỉ thấy Hứa Thanh Nhi đột nhiên bật cười lớn, nụ cười ranh mãnh mang theo sự tàn độc. "Haha, mày bị ngu à? Hôm nay cho dù là mày hay là bà ta, đều không thể sống sót rời khỏi đây đâu!"
Vân Chi Lâm cảm thấy có hơi căng thẳng, hàng mi dài khẽ lay động, cánh môi mấp máy. "Vậy, cô muốn thế nào thì mới tha cho mẹ của tôi đây?"
Hứa Thanh Nhi khoé môi nhếch lên đầy đắc ý. "Mày, mau đến đây quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao cho thành khẩn, có thể tao sẽ tha cho bà ấy!"
Tình hình này chỉ có thể lấy lùi làm tiến, so với lòng tự trọng của bản thân thì Vân Chi Lâm lo lắng cho tính mạng của mẹ Cố hơn. Cô tiến đến vài bước, đứng ngay trước mặt cô ta.
"Chỉ như vậy thôi đúng không? Được, tôi sẽ làm!" Vân Chi Lâm trầm tĩnh đáp.
Không đợi cho Hứa Thanh Nhi hối thúc, cô đã khụy gối xuống, đầu cúi xuống thấp. "Tôi xin lỗi cô!"
Hứa Thanh Nhi. "Mày nói cái gì vậy, tao vẫn chưa nghe thấy!"
"Tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi!" Vân Chi Lâm lại bát cao âm thanh hơn.
Hứa Thanh Nhi không hề thoả mãn, cô ta nhíu mày rồi lập tức đưa tay túm lấy tóc cô giật mạnh. "Cuộc đời đúng là lên voi xuống chó mà, mày không ngờ là có ngày này đúng không?"
Vân Chi Lâm bị túm đau không hề phản kháng lại, hàng lông mày của cô nhíu chặt, đôi mắt mang theo phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Tôi đã làm theo ý của cô rồi, mau thả mẹ tôi ra!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Hứa Thanh Nhi lại nhướng mày đầy sự bỡn cợt, cô ta thích thú ghé sát vào tai cô thì thầm. "Ồ, nhưng tao không thích giữ lời đấy, ngày hôm nay mày không còn mạng rời khỏi đây nữa đâu, càng không có tư cách bàn điều kiện với tao!"
Tiếp đến cô ta liền ra hiệu cho tên lính phía sau, để hắn tiếp tục siết lấy cổ mẹ Cố.
"Ah,..." Lần nữa bị siết cổ, mẹ Cố chỉ kịp ú ớ vài tiếng.
"Mẹ." Vân Chi Lâm hoảng hốt hét lớn, cô vùng vẫy muốn chạy đến bên cạnh bà.
Tiếng cười của Hứa Thanh Nhi văng vẳng trong không trung, cục diện này để có thể thoát thân quả là điều rất khó khăn dành cho hai mẹ con Vân Chi Lâm.
...
...
...
Hai năm sau.
Sau sự kiện năm ấy, tin tức Cố gia phản quốc đã lan truyền khắp nơi ở Đông Thành, cũng kể từ đó không còn ai gặp lại người nhà họ Cố. Cả gia đình giống như bốc hơi biến mất, ngay cả cha Cố cũng bặt vô âm tín, còn có tin đồn là cả nhà đã bị tử hình.
Nhưng hai năm qua cũng là chuỗi ngày khốn cùng của người dân ở khắp nước S, khi mà những người thấp cổ bé họng bị bắt nạt vì lũ giặc ngoại xâm. Họ chẳng biết kêu cứu cùng ai, bởi vì phía trên là những kẻ bán nước cầu vinh, chúng bịt mắt che tai xem như chẳng thấy gì.
Suốt những năm tháng khói lửa và bom đạn dày đặc, người dân bắt đầu trở nên sợ hãi, có người đã cúi đầu phục tùng, chỉ mong có thể bảo toàn tính mạng cho gia đình. Một đất nước độc lập như thế, vậy mà bây giờ lại trở nên tệ hại và khốn cùng.
Có người vì quá phẫn uất đã đổ thừa cho nhà họ Cố, còn không ngừng nguyền rủa cả gia đình họ. Từ một anh hùng của dân tộc, Cố gia lại bị hãm hại trở thành tội đồ của quốc gia.
Ngay thời điểm này ở nước X, trong con hẻm tối gần trung tâm thành phố, một thân ảnh nhỏ nhắn với bước đi chững chạc xuất hiện. Trong đêm tối, khuôn mặt xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau ánh đèn vàng mờ nhạt, mái tóc dài được buộc cao, cánh môi thoa son căng mọng như trái cà chua chín đỏ.
Vân Chi Lâm lúc này đã trưởng thành, cơ thể cũng phổng phao và ra dáng thiếu nữ hơn, có điều cô bây giờ trông rất khác lạ, cũng can đảm hơn rất nhiều, chứ chẳng phải là cô gái nhỏ thiết kế thời trang của hai năm trước.
Từ phía xa, một người phụ nữ khác đang di chuyển đến con hẻm nhỏ mà Vân Chi Lâm đang ẩn nấp. Khi hai người mặt đối mặt nhau, người này liền lấy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
"Còn nửa giờ nữa là bữa tiệc chiêu đãi của Tống gia bắt đầu rồi, thiệp mời đây, cô đi nhanh đi!" Diệp Ân lấy ra một tấm thiệp mời đỏ, đưa nó sang cho Vân Chi Lâm.
"Cảm ơn chị, vậy giờ tôi đi ngay đây!" Cô mỉm cười lịch sự đáp lại, rồi chuẩn bị rời khỏi con hẻm tối.
"Lâm Lâm, đây là nước X, cho nên bất cứ đâu cũng rất nguy hiểm. Nếu như không tìm thấy Cố Trạch Thần, cô phải ngay lập tức rời khỏi đó!" Diệp Ân lo lắng dặn dò cô. Cũng hai năm trước, không hiểu vì sao mà Sói xám bị phát hiện, cho nên giờ cô ấy cũng không dám làm gì manh động.
Vân Chi Lâm dừng bước, cô hít sâu một hơi, rồi quay đầu lại trấn an Diệp Ân. "Tôi sẽ cố gắng để không bị phát hiện, chị đừng lo!"
"Ừm, nhất định cô phải bình an trở về đó!"
Ngay khi lời của Diệp Ân vừa dứt, thì Vân Chi Lâm cũng khuất bóng ngay sau bức tường tối tăm.