Diệp Hoài không mấy bất ngờ với sự xuất hiện của An Ca. Dù sao vào mấy dịp này nàng không ra ngoài mới là chuyện lạ. Điều khiến hắn bất ngờ là tại sao nàng lại chạy nhanh như vậy, giống như đang trốn ai đó. Hắn chưa kịp hỏi đã bị An Ca kéo tay chạy ra ngoài.
Bởi vì nàng nhìn thấy bóng dáng Tề Nhược và Mộc Trà Trà vừa bước ra khỏi phòng, cho nên nàng không nghĩ nhiều, lập tức kéo Diệp Hoài đi. Sau khi hai người rời khỏi Thủy Hương Lâu, đến một con hẻm nhỏ, nàng mới dừng lại thở. Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài, cười gượng nói với hắn:
"Thật ngại quá, lúc nãy gấp quá nên không nghĩ được nhiều, trực tiếp kéo huynh đến đây luôn."
"Sao cô lại gấp gáp như vậy? Không phải là làm chuyện xấu gì rồi đó chứ?"
"Huynh nghĩ sao?"
Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, An Ca đứng thẳng người, ung dung bước đi. Cứ tưởng Diệp Hoài đã trở về Thủy Hương Lâu, hoặc là đi đường khác. Nào ngờ khi quay đầu, lại thấy hắn ở phía sau nàng. An Ca cảm thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi hắn:
"Huynh đi theo ta làm gì?"
"Bảo vệ cô. Nếu cô thật sự làm chuyện xấu gì đó, ta sẽ độ lượng giúp đỡ cô chạy trốn."
Không ngờ trên đời còn có người đi giúp người xấu chạy trốn nữa
À không phải, nàng không phải người xấu, không thể nghĩ bản thân là người xấu được
"Ta nói, mình trốn nhà đi chơi, nên mới phải chạy như vậy, huynh tin không?"
Nàng cũng không hy vọng hắn tin, dù sao nàng cũng không làm việc xấu, không tự thẹn với bản thân là được. Nhưng mà Diệp Hoài lại gật đầu, khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng. Không ngờ ở đây vẫn có người nguyện ý tin nàng.
Diệp Hoài đi lên phía trước, quay mặt đối diện với cô "Hôm nay xem như cô may mắn, gặp được ta, ta dẫn cô đến vài nơi, bảo đảm cô sẽ thích."
"Thật à?"
"Thật. Không phải đã nói rồi sao, bằng hữu có phúc cùng hưởng. Hôm nay ta dẫn cô đi hưởng phúc."
Có người dẫn đường thì dại gì mà không đi chứ. Nàng cùng Diệp Hoài sánh vai nhau dạo phố. Bên ngoài đúng là náo nhiệt, có tổ chức chơi đố chữ, diễn xiếc, múa lân... An Ca tham gia chơi đố chữ, nhờ sự giúp đỡ của Diệp Hoài, nàng giải được hai câu đố khó, thắng được 10 đồng. Có tiền rồi nàng vui vẻ khoe với hắn, còn muốn mời hắn đi ăn:
"Tết Nguyên tiêu phải ăn bánh trôi. Đi, ta mời huynh ăn bánh trôi."
Hai người đến một hàng bánh trôi mua hai bát. Bánh trôi vừa trắng vừa tròn vừa mới nấu xong, hương thơm tỏa ra quanh quẩn chóp mũi.
"Ăn thôi!"
An Ca bắt đầu ăn. Mùi vị thanh ngọt trong miệng khiến nàng cảm thấy rất hài lòng. Không tệ, ít nhất thì cũng có chút không khí của Tết Nguyên tiêu. Thấy Diệp Hoài im lặng không nói, nàng liền hỏi hắn:
"Có ngon không?"
"Ngon lắm."
Nàng tươi cười với hắn, đôi mắt híp lại. Nụ cười của An Ca rất đẹp, có tác dụng chữa lành. Mỗi lần gặp chuyện khó, nàng đều nhớ lời mẹ dặn, phải tươi cười, tinh thần thoải mái thì mới có thể giải quyết vấn đề ổn thỏa.
Sau khi ăn xong, hai người lang thang trên phố, xem cái này, nhìn cái nọ. Mọi thứ ở đây đều mới lạ, thu hút được An Ca. Mỗi lần nhìn thấy thứ gì thú vị, nàng đều kéo tay Diệp Hoài xem cùng. Hắn cũng rất phối hợp mà phụ họa theo nàng.
Diệp Hoài nhìn thấy một chỗ bán đèn hoa đăng, liền nắm lấy tay nàng dẫn đi "Ta dẫn cô đi thả đèn."
"Được, ta thích nhất là thả đèn đó."
Diệp Hoài mua hai chiếc đèn, cho nàng một chiếc. Hắn đưa giấy và bút cho nàng, bảo nàng viết tâm nguyện vào giấy rồi thả đèn. Nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức viết mấy chữ vào giấy. Bây giờ nàng chỉ có một tâm nguyện là sớm được về nhà. Nàng viết xong ngẩng đầu lên, thấy Diệp Hoài vẫn đang cặm cụi viết, nàng lén nhìn thử, nhưng bị hắn che đi:
"Đừng nhìn, nhìn rồi thì tâm nguyện sẽ không thành sự thật nữa."
