Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Chương 14: Nếu cậu dám phản bội tôi, tôi sẽ giết chết cậu


Sau khi bà nội xuất viện, Chu Vãn không phải đến bệnh viện mỗi ngày nữa mà trực tiếp đến quán game sau khi tan học.

Chu Vãn giao ca với người khác xong, vừa ngồi xuống thì lập tức nghe thấy giọng nói của cô gái bên cạnh, giọng nói ngọt đến phát ngấy, một bên vỗ tay, cổ vũ cực kì nhiệt tình.

Ngoài học sinh ra còn có các cặp đôi đến quán game chơi, thường xuyên nghe thấy những ân thanh như vậy, Chu Vãn không quan tâm, cũng không nhìn sang đó.

Cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói khác: "Tự chơi mình đi."

Trầm khàn, lạnh lùng.

Lại hòa hợp cái khí chất cà lơ phất phơ và sự thờ ơ xa cách đến hoàn hảo.

Lục Tây Kiêu.

Từ sau lần anh tức giận và nói "Cút", anh cũng không tới đây nữa.

Mà chủ nhân của giọng nói ngọt ngào vừa rồi đang đứng bên cạnh anh, váy ngắn lưng cao phối với đôi bốt dài, khuôn mặt trẻ con lại rực rỡ, quả thật giống với những người bạn gái cũ của Lục Tây Kiêu.

Vậy, đây là bạn gái mới của anh sao?

Cũng đúng, đã hai tháng anh không có bạn gái rồi.

Trước đây anh không độc thân lâu như vậy.

Cô gái nũng nịu nói: "Không phải anh nói sẽ đi cùng em sao?"

Lục Tây Kiêu chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn.

"Lục Tây Kiêu." Cô gái kéo cánh tay anh lại, sôi nổi: "Anh đi xem em nhảy có được không?"

Lục Tây Kiêu giơ tay, giật cái tay đang bị người kia túm ra, đi đến chỗ máy nhảy bên cạnh với cô ta.

Nhìn qua, cô gái kia cũng có năng khiếu nhảy, ngay khi giai điệu dạo đầu vừa vang lên, cô nàng đã vươn mình trên máy nhảy, thần thái ngời ngời, tự tin, vòng eo thon chân dài hút hồn những người xung quanh.

Ngoại trừ Lục Tây Kiêu.

Giữa chừng, anh nhận được cuộc gọi, đi sang một bên để nói chuyện.

Anh lười biếng dựa vào tường, vừa cúi đầu châm thuốc vừa trả lời điện thoại.

Tưởng Phàm: "A Kiêu, em gái tao đang ở chỗ mày phải không?"

Anh thở ra một làn khói: "Cho mày mười phút, tới đưa người đi, ồn ào quá."

"Má, bây giờ tao không đi được, bị lão Lưu bắt rồi." Tưởng Phàm sắp gục ngã rồi: "Mày giúp tao trông nó một chút, đừng để đứa thần kinh đấy chạy lung tung."

Lục Tây Kiêu chậc một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau khi nhảy xong một bài, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Tưởng Vận quay đầu lại không tìm thấy Lục Tây Kiêu, nhíu mày, cuối cùng phát hiện anh ngồi trên ghế trong một góc vắng.

Trong miệng cắn điếu thuốc, đang nghịch điện thoại di động.

Tưởng Vận tức giận đi qua: "Không phải anh đồng ý xem em nhảy sao!"

Lục Tây Kiêu nhấc chân, lấy chân móc bàn trà, kéo sang một bên, chặn đường Tưởng Vận: "Đứng đó."

Tưởng Vận không qua được nên chỉ có thể đứng cách anh hai mét.

"Còn làm ồn nữa tôi sẽ ném cô ra ngoài." Lục Tây Kiêu không kiên nhẫn nói.

Tưởng Vận thoáng chốc mở to hai mắt, không thể tin được anh sẽ nói ra những lời không phong độ, thậm chí thô lỗ như vậy.

Tưởng Vận chỉ kém Tưởng Phàm một tuổi, cô ta đang học lớp 10 ở trường cấp ba Tam Trung, nhìn thấy ảnh lúc ấy của Lục Tây Kiêu từ anh trai mình lập tức cảm thấy đẹp trai, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hôm nay.

Khuôn mặt đẹp trai hơn gấp trăm lần trong ảnh, nhưng tính cách chó má này thật là khiến cho nhân thần cộng phẫn[1].

