Sau khi trở về, nàng cứ ủ rũ không vui. Nàng làm việc gì cũng lơ đễnh, phải có người bên cạnh gọi nàng mới tỉnh táo lại. Rõ ràng là bản thân muốn dứt, vậy mà bây giờ lại buồn, đúng thật là kỳ lạ. An Ca chợt tỉnh, tự tát mình mấy cái nhẹ vào mặt, bắt bản thân phải triệt để quên đi chuyện này. Không thể để một Triệu Quân Hoài có thể ảnh hưởng đến bản thân được. Chuyện quan trọng bây giờ chính là, phải tìm đường trở về nhà đoàn tụ với gia đình, cho Lăng Phong và Tôn Yên một bài học nhớ đời vì dám lừa gạt nàng, còn hại nàng phải xuyên đến nơi này.
Hạm Đạm lại không biết từ đâu hớt ha hớt hải chạy vào. Nàng cúi người thở dốc, lấy hơi mấy lần vẫn không nói được. An Ca đã nhiều lần dặn dò, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không thể cứ vội vội vàng vàng, càng không giải quyết được vấn đề. Nàng rót một ly trà đưa cho Hạm Đạm, thở dài nói:
"Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, muội cứ phải gấp gáp như vậy làm gì. Uống nước xong thì đợi hơi thở ổn định lại rồi nói."
Hạm Đạm uống cạn ly nước, ngồi xuống ghế cho đỡ mệt. Nhìn cái cảnh này, có ai nghĩ hai người là chủ tớ đâu, giống bạn bè hơn. Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn tiểu cô nương này sẽ bị phạt. Nhưng có nàng đứng ra bảo vệ, cũng không ai dám động đến nàng ấy.
"Tiểu thư, cái này..." Hạm Đạm đưa một lá thư cho nàng, nói được một nửa thì dừng lại thở mạnh ra rồi nói tiếp "Là Phúc Lâm gửi cho người."
"Hả?"
"Nói nhầm rồi, là vương gia bảo Phúc Lâm gửi cho người."
"Ồ."
An Ca nhận lấy lá thư, nhìn trước nhìn sau. Bên ngoài bìa thư không hề đề tên người gửi người nhận gì cả. Xem như là hắn cẩn thận không đề tên, tránh bị người khác nhìn thấy sẽ mang phiền phức đến cho cả hai. Nàng mở ra đọc thử hắn muốn nhắn gì với nàng. Nàng đọc xong lá thư thì mặt biến sắc luôn. Hạm Đạm bên cạnh quan sát nàng, thấy nàng thay đổi như vậy liền thắc mắc:
"Tiểu thư, trong thư viết gì vậy?"
"Muội gặp Phúc Lâm ở đâu?" An Ca không trả lời câu hỏi mà còn hỏi ngược lại Hạm Đạm
"Buổi sáng muội ra ngoài mua điểm tâm cho tiểu thư, lúc trở về thì gặp được Phúc Lâm đứng ở cửa. Hắn đưa cho muội rồi đi luôn."
An Ca trầm ngâm nhìn lá thư trên tay, không nói lời nào. Sở dĩ nàng có biểu cảm như vậy, là vì nội dung trong lá thư. Triệu Quân Hoài nói hắn nhận mệnh lệnh đi khảo sát tình hình chuyện quan lại tham ô. Đương nhiên nhiệm vụ lần này không hề dễ dàng. Quan lại tham ô, kỵ nhất chính là có người phát hiện ra tội của bọn họ. Vì vậy, họ sẽ tìm đủ mọi cách giết người diệt khẩu. Hôm đó hắn nói với nàng đó là lần cuối đến gặp nàng, có phải là hắn đang ám chỉ với nàng về việc này?
"Sao mình lại ngốc như vậy, không phát hiện ra sớm hơn!"
Nàng bỏ lá thư vào bao rồi kẹp nó vào quyển sổ, sau đó thì bảo Hạm Đạm kêu gia nhân chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn về nhà một chuyến.
Bởi vì lần này nàng về bất ngờ, cho nên không có người ra đón. Lúc nàng bước vào cửa, gia nhân còn bất ngờ nhìn nàng, sau đó hành lễ:
"Tiểu thư đã về!"