Nhỏ nhen như vậy
Không cho nhìn thì nàng không nhìn nữa. An Ca gấp lại tờ giấy của mình bỏ vào chiếc đèn, sau đó đi thắp đèn rồi thả xuống sông. Nàng chắp tay lạy vài cái, mong thần linh sẽ chứng giám cho nàng. An Ca trước đây không tin vào mấy chuyện thần tiên này, nhưng mà từ sau khi bị xuyên không đến đây, cái gì nàng cũng tin. Không khéo có người nói nàng nhảy sông, nhảy núi có thể trở về, nàng cũng làm thật ấy.
Lúc nàng mở mắt ra, nhìn thấy chiếc đèn của mình cùng một chiếc đèn khác dính vào nhau rồi trôi ra xa. Nàng hiếu kỳ kéo tay Diệp Hoài chỉ cho hắn xem:
"Huynh xem, sao đèn của ta lại bị dính với chiếc đèn đó? Không biết là đèn của ai nữa?"
"Của ta."
Câu trả lời của hắn khiến nàng ngạc nhiên. Bởi vì lúc nãy hắn thả đèn sau nàng, không ngờ đèn của hắn "chạy" nhanh thật.
"Này, tỷ xem hai chiếc đèn kia dính vào nhau rồi, là duyên trời định đó, không biết là của ai nữa, may mắn quá!"
Câu nói của vị cô nương bên cạnh thu hút sự chú ý của nàng. Cái gì mà duyên trời định chứ? Nàng có phải là người của thời đại này đâu, sớm muộn cũng phải về. Nàng len lén nhìn Diệp Hoài, xem hắn có phản ứng gì. Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều rất bình tĩnh. Còn nàng, không hiểu sao lại rất hồi hộp.
Người dân đột nhiên kéo nhau chạy về một phía, trông rất vội vàng. Nàng không biết xảy ra chuyện gì, liền bám chặt vào cánh tay hắn, tránh để bị lạc.
"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng ngẩng đầu hỏi hắn
"Họ đi nhận lộc. Mỗi năm vào ngày này, Hoàng đế sẽ cùng Hoàng hậu và Thái tử, Thái tử phi đứng trên lầu Vũ Tước rải tiền xuống, gọi là ban lộc đầu năm."
"Vậy chúng ta cũng đi xem được không?"
An Ca nhận thấy trong mắt Diệp Hoài ánh lên một tia buồn bã. Có lẽ hắn không thích việc này, vậy nàng không nên miễn cưỡng hắn.
"Không đi cũng được, đến chỗ đông người..."
Diệp Hoài không để nàng nói hết câu đã nói "Ta đưa cô đi."
Hai người chen vào đám đông, nhìn lên lầu cao. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đứng ở bên trái, Thái tử và Thái tử phi đứng ở bên phải. Một thái giám đưa lên một hộp tiền, Hoàng thượng cầm một nắm, mở đầu việc ban lộc. Từng đồng tiền được rải xuống, dân chúng chen nhau nhặt lấy nhặt để. An Ca không dám ngồi xuống nhặt, sợ bản thân sẽ bị thương, chỉ đứng hứng mấy đồng tiền rơi xuống. Diệp Hoài đứng ở bên cạnh bảo vệ nàng khỏi sự va chạm của bách tính.
Khi nàng vui vẻ nhìn mấy đồng tiền trong tay, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tề Nhược và Mộc Trà Trà cũng ở trong đám người. Theo bản năng, nàng lập tức quay mặt sang phía khác, vừa vặn ôm lấy Diệp Hoài. Hắn cúi xuống nhìn nàng, lo lắng hỏi:
"Bị va vào đâu rồi sao?"
"Không có. Chúng ta rời khỏi đây được không?"
"Được."
Diệp Hoài kéo nàng sát vào người mình, ôm lấy vai nàng chen ra ngoài. Chen chúc khó khăn, cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông hỗn loạn. Hắn ân cần chỉnh lại tóc cho nàng:
"Bị rối rồi."
An Ca sờ vào tóc mình, đúng là có chút rối "Không sao, cũng tối rồi, không ai để ý đâu."
Diệp Hoài còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt hắn chuyển đến phía sau nàng. Hắn chỉ để lại một câu rồi quay người đi:
"Hẹn gặp lại ở Thủy Hương Lâu."
An Ca khó hiểu nhìn về hướng hắn biến mất. Sau khi nghe thấy tiếng gọi nàng lập tức hiểu ra vì sao hắn lại có hành động như vậy. Nàng xoay người lại, thấy Tỏa Nhi đang hớt ha hớt hải chạy về phía mình.
"Thiếu phu nhân, đội ơn trời, người không sao. Người dọa nô tỳ sợ hết hồn."
An Ca nhìn Tỏa Nhi, có chút chột dạ "Ta... Lúc nãy ta bị lạc. Ngươi yên tâm, ta không sao."
"Người không sao là tốt rồi, nếu không, Tỏa Nhi không biết nên ăn nói thế nào với phu nhân."
"Không sao, chúng ta về thôi."
"Dạ được."
Cũng may Tỏa Nhi không để ý đến chiếc áo choàng của nàng đã bị đổi. An Ca đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn về hướng lúc nãy, sau đó thì nhanh chóng rời đi.
Diệp Hoài từ sau gốc cây đi ra, nhìn vào bóng lưng của nàng. Hắn nhìn chiếc khăn trong tay, là chiếc khăn nàng làm rơi lúc thả đèn. Hắn ôm lấy ngực trái, nơi trái tim đang loạn nhịp, loạn từ lúc nàng ôm hắn. Cảm giác kỳ lạ này, hắn chưa từng trải qua, cũng không biết nó gọi là gì.