[1] Nhân thần cộng phẫn: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cả người và thần đều giận dữ, mô tả sự phẫn nộ của mọi người

Từ nhỏ, Tưởng Vận đã hư hỏng, cô ta lập tức giậm chân, cầm cuốn tạp chí bên cạnh ném vào người anh: "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!"

Trút giận xong, cô ta tức giận quay người, một mình chạy đi chơi.

Lục Tây Kiêu ngồi một mình trên ghế sô pha, vùi xuống lưng ghế, hai chân dài duỗi ra, gục mặt, nhìn vừa mệt mỏi lại vừa lạnh lùng.

Chu Vãn lại ngồi ở bên kia, cúi đầu làm bài tập, yên tĩnh lại ấm áp, không hòa hợp với sự ồn ào sau lưng chút nào.

Lục Tây Kiêu không biết mình đã giương mắt nhìn Chu Vãn từ lúc nào.

Mãi đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, anh mới hoàn hồn, thẳng người dậy, dụi tàn thuốc vào gạt tàn.

Tưởng Vận chơi một vòng, cầm lấy mấy phiếu điểm chạy tới chỗ Chu Vãn: "Em gái, cái này có thể đổi được không?"

Chu Vãn thoạt nhìn trông rất trẻ con, cũng khó trách Tưởng Vận gọi cô là em gái.

"Ừm, đúng vậy." Chu Vãn cười nhạt một tiếng, chỉ vào tủ kính phía sau: "Mấy điểm này gần như có thể đổi lấy quà ở cột này. Chị xem có thích cái nào không?"

Tưởng Vận nằm ở trước quầy nhìn kỹ, một lúc sau, ngón trỏ chỉ vào: "Móc khóa kia khá dễ thương!"

Đầu ngón tay của Chu Vãn dừng lại.

Kiềm chế ánh mắt muốn nhìn Lục Tây Kiêu.

Móc khóa, Lục Tây Kiêu cũng có một cái, là màu xanh lam.

"Muốn màu hồng sao?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.

"Ừm."

Chu Vãn lấy cho cô ta một cái, Tưởng Vận móc ngón trỏ vào móc khóa rồi cầm lên, cô ta cười cười, lấy chìa khóa trong balo ra.

Vừa định treo lên, sau lưng đột nhiên có một bàn tay duỗi ra.

Lục Tây Kiêu túm lấy chiếc móc khóa trong tay cô ta, ném đếntrước mặt Chu Vãn.

"Keng" một tiếng.

Tưởng Vận hoàn toàn kết thù với anh: "Anh làm sao vậy?"

Lục Tây Kiêu nhướn mày: "Ai cho phép cô lấy?"

"Là tự em chơi thắng được!"

Anh duỗi tay ra, dùng hai ngón tay kẹp thẻ game trong tay cô, lắc lắc: "Thẻ của ông đây."

"Sao anh lại hẹp hòi như vậy chứ!" Tưởng Vận không thể tin được: "Đẹp trai mà hẹp hòi như vậy thì không ai thích đâu!"

Lục Tây Kiêu giễu cợt: "Tôi cần cô thích à?"

Tưởng Vận bị anh chọc giận.

Thật sự không thể hiểu nổi sao một người đẹp trai lại có thể ăn nói thiếu đòn như vậy!

Ngay sau đó, mắt cô ta đỏ hoe.



Cũng không phải do tủi thân nên muốn khóc, chỉ là thấy tức giận thôi.

Từ lúc bé Tưởng Vận đã như thế này, tức giận thì hai mắt đều đỏ lên.

Nhưng trong mắt Chu Vãn lại không phải như vậy.

Nói thật, đúng là cô đã thấy mấy cô gái khóc bị Lục Tây Kiêu chọc tức đến phát khóc.

Mấp máy môi, cô có ý hòa giải, nhìn Lục Tây Kiêu, nhẹ giọng nói: "Trong thẻ của cậu có mấy vạn liền, móc khóa chỉ cần hơn 2000 điểm, không ảnh hưởng bao nhiêu đâu."

Lục Tây Kiêu quay đầu lại nhìn cô.

Ánh mắt anh hờ hững lại sắc bén, có trào phúng, có đùa cợt, có lạnh lùng, có sự dò xét.

Chu Vãn không chịu được ánh mắt của anh, cô liền cúi đầu xuống.

Lục Tây Kiêu cười khẽ, ý tứ hàm xúc không rõ: "Cậu đang hào phóng thay tôi sao?"