"Cha mẹ ta có ở nhà không?"
"Tướng quân và phu nhân đang ở trong phòng, thiếu gia đang luyện kiếm ở hậu viện."
"Ngươi đi nói với A Lâm ta có việc tìm đệ ấy, bảo đệ ấy đến phòng đợi ta, ta đi thỉnh an cha mẹ trước."
"Dạ tiểu thư."
An Ca đến phòng thỉnh an Thượng Quan Tưởng và Thẩm Như Ý. Hai người nhìn thấy nàng đột ngột trở về, sợ nàng chịu thiệt thòi ở Tề phủ cho nên hỏi thăm rất nhiều lần. Nàng nói mình không sao hai người vẫn không tin, An Ca chỉ đành nói ra mục đích lần này mình trở về:
"Lần này con về là tìm đệ đệ hỏi một số việc. Cha mẹ yên tâm, con ở Tề phủ rất tốt. Có cha mẹ chống lưng cho con, bọn họ không dám làm gì đâu."
"Vậy thì tốt."
An Ca đứng lên nói "Con xin phép đến tìm đệ đệ."
"Ừ, con đi đi."
An Ca bước thật nhanh trở về phòng mình. Thượng Quan Lâm vừa nghe tin nàng muốn tìm mình đã liền chạy đến, hiện tại đang ngồi đợi nàng. An Ca bước vào trong, lập tức lệnh cho mọi người ra ngoài, kể cả Phù Cừ và Hạm Đạm. Thượng Quan Lâm cảm thấy khó hiểu, trước nay tỷ tỷ mình đâu có như vậy. An Ca kéo tay y ngồi xuống hỏi:
"A Lâm, đệ hiện tại đã được phong là Định Viễn tướng quân rồi, có phải sắp tới sẽ có nhiệm vụ không?"
"Đệ không chắc. Hiện tại biên cương đang ổn định, phụ thân cũng ở nhà, chắc không đến lượt đệ đi đâu."
"Đệ có biết chuyện quan tham ô ở huyện Châu Liêm không?"
"Đệ có nghe, Hoàng thượng đã cử An vương đi điều tra rồi. Mà tỷ hỏi chuyện này làm gì?"
Quả nhiên tin tức này nàng là người biết cuối cùng. Đúng rồi, Tề phủ muốn cho nàng biết, nàng sẽ biết, không muốn cho nàng biết, thì sẽ tự có cách phong tỏa tin tức.
"Đệ từ nhỏ đã thân với An vương. Đệ nói xem, lần này ngài ấy đi, liệu có gặp nguy hiểm không?"
Chuyện Thượng Quan Lâm có qua lại với An vương, nàng cũng là vô tình nghe ngóng được, chứ hai tiểu cô nương kia chẳng chịu hé nửa lời với nàng.
"Chắc là... có." Thượng Quan Lâm nhìn nàng, nhíu mày hỏi "Tỷ bình thường không quan tâm đến ngài ấy, hôm nay hỏi chuyện này làm gì?"
"Ta..." Bị hỏi bất ngờ như vậy, nàng nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Người không quan tâm là Thượng Quan Thời Ca chứ đâu phải nàng. Triệu Quân Hoài dù sao cũng là bằng hữu của nàng, sao nàng có thể bỏ mặc hắn được.
"Thôi bỏ đi. Nếu tỷ lo lắng, vậy thì đệ sẽ giúp tỷ. Đệ sẽ xin Hoàng thượng cùng đi điều tra chuyện này. Vừa giúp được tỷ, vừa có thể lập công." Thượng Quan Lâm đưa lên hai ngón tay, nhếch mày đắc ý "Một công đôi việc."
"Vậy đệ cũng phải cẩn thận, đừng có tự mang rắc rối đến cho bản thân."
"Đệ biết rồi, đệ không còn là trẻ con nữa."
"Em biết rồi, em không còn là trẻ con nữa."
Khi nghe Thượng Quan Lâm nói câu đó, An Ca bất giác nhớ An Tường. Lúc trước khi nàng dạy dỗ đứa em trai này, cậu cũng nói câu y hệt như vậy. Hai đứa trẻ này, sao lại có thể giống nhau như vậy chứ.