Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 26


Dưới sự thúc giục của Kỷ Khinh Khinh, cuối cùng tài xế cũng dừng xe ở hầm đỗ xe của Giải Trí Thiên Ngu vào lúc 9 giờ 50. Mười phút sau, Kỷ Khinh Khinh đã bước vào phòng nghỉ, tụ họp thành công với Tần Việt.

Khuôn mặt cô trắng bệch, vừa vào phòng nghỉ đã ngã vật xuống ghế sô pha, nằm đờ ra nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại.

Khi Kỷ Khinh Khinh vào, Tần Việt đang trao đổi về các cảnh quay với công ty quảng cáo.

Anh ta ở công ty cũng không phải là người đại diện tên tuổi gì, trước đó bên trên thông báo xuống bảo anh ta tiếp quản Kỷ Khinh Khinh thay cho Mạnh Tầm. Nghệ sĩ qua tay anh ta không ít nên đối với quá khứ bị bôi đen của Kỷ Khinh Khinh, anh ta cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Ngày hôm qua vừa có tin tức bôi xấu, hôm nay đã có thể xoay mình tẩy trắng, giới giải trí này có quá nhiều chuyện dơ bẩn không muốn người khác biết, anh ta hiểu rất rõ.

"Sao sắc mặt cô lại khó coi vậy?"

Kỷ Khinh Khinh xua tay: "Không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một lát là được."

"Không có chuyện gì thật chứ?"

"Không có chuyện gì thật. Hôm nay phải làm gì?"

Tần Việt đưa cho cô một phần kịch bản quảng cáo: "11 giờ chúng ta phải đến studio để chụp quảng cáo."

Kỷ Khinh Khinh đảo mắt nhìn kịch bản, không dài, cũng chỉ có mấy câu thoại, còn lại là hợp tác chụp hình.

Cô nhìn thời gian: "Vậy thì đi nhanh thôi, kẻo đến trễ người ta lại bảo tôi kiêu ngạo phách lối."

Giới giải trí không phải đều như vậy à?

Đến trễ thì nói kiêu ngạo, mặt lạnh thì nói khinh thường người khác, đối xử với mọi người hiền lành lại nói là nịnh nọt, làm thế nào cũng không phải.

Vì thế Kỷ Khinh Khinh vừa ngồi xuống chưa được mấy phút đã phải bôn ba theo Tần Việt đến studio cách công ty nửa tiếng đi đường.

Kỷ Khinh Khinh vừa mới rời đi thì Lục Lệ Hành đã tới. Xe vừa đến nơi thì anh lại được biết Kỷ Khinh Khinh đã đến studio quay quảng cáo.

Chai thuốc giảm đau trên tay Lục Lệ Hành đã bị bóp biến dạng, anh bảo tài xế lái không dừng lại mà lái thẳng đến studio.

Tài xế tiểu Trương thấy được sắc mặt của Lục Lệ Hành qua gương chiếu hậu thì không khỏi cảm thán tình cảm giữa cậu chủ và mợ chủ thật tốt, cậu ấy cười nói: "Anh đừng nóng vội, sắp đến ngay rồi."

Lục Lệ Hành chỉ “ừ” một tiếng.

Khi Kỷ Khinh Khinh đến studio, lúc này studio vừa mới được bài trí xong.

Đạo diễn đang dặn dò những việc cần chú ý với người phụ trách, người phụ trách tinh mắt, mới liếc một cái đã thấy nhóm người Kỷ Khinh Khinh đi vào nên nhắc nhở đạo diễn.

Đạo diễn nhìn thoáng qua, ông ta cho rằng cô chỉ là một ngôi sao nhỏ hạng ba nên ông ta không cần phải đích thân ra trận, vì thế bèn gọi phó đạo diễn tới trao đổi với Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh vừa ngồi xuống trong phòng hóa trang, phó đạo diễn đã đến bàn chuyện với cô.

Đây là một cảnh quay quảng cáo sô cô la, có hai người đại diện, một người là cô, một người khác là diễn viên nam đang hot tên Lộ Dao, nhà quảng cáo yêu cầu quảng cáo này phải tạo được cảm giác ngọt ngào.

Kỷ Khinh Khinh đã thuộc làu lời thoại, nhưng cảm giác ngọt ngào thì phải diễn thế nào đây?

"Chị Khinh Khinh, thuốc giảm đau và nước ấm chị cần đây ạ."

Kỷ Khinh Khinh nhận thuốc giảm đau do trợ lý đưa đến, cảm giác như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội uống hai viên.

"Cảm ơn."