Chu Vãn nhớ tới lời anh đã từng nói, Chu Vãn, cậu cho rằng cậu là ai.

Đúng vậy, cô cho rằng cô là ai.

Tưởng Vận giậm chân, không chịu nổi nữa, xoay người rời đi.

Lục Tây Kiêu cũng không đuổi theo, anh lấy ra một bao thuốc lá từ kệ bên cạnh, ném lên quầy rồi lấy ra một tờ tiền.

Chu Vãn trả lại anh 20 tệ.

Điện thoại của anh lại rung lên, Tưởng Phàm gửi đến một tin nhắn thoại, anh bấm vào, "A Kiêu, mày với em gái tao cãi nhau à? Nó tức giận gọi điện cho tao rồi chửi mày kìa."

Chu Vãn sửng sốt.

Em gái của Tưởng Phàm?

Lục Tây Kiêu cúi đầu trả lời: "Tao với nó có cãi nhau gì đâu!"

Chu Vãn: "..."

Đúng là không cãi nhau, đơn phương chèn ép mà thôi.

Tưởng Phàm lại mỉm cười đáp lại, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: "Đây là lần đầu tiên tao thấy một cô gái nói không bao giờ muốn gặp lại mày."

Lục Tây Kiêu cười nhạo: "Cũng tốt, tao chưa thấy em gái mày phiền phức như vậy bao giờ."

Không biết tại sao Chu Vãn lại cười trước câu nói này, cô cúi đầu nhếch khóe miệng, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, ngẩng đầu lên, Lục Tây Kiêu đang nhìn cô.

Không biết anh có nhìn thấy không, Chu Vãn bình tĩnh nhìn lại anh.

Lục Tây Kiêu cất điện thoại vào túi, không dời mắt.

Chu Vãn dừng lại, hỏi: "Cậu không đuổi theo sao?"

Anh nhíu mày: "Không nghe thấy Tưởng Phàm nói à?"

"Hả?"

"Cũng không phải là bạn gái của tôi, tôi đuổi theo cái rắm."

"... À."

Sau vài giây, Chu Vãn bỗng cảm thấy lời nói của anh không chặt chẽ, liền sửa lại: "Cho dù là bạn gái của cậu, cậu cũng sẽ không đuổi theo."

Lục Tây Kiêu đột nhiên nở nụ cười, không giống như nụ cười vừa nãy, lần này là một nụ cười thật sự.

Anh híp mắt: "Chu Vãn, mấy ngày không gặp, cậu hiểu chuyện hơn rồi đấy."

Sau khi nhận ra câu nói kia của mình giống như đang dỗi anh, Chu Vãn rụt cổ lại, rồi thu lại cái chân đã vượt qua ranh giới, lắc đầu: "Không có."

Lục Tây Kiêu muốn nói gì đó, nhưng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Anh cụp mắt xuống, khẽ cau mày, đáy mắt thâm sâu.

Anh xoay người bước ra ngoài, nhận điện thoại, không mở miệng

Lục Chung Nhạc ho một tiếng, "Con đang ở đâu?"

Lục Tây Kiêu cong môi: "Ông quan tâm tôi ở đâu à?"

Tình cảm bố con đến bước này thật là nực cười.

Lục Chung Nhạc không thể gọi "A Kiêu" một cách thân mật, nếu gọi, Lục Tây Kiêu lập tức sẽ nói mấy câu đầy gai nhọn

Vốn dĩ là người thân mật nhất, nhưng lại hận không thể đâm đối phương máu tươi đầm đìa.

Nghe được lời này của anh, Lục Chung Nhạc nhíu mày, nhưng cố đè nén lửa giận trong lòng: "Hôm nay sinh nhật lần thứ 70 của ông nội, con về nhà cũ cùng ăn bữa cơm đi."

Lục Tây Kiêu cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Biết rồi."

———

Tuy ông cụ Lục đã 70 tuổi nhưng tóc bạc rất ít, vẫn còn khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.

Lục Chung Nhạc không phải là con một, ông ta còn có một người chị gái tên Lục Khải Lan.

Thường thì sản nghiệp của một gia tộc lớn đều để lại cho con trai, nhưng ông cụ Lục không phải người bình thường, không lỗi thời như vậy, ông cũng rất coi trọng con gái mình.

