Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 8: Em Muốn Đi Không?


Buổi tối ở Đông Thành có rất nhiều hoạt động vui chơi, đèn đường lộ lúc nào cũng phát sáng, chẳng giống Giang Tây chút nào cả.

Vân Chi Lâm lúc này đang ngồi trong phòng đọc vài quyển sách, cô bất ngờ nghe thấy tiếng người hầu bàn tán bên ngoài. Cô đặt quyển sách xuống, rồi đi đến cửa sổ nghe lén câu chuyện của họ.

"Này, tối nay có tổ chức lễ hội chợ đêm đấy, cô có muốn đi cùng tôi hay không?"

"Đi chứ, lần trước tôi đã không được đi rồi, lần này phải đi thôi! Nghe nói ở đó vừa có nhiều món ngon, mỹ phẩm cũng rất nhiều, không đi đúng là phí!"

"Vậy cô mau đi thay đồ nhanh đi, trễ rồi thì hết sạch đồ tốt đấy!"

"..." Sau khi thảo luận xong thì hai nữ hầu nhanh chân rời đi.

Vân Chi Lâm đứng đó hồi lâu, nghe bọn họ nói thì có vẻ nơi đó rất vui, cô cũng muốn đi thử xem thế nào. Nhưng giờ cô đang ăn nhờ ở đậu Cố gia, mấy chuyện vui chơi thế này cô cũng ngại mở lời lắm.

"Em muốn đi không?" Cố Trạch Thần lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện, anh tựa lưng vào cửa nhìn cô hỏi.

"Hả, anh đến từ lúc nào vậy?" Vân Chi Lâm bối rối đáp.

"Từ lúc em đang say mê nghe lén người hầu nói chuyện!" Anh trêu chọc cô.

"Không phải nghe lén đâu, là tại bọn họ nói chuyện to mà!" Cô né tránh ánh mắt của anh.

Cố Trạch Thần lại không nói gì, anh đột nhiên bước đến gần Vân Chi Lâm, rồi nắm lấy tay cô kéo đi. "Nếu em muốn thì tôi đưa em đi, nhanh lên!"

"Ơ, nhưng mà..." Cô kinh ngạc nhưng không thể từ chối, vì anh đã lôi cô đi mất rồi.

Cố Trạch Thần lái xe đưa Vân Chi Lâm đến lễ hội chợ đêm, từ xa đã nhìn thấy đèn đuốc sáng rực, hai bên đều có những gian hàng đông đúc, trông hình như rất vui nhộn.

Vân Chi Lâm dù là đời trước hay đời này cũng chưa từng đến chỗ thế này, cô đưa mắt háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngăn được sự phấn khích.

"Tuyệt thật đấy, hoá ra còn có những nơi như thế này sao?" Cô khẽ thì thầm.



"Đương nhiên là có rồi, giờ thì nhanh xuống xe thôi!" Cố Trạch Thần ngồi bên mỉm cười nói, sau đó anh xuống xe mở cửa cho cô.

Quá choáng ngợp trước những thứ trước mắt, Vân Chi Lâm vừa xuống xe đã không chờ được mà chạy đến một gian hàng thịt xiên nướng trước mặt. Mùi thịt nướng thơm lừng, những xiên thịt có màu hấp dẫn như đang mời gọi cô.

"Tiểu thư, cô muốn lấy mấy xâu đây? Mua năm tặng một, cô lấy năm xâu nhé?" Chủ quán thấy cô thích thú đứng nhìn liền chào mời.

Vân Chi Lâm còn đang tính gọi nhưng cô chợt nhớ ra mình không có tiền.

"Lấy cho cô ấy năm xâu đi!" Cố Trạch Thần từ phía sau đi đến, anh nói.

"Vâng, tôi làm ngay đây! Mua năm tặng một, của cô là sáu xâu thịt nhé!" Chủ gian hàng lập tức lấy thịt nướng cho vào túi giấy đưa cho cô.

Vân Chi Lâm nhận được đồ ăn liền thấy rất vui vẻ, cô ngay lập tức há miệng thật to cắn một miếng, mùi vị này trước đây cô chưa từng thử qua. "Woah, ngon thật đấy!"

Cố Trạch Thần sau khi trả tiền, liền giành cầm lấy túi thịt nướng, tay còn lại liền nắm chặt tay của Vân Chi Lâm. "Những nơi đông người thế này rất dễ lạc, em nắm tay tôi thế này an toàn hơn!"