Cô vừa dứt lời thì cửa phòng hóa trang đã mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy như người mẫu trên sàn catwalk bước vào, xung quanh là bốn, năm  trợ lý và vệ sĩ bảo vệ. Anh ta nhìn thẳng rồi ngồi vào vị trí bên cạnh Kỷ Khinh Khinh, hai thợ trang điểm vây quanh rồi bắt đầu trang điểm cho anh ta.

Gương mặt anh ta rất tinh xảo, làn da trắng nõn, có thể nói là trời phú cho dung mạo xuất sắc nhưng thái độ lại hơi kiêu căng, nhìn khá là khó gần.

Không cần đoán, Kỷ Khinh Khinh cũng biết được người đàn ông này là ngôi sao Lộ Dao lát nữa sẽ hợp tác với mình.

"Chào anh, tôi là Kỷ Khinh Khinh, lát nữa hợp tác xin chỉ giáo nhiều hơn."

Lộ Dao liếc cô một cái rồi lại đưa mắt sang chỗ khác.

... Nhìn cái vẻ như đã chết này kìa.

Kỷ Khinh Khinh cũng lười để ý đến anh ta, cô tự ôm ly nước ấm tiếp tục uống.

Đạo diễn tự mình sang đây, cầm kịch bản giảng giải nội dung quay chụp hôm nay với Lộ Dao, Lộ Dao lạnh lùng đáp lại ông ta vài câu.

Từ vẻ mặt của người đại diện Lộ Dao đã có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nói chuyện với đạo diễn cũng vênh mặt sai khiến, không khách khí chút nào: "Bây giờ đã là 11 giờ, trước 12 giờ cần phải kết thúc công việc. Mặt khác, mọi người không được phép quay phim chụp ảnh bằng điện thoại tại trường quay, cũng nghiêm cấm phát tán những nội dung không liên quan."

Đạo diễn liên tục cười nói: “Tất nhiên.”

Người đại diện “ừ” một tiếng rồi nhìn sang Kỷ Khinh Khinh đang ngồi ở một bên im lặng uống nước, cô ta hơi nhăn mày lại.

Người trong giới giải trí đều biết nếu hợp tác với Kỷ Khinh Khinh thì phải chuẩn bị trước kẻo bị cô lợi dụng tạo scandal, lần này lại là quảng cáo sô cô la, sau này chỉ sợ liên tục bị lên trang đầu.

Nhưng cũng không sao cả, blog xào CP tốt xấu gì cũng là một cách kiếm lưu lượng, là chiến lược marketing phù hợp. Sau này chờ đến khi sóng CP này trôi qua thì chỉ cần đăng một bài thanh minh là được, đến lúc đó cũng chỉ có một mình Kỷ Khinh Khinh bị mắng chửi mà thôi.

"Anh Lộ, cô Kỷ, đạo diễn bảo tôi tới hỏi một chút xem các vị sắp xong chưa?"

Sau khi Kỷ Khinh Khinh uống hết một ly nước ấm thì đã cảm thấy khá hơn nhiều, ít nhất cô cũng không còn cảm giác như có dao cứa trong bụng nữa, cô cười nói: "Tôi lúc nào cũng sẵn sàng."

Bên Lộ Dao cũng đã trang điểm xong, chiếc mặt nạ lạnh lẽo như dán chặt vào mặt anh ta, anh ta gật gật đầu với người phụ trách.

Hai người đi vào trường quay, cầm kịch bản, mặt không cảm xúc nói lời thoại.

Khuôn mặt Lộ Dao căng cứng không chút cảm xúc: "Ngọt không?"

“Ngọt!”

“Không ngọt bằng em.”

Thật ra lời thoại còn chưa đến mười câu, quan trọng là động tác và ánh mắt, trong đó còn có một cảnh Lộ Dao đút sô cô la cho Kỷ Khinh Khinh ăn.

Lộ Dao đưa một viên sô cô la đến bên miệng cô, Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào ngay lập tức tràn ngập khoang miệng.

Quá ngọt.

Đạo diễn hướng dẫn ở bên cạnh vốn không trông cậy vào Kỷ Khinh Khinh, nhưng khi ông ta nhìn thấy hai lần diễn thử thì lại thấy, người không đáng trông cậy lại là Lộ Dao.

"Lộ Dao, ánh mắt này của cậu phải dịu dàng hơn một chút, cười một cái đi, lúc đút sô cô la cho Khinh Khinh ánh mắt hai người phải tương tác..."

