Sau lời nói của nàng, Triệu Huyên đã triệt để tức giận, đuổi nàng ra ngoài. Bà nói đây là chuyện của hai nhà, không thể chỉ một mình nàng quyết định. Nếu muốn hai nhà cũng giải quyết, vậy thì nàng sẽ cho bà toại nguyện.
Trước khi trở về phủ tướng quân tìm phụ mẫu, nàng đã đi gặp Tỏa Nhi. Bước vào căn phòng tối tăm đầy bụi, nàng không tự chủ mà hắt xì một cái. Tỏa Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không còn sự cung kính thường ngày, thay vào đó là căm hận. Nàng ta nhếch miệng cười, mỉa mai nói với nàng:
"Thiếu phu nhân, người bình thường đều sống trong nhung lụa, sao hôm nay lại hạ mình đến chỗ này thăm nô tỳ vậy?"
"Hỗn xược..."
Phù Cừ mắng nàng ta một tiếng, nhưng An Ca đã ngăn lại. Bây giờ nàng ta giống như một kẻ điên, có mắng cũng vô ích. Quả thật, Tỏa Nhi không thèm quan tâm đến lời của Phù Cừ. Đan Chỉ lấy một cái ghế, lau sạch rồi đỡ nàng ngồi xuống. An Ca nhìn Tỏa Nhi đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, nhưng cơ thể vẫn còn rất dẻo dai. Chút khổ này của nàng ta, có đáng gì so với những thứ Hạm Đạm phải chịu.
"Tỏa Nhi, ta cũng sắp rời khỏi đây rồi, giữa chúng ta không nhất thiết phải như vậy. Ngươi là người của Tề phủ, ta không có quyền xử tội ngươi, chuyện này để mẫu thân làm đi. Ta chỉ muốn hỏi một câu, tại sao phải làm như vậy?"
Tỏa Nhi như phát điên, cười thật lớn "Thiếu phu nhân nói gì nô tỳ không hiểu. Người hại người không phải là Hạm Đạm sao? Người đến đây tìm nô tỳ có ích gì?"
"Đừng giả vờ nữa."
Nàng ném một cái túi thơm đến trước mặt Tỏa Nhi. Cái này là nàng theo lời Hạm Đạm tìm được trong kho.
"Ta đã đem cho đại phu xem qua, tất cả những cái này, đều có xạ hương bên trong."
Tỏa Nhi nhìn xuống túi thơm bên cạnh, rồi cười như điên như dại. Nàng ta đứng lên, lảo đảo đi về phía nàng. Phù Cừ sợ nàng ta sẽ gây bất lợi cho nàng, liền đứng chắn phía trước.
"Ta cũng chẳng muốn diễn kịch nữa. Đều là ta làm đó. Ngươi có biết lý do vì sao không? Vì ta căm ghét ngươi, ta hận ngươi. Ta hầu hạ thiếu gia từ nhỏ, bưng trà rót nước, trải giường kê gối, đều là ta làm. Ta không mong thiếu gia để ý đến ta, chỉ mong được hầu hạ ngài ấy cả đời. Nhưng ngươi..."
Tỏa Nhi chỉ tay vào nàng, ánh mắt căm hận như muốn xé xác nàng ra
"Từ khi ngươi gả vào phủ, ta không có ngày nào được yên cả. Ngươi nói với phu nhân, đổi hết tất cả nô tỳ hầu hạ. Ta vô cớ bị đuổi ra ngoài, lại bị đẩy đến chỗ ngươi. Từ một nô tỳ nhất đẳng, trở thành một kẻ không ai ngó ngàng đến. Ngay cả một nô tỳ quét dọn cũng có thể cười nhạo ta. Tất cả đều tại ngươi."
Thượng Quan Thời Ca năm đó vì sợ những nô tỳ này có ý đồ bất chính với chủ tử mà bẩm báo với Triệu Huyên đổi toàn bộ người của Tề Nhược. Những nô tỳ hầu hạ Tề Nhược trước đó đều bị điều đến những nơi khác nhau làm việc. Tỏa Nhi đến Tuyết Hoa viện, dưới con mắt của Thượng Quan Thời Ca, không thể không chịu khuất phục. Nàng ta cũng vì vậy mà sinh ra hận ý, luôn tìm cơ hội trừ khử.
Thượng Quan Thời Ca suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân, cũng mang trong mình sự ích kỷ. Nàng ấy làm sao có thể chịu được bên cạnh phu quân có những nữ nhân khác. Việc làm này xét theo đạo lý thì hợp tình hợp lý, nhưng xét theo tình người thì có chút nhẫn tâm. Chỉ tội cho An Ca, những chuyện mà nàng không làm, lại bắt nàng phải gánh chịu hậu quả.
"Tiểu thư, Đàn Hương đã rời đi."
Đan Chỉ đến nói khẽ bên tai An Ca. Lúc nãy bọn họ đã phát hiện ra Đàn Hương lén lút đi theo sau. Những lời mà Tỏa Nhi vừa nói, Đàn Hương sẽ đem bẩm báo lại với Triệu Huyên. Sự thật đã sáng tỏ, Hạm Đạm sẽ được trả lại trong sạch.
"Chuyện này, ta sẽ không truy cứu. Dù sao ta cũng chẳng muốn có thai, xem như là ngươi đã giúp ta đi. Tề phủ xử lý ngươi thế nào, không liên quan đến ta."
Nàng đứng dậy, vuốt lại nếp nhăn trên y phục. Nàng chầm chậm đến gần Tỏa Nhi. Ánh mắt của nàng lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm.
"Ta chỉ muốn hỏi một việc, chuyện độc hạnh nhân lần trước, có phải có liên quan đến ngươi?"
Tỏa Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó thì dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Nàng ta cười khẩy, gật đầu nói:
"Đúng, là ta làm. Lúc đó ta còn thắc mắc, có phải ngươi không ăn bánh hạnh nhân, xem ra ngươi đã ăn rồi, cũng đã trúng độc. Nhưng mạng của ngươi cũng lớn thật, vậy mà lại không giết được ngươi."
"Để ngươi thất vọng rồi."
Nàng xoay người đi về phía cửa. Hôm nay đến đây, nàng chỉ muốn biết nhiêu đây thôi. Thật ra nàng biết chuyện độc hạnh nhân không chỉ liên quan đến Tỏa Nhi, mà còn một người nữa. Nhưng nàng cũng không nhẫn tâm đến mức, khiến một đứa trẻ còn chưa ra đời đã phải rời đi. Người đang làm, trời đang nhìn, nàng ta sớm muộn gì cũng phải chịu quả báo thôi.
"Như ta đã nói, ngươi là người của Tề phủ, cứ để Tề phủ xử lý ngươi. Nhưng những đau đớn mà ngươi gây ra cho ta và Hạm Đạm, ta sẽ đòi lại, từng chút một."
Nàng vừa bước ra cửa, lập tức có hai nô tỳ bưng một chén thuốc vào. Đây là thuốc độc mà nàng trăm phương ngàn kế mới tìm được về. Thuốc độc này, sẽ không lấy mạng người, nhưng sẽ khiến người đó đau quằn quại, lục phủ ngũ tạng như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn xé. Trước khi chết, để nàng ta chịu đau đớn này, đòi lại công bằng cho những vết thương trên người Hạm Đạm.