Vân Chi Lâm liếc nhìn anh, rồi lại say mê với xiên thịt nướng trong tay mình, mùi vị thơm ngon thế này cô thật sự không thể cưỡng lại nổi.

Trên đường còn có rất nhiều thứ thú vị, nhìn thấy một gian hàng đang trưng bày trang sức, Cố Trạch Thần không nghĩ nhiều liền đưa Vân Chi Lâm đến chỗ đó.

"Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" Cô thắc mắc hỏi.

"Thấy có thứ phù hợp với em, cho nên muốn mua thôi!" Anh đưa tay chọn lựa thứ gì đó, rồi đưa nó cho cô. "Nhìn thử xem, rất hợp với em đó!"

Vân Chi Lâm nhìn sợi dây chuyền trước mặt, quả thật đúng là rất đẹp, nhưng thứ này được bán ở đây cũng không rẻ chút nào, cô có hơi tiếc tiền.

"Không đẹp đâu, tôi không thích, chúng ta đi chỗ khác đi!" Cuối cùng cô lại lắc đầu, rồi trả sợi dây chuyền về vị trí cũ. Dẫu sao cô cũng đã lợi dụng anh quá nhiều, bớt được cái gì thì hay cái đó vậy, đồ trang sức mẹ anh mua cho cô cũng không có ít đâu.

Hai người lại tiếp tục dạo chơi trên đường phố đông, giống như những cặp đôi đang yêu nhau khác.

"Hình như sắp đến giờ mẹ Cố phải uống thuốc rồi, chúng ta về thôi!" Lo lắng cho Cố phu nhân, Vân Chi Lâm nhìn đồng hồ trên tay anh nói.

"Không muốn đi nữa sao? Vẫn còn nhiều thứ em chưa xem qua!" Cố Trạch Thần hỏi.



Vân Chi Lâm lắc đầu. "Không cần đâu, bao nhiêu đây là quá đủ rồi!"

"Được, vậy chúng ta về thôi!"

Ngay khi hai người quay đầu chuẩn bị về nhà, thì phía sau đột nhiên có người kêu lên. "Có ai không, giúp mẹ tôi với, làm ơn!"

Vân Chi Lâm vội vàng quay lại nhìn, trông thấy một vị phu nhân đang nằm dưới đất, bên cạnh là một cô gái nhỏ đang gào khóc thảm thiết. Không có thời gian nghĩ nhiều, cô liền vùng khỏi tay anh chạy đến xem thử.

Vị phu nhân nằm bên dưới không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ trên người nhễ nhại,...Như nhận ra cái gì đó, Vân Chi Lâm lấy trong túi ra một viên kẹo, cô nhanh tay bóc vỏ rồi bỏ vào miệng người kia.

"Có lẽ là hạ đường huyết rồi, phải đưa đến bệnh viện kiểm tra thôi!" Cô nói.

"Để tôi, em tránh ra một chút!" Cố Trạch Thần vội vàng ôm người phụ nữ kia lên xe, bốn người cùng nhau đến bệnh viện chữa trị.

...

Ở bệnh viện, đúng như những gì Vân Chi Lâm nói, người kia quả thật bị hạ đường huyết, may mắn là chỉ bị nhẹ, cho nên cấp cứu một chút liền không sao.

Sau khi người nhà của họ đến, Cố Trạch Thần cũng đưa Vân Chi Lâm trở về Cố gia, hai người về đến nơi đã là mười hai giờ đêm rồi.

Mọi người ở trong nhà đều đã đi ngủ, không gian chỉ còn lại sự yên tĩnh.

"Ừm, chúc anh ngủ ngon, cảm ơn anh vì đã đưa tôi đi chơi, hôm nay thật sự rất vui!" Sau khi bước vào phòng ngủ, Vân Chi Lâm nở một nụ cười nhẹ nói.

"Em thích là được rồi, ngủ ngon!" Cố Trạch Thần cũng điềm đạm đáp lại.

Chờ cho cô đóng cửa phòng lại, anh mới quay người đi về phòng ngủ của mình, mà hình ảnh vui vẻ của cô bây giờ cứ ngập tràn trong tâm trí anh.

"Đúng là đáng yêu!" Đến cuối cùng anh lại không nhịn được mà cảm thán, khoé môi bất chợt lại cong lên.

Dường như từ khi gặp Vân Chi Lâm anh đã cười nhiều hơn, mà tâm trạng cũng khác hẳn lúc trước.