Nhưng dù đạo diễn tận tình khuyên bảo mãi, thậm chí còn tự mình ra trận cũng không thể giúp Lộ Dao thể hiện được cảm giác ngọt ngào này, gương mặt anh ta căng cứng như thể muốn thể hiện ta đây đẹp trai nhất thiên hạ, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Kỷ Khinh Khinh từng hoài nghi chẳng lẽ anh ta bị liệt cơ mặt rồi sao?

Người này nói 12 giờ phải đi, mà bây giờ đã là 11 rưỡi rồi, nếu không nhanh lên thì e rằng phải quay thêm một ngày nữa mất.

Kỷ Khinh Khinh lấy một miếng sô cô la từ nhân viên công tác đưa lên miệng Lộ Dao, đổi lời thoại với Lộ Dao.

"Ngọt không?"

Sô cô la đến bên miệng làm Lộ Dao sửng sốt, anh ta đột ngột quay đầu đi, tránh né theo bản năng.

“Há miệng nào!”

Lộ Dao cắn một miếng sô cô la do Kỷ Khinh Khinh đưa tới miệng.

"Ngọt không?"

Lộ Dao chần chờ một lát: "Ngọt."

Kỷ Khinh Khinh cũng không ngại mà cắn một miếng bên cạnh miếng Lộ Dao đã cắn, đôi mắt cười hình trăng non: "Không ngọt bằng anh."

"Tốt tốt tốt, cứ diễn như vậy đi!" Đạo diễn kích động hô lên: "Lộ Dao, cậu đổi lời thoại với Khinh Khinh, chúng ta lập tức quay lại!"

Trong miệng Lộ Dao còn dư lại miếng sô cô la Kỷ Khinh Khinh vừa đưa qua, vừa ngọt vừa ngấy, anh ta gật đầu với đạo diễn.

Kỷ Khinh Khinh cũng rất hài lòng.

Với khuôn mặt cứng đơ này của Lộ Dao, lát nữa không biết sẽ còn NG mấy lần, nhường Lộ Dao ăn sô cô la cũng tốt hơn tự mình ăn.

Sô cô la có nhiều calo, rất dễ mập.

"Tới đây, ánh sáng máy quay đều đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu quay, tranh thủ một lần qua ngay!"

"Anh yên tâm, tôi sẽ không tạo scandal với anh đâu, đừng căng mặt nữa, cười một cái đi." Kỷ Khinh Khinh cười tủm tỉm nhìn Lộ Dao.

Lộ Dao nhìn ý cười trong mắt cô, đưa đầu lưỡi liếm răng là có thể cảm nhận được vị ngọt ngấy của sô cô la còn sót, anh ta thấp giọng “ừ” một tiếng.

“3, 2, 1, bắt đầu!”

Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ bước đến sau lưng Lộ Dao, che mắt anh ta lại, sau đó bị Lộ Dao trở tay nắm lấy tay cô rồi kéo vào lòng, cúi đầu nhìn cô.

Kỷ Khinh Khinh nhìn đôi mắt anh ta, thiếu chút cảm giác ngọt ngào.

Ánh đèn hạ xuống tạo một vệt bóng phía sau hai người.

Cô đưa miếng sô cô la giấu trước đến bên miệng Lộ Dao, Lộ Dao cắn một miếng nhỏ.

"Ngọt không?"

"Ngọt."

"Không ngọt bằng anh."

"Cắt! Ánh sáng bị sao thế, sao vào trong máy quay nhìn lại tối vậy, mau chỉnh lại đi!"

Người đại diện của Lộ Dao đang ở khu vực nghỉ ngơi, khi nhìn sự tương tác của hai người, lông mày chị ta không giãn ra được.

"Chị Án, chụp xong quảng cáo này, anh Lộ Dao có lẽ lại bị Kỷ Khinh Khinh tạo scandal, chúng ta có nên chuẩn bị sẵn sàng trước để đối phó không?"

"Đừng nóng vội, lát nữa về công ty rồi nói."

Tạo scandal không đáng sợ, không thể biến scandal thành lợi ích mới đáng sợ.

"Này anh, đây là trường quay, anh vui lòng rời đi được không?" Nhân viên công tác phát hiện một người đàn ông đứng ở khu vực nghỉ ngơi, không mang thẻ công tác mà nhìn cũng không quen nên tiến lên đuổi người.

Lúc này người đại diện của Lộ Dao mới phát hiện có một người đàn ông đang đứng bên người mình. Anh mặc âu phục, dáng người cao gầy, khuôn mặt càng không thể bắt bẻ. Với ánh mắt đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, chị ta nhận định nếu người này tiến vào giới giải trí thì chắc chắn chỉ cần một lần là có thể nổi tiếng.

Nhưng hình như trông người này hơi quen quen.

Giọng của nhân viên công tác đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, Tần Việt đang giao lưu với nhà quảng cáo ở bên cạnh cũng theo bản năng nhìn về bên này, mới vừa nhìn đã hoảng sợ.

Tần Việt nhanh chóng bước về phía anh: "Sếp Lục, sao anh lại tới đây?"

Lục Lệ Hành đã đến từ khi Kỷ Khinh Khinh đút miếng sô cô la vào trong miệng Lộ Dao, anh đứng ở đây xem toàn bộ quá trình.

Kể cả việc Kỷ Khinh Khinh bị Lộ Dao ôm vào lòng, bị NG hết lần này đến lần khác, rồi nhiều lần đút sô cô la cho Lộ Dao, còn nói đi nói lại câu “không ngọt bằng anh”.

Chai thuốc giảm đau trong tay Lục Lệ Hành lại bị anh bóp đến biến dáng.

"Chỉ tùy tiện tới xem thôi."

Tần Việt cười cười không nói gì, sau chuyện hôm qua Lục Lệ Hành đến tặng hoa, anh ta cũng không còn cho rằng mối quan hệ giữa Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh rất đơn giản nữa.

"Đi rót một ly nước ấm đi."

Tần Việt sững sờ, xoay người đi rót nước ấm.

Trong khi đó, người đại diện của Lộ Dao ở bên cạnh nghe thấy Tần Việt gọi anh như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, bảo sao chị ta lại thấy người này nhìn quen mắt, thì ra là Lục Lệ Hành!

Nhưng anh ta đến đây làm gì?

"Chào anh Lục, tôi là Án Thư, là..."

"Tôi không có hứng biết." Lục Lệ Hành liếc chị ta một cái rồi thản nhiên nói, không cho người ta chút mặt mũi.

"Ngọt không?"

“Ngọt.”

"Không ngọt bằng anh."

"Cắt! Qua!" Đạo diễn từ sau máy quay bước ra: "Hai vị vất vả rồi, nhất là Khinh Khinh, rất cảm ơn cô!"

Ông ta vốn không ôm hy vọng với Kỷ Khinh Khinh, nhưng không ngờ rằng Kỷ Khinh Khinh lại giải quyết cho mình một vấn đề lớn.

"Không có gì đâu đạo diễn, quay xong là tốt rồi."

Vẻ ngoài hiền lành của Kỷ Khinh Khinh khiến không ít người ở đây hơi nghi ngờ về những tin đồn trước đó.

Kỷ Khinh Khinh này nhìn thế nào cũng không giống với loại người kiêu ngạo ương ngạnh, đầu óc linh hoạt xoay chuyển nhanh, hơn nữa cô cũng rất lễ phép, là một cô gái rất có tiềm chất, sao lại bị bôi xấu thành cái vẻ đó?

Kỷ khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bụng, gượng cười miễn cưỡng.

Tên Lộ Dao này đúng là siêu hại người, NG* không biết bao nhiêu lần, trong lúc đứng trên đó bụng cô đã đau đến run cả chân.

*NG: Quay lại.

Kỷ Khinh Khinh từ từ xuống khỏi khu vực quay chụp, cô ôm bụng, khi chuẩn bị nhờ trợ lý lấy cho mình hai viên thuốc giảm đau thì hai mắt sáng rực lên: "Anh Lục, sao anh lại đến đây thế?"

Không phải anh nói đến công ty làm việc à? Sao lại đến chỗ cô?

Lục Lệ Hành đánh giá cô, cô trang điểm nên không nhìn ra sắc mặt thật sự, anh hỏi một câu: "Còn đau không?"

Kỷ Khinh Khinh cảm nhận được cơn đau nhói mơ hồ ở bụng dưới, khuôn mặt lập tức đau khổ: "Cũng đỡ rồi, chỉ còn hơi đau một chút thôi."

"Đã uống thuốc chưa?"

"Uống một viên rồi."

Tần Việt bưng nước ấm tới, Lục Lệ Hành đổ ra một viên thuốc giảm đau từ trong chai thuốc đã bị mình bóp biến dạng.

Kỷ Khinh Khinh nhận lấy, uống chung với nước ấm.

"Công việc xong chưa?"

Kỷ Khinh Khinh gật đầu: "Xong rồi."

"Buổi chiều còn có kế hoạch gì không?" Lục Lệ Hành nhìn về phía Tần Việt.