Lục Chung Nhạc đang giữ chức Tổng Giám đốc trong Tập đoàn Lục thị, còn chị gái ông ta là Phó Tổng Giám đốc, nhưng hai người đều có cổ phần như nhau, quyền lực cũng ngang nhau, Tập đoàn Lục thị cuối cùng sẽ giao cho ai vẫn phải nghe lời ông cụ Lục.

Đó cũng là lý do tại sao mà Lục Chung Nhạc không thể đưa Khương Ngạn về nhà họ Lục một cách danh chính ngôn thuận.

Ông ta vẫn cần dựa vào sự coi trọng của ông cụ Lục.

Lục Tây Kiêu là người cuối cùng về nhà cũ, bữa cơm chỉ thiếu mỗi mình anh.

Thọ đản[2] lần này cũng không tổ chức lớn, chỉ là người trong ăn cơm cùng nhau.

[2] Thọ đản: Lễ mừng sinh nhật của người già

"A Kiêu, mau lại đây."

Ông cụ Lục vẫy tay với anh: "Ngồi bên cạnh ông này."

Sau khi ông cụ Lục về hưu, ngày thường chỉ thích thư pháp và vẽ tranh, Lục Tây Kiêu hiểu ý, chuẩn bị một chiếc bút lang hào tốt nhất để làm quà sinh nhật.

Ông lão cười đến không khép miệng lại được: "Ông biết A Kiêu hiểu ông nhất."

Lục Tây Kiêu cà lơ phất phơ đáp lại: "Ai bảo trong cái bàn này chỉ có cháu và ông là nhàn rỗi chứ!"

Lục Chung Nhạc trầm giọng nói: "A Kiêu."

Giọng điệu cảnh cáo.

Còn gọi tên mà ông ta chưa từng gọi ở bên ngoài.

Lục Tây Kiêu mỉa mai nhếch khóe miệng.



Ông lão xua tay: "Không sao, có gì chứ, bố vẫn thích nói chuyện với A Kiêu."

Lục Khải Lan cười, nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ A Kiêu đang học lớp 11 đúng không?"

"Ừ."

"Việc học sau này sẽ ngày càng nặng nề hơn, nhưng may là bây giờ có người chăm sóc cho cháu rồi, bác cũng cảm thấy yên tâm hơn." Lục Khải Lan nói.

Trên bàn này, có thể nói là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

Lục Khải Lan không biết thành tích của Lục Tây Kiêu, sao bà ta lại không biết Lục Tây Kiêu đã chuyển ra ngoài từ lâu, vậy thì chăm sóc kiểu gì?

Lục Khải Lan lại nhìn Lục Chung Nhạc: "Đúng rồi Chung Nhạc, hôm nay là sinh nhật của bố, sao không đưa Tiểu Quách đến, cả nhà còn chưa gặp bao giờ đâu đấy."

Lục Chung Nhạc cười xua tay: "Chân tay cô ấy vụng về, hôm nay vẫn là thôi đi."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nhỏ hơn em bốn tuổi."

Điều này làm cho Lục Khải Lan kinh ngạc.

Với địa vị và tiền tài của Lục Chung Nhạc, bạn gái mới của ông ta sẽ không bao giờ là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.

Nhưng sau khi suy nghĩ, bà ta nhận ra, ông ta có thể có rất nhiều người phụ nữ trẻ trung lại xinh đẹp, nhưng để có thể nâng cao địa vị thì phải chú ý đến ảnh hưởng và đánh giá.

Mà Quách Tương Lăng kia có thể đi được đến bước như bây giờ, tất nhiên là có chỗ hơn người.

"Cũng tốt, lớn tuổi sẽ trầm ổn hơn, cũng có thể chăm sóc tốt cho A Kiêu, đúng rồi, cô ấy có con chưa?"

Lục Chung Nhạc: "Hình như có một đứa con gái, nhưng không liên lạc gì nữa rồi."

Lục Khải Lan cười hỏi: "A Kiêu, cháu với mẹ kế sống chung như thế nào?"

Lục Tây Kiêu lạnh lùng nhìn bà ta.

Ông cụ đã trải qua bao sóng gió trong cuộc đời này, sao có thể không nghe thấy ý tứ của mấy lời nói đó: "Được rồi, sinh nhật của bố, nói đến mấy người kia làm gì, mau ăn cơm đi."

Ông cụ biết rõ tính khí của cháu mình, mở lời lúc này là để giữ lại mặt mũi cho Lục Khải Lan.

Nhưng Lục Tây Kiêu không định bỏ qua.

Anh đặt đũa xuống, giọng nói trong vắt, cười khẽ: "Bác à, cháu không cần bác phí tâm. Rảnh rỗi thì bác nên lo cho mình nhiều hơn đi."

Khuôn mặt Lục Khải Lan tái mét.

Lục Tây Kiêu nhìn bà ta, ánh mắt ngả ngớn: "Tốn bao nhiêu công sức mới gả được vào nhà họ Mạc, nếu bọn họ biết bác làm mấy chuyện kia ở bên ngoài, nhà họ Mạc chắc chắn sẽ lấy cái mạng nhỏ của bác."

Lục Tây Kiêu đã quen nhìn mấy chuyện này từ khi còn nhỏ.

Sự thù địch, hãm hại, mâu thuẫn và phản bội.

———

Chu Vãn làm xong bài tập, cất giấy bút đi, nhìn lá cây ngoài cửa sổ bị gió cuốn đi.

Suy nghĩ của cô bay xa, nghĩ ngợi lung tung về chuyện gì đó.

Lúc này, điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô cụp mắt xuống, ngẩn người..

Lục Tây Kiêu gọi tới.

Sao cậu ấy lại gọi?

Chu Vãn ho nhẹ một tiếng, nhấc điện thoại lên: "Alo."

Anh không nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào và tiếng gầm rú của động cơ motor.

"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn đóng cửa sổ làm cho căn phòng yên tĩnh hơn, nhẹ giọng hỏi: "Cậu uống rượu à?

Lục Tây Kiêu vẫn không trả lời.

Nhưng tiếng hít thở ở ngay bên tai, Chu Vãn biết anh đang nghe, không phải do nhầm lẫn.

Chu Vãn không biết phải nói gì, cảm thấy cứ như vậy mà cúp máy thì không lịch sự chút nào nên tiếp tục trò chuyện, cô thu dọn cặp sách xong, rửa tay và leo lên giường.

Cô nằm xuống chiếc giường êm ái, nói: "Tôi buồn ngủ rồi, Lục Tây Kiêu."

"..."

Sau vài giây nữa, cô nói: "Ngủ ngon."

"Chu Vãn."

Đầu ngón tay cô cứng lại: "Ừ."

Lục Tây Kiêu thở ra một làn khói: "Cậu sẽ không phản bội tôi chứ?"

Lần này đến lượt Chu Vãn không nói nên lời.

Cô nghĩ, có lẽ là Lục Tây Kiêu uống quá nhiều.

Nếu không thì anh sẽ không gọi điện cho cô vào đêm khuya, cũng sẽ không hỏi cô câu này.

Anh là Lục Tây Kiêu, anh tự do phóng khoáng, bừa bãi lại đường hoàng, người bên cạnh anh đến rồi đi, mãi mãi được vây quanh, anh luôn luôn nắm quyền chủ động.

Người như vậy, căn bản sẽ không quan tâm đến vấn đề này.

Không nghe thấy câu trả lời của Chu Vãn, Lục Tây Kiêu bật cười.

Nhiều năm sau này, Chu Vãn vẫn luôn nhớ lại nụ cười bây giờ của Lục Tây Kiêu, lười nhác ngạo mạn, ý tứ không rõ, nhưng càng nhiều hơn là dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên Lục Tây Kiêu thể hiện sự dịu dàng thực sự với cô.

Sự dịu dàng chỉ thuộc về mình anh.

Cho dù lời anh nói ra vào lúc này thật sự rất khó khiến người ta cảm thấy dịu dàng.

"Bỏ đi, không quan trọng."

Giọng nói của Lục Tây Kiêu nhàn nhạt: "Dù sao thì cậu phải nhớ kĩ, nếu cậu dám phản bội tôi, tôi sẽ giết chết cậu."

———

Có một câu nói như thế này: Thanh xuân vì những sự bồng bột mà trở nên tươi đẹp.

Nhưng sau khi lớn lên, Chu Vãn lại muốn thay đổi không biết bao nhiêu lần.

Nếu như được quay về một lần nữa, cô sẽ phát hiện, quan hệ giữa bọn họ, thực sự bắt đầu thay đổi vào lúc này.

Tuy cái miệng của Lục Tây Kiêu vẫn không buông tha cho người nào, nhưng thật ra, chàng trai như vị thần trong lòng các cô gái, bước xuống đài cao, chậm rãi đi đến trước mặt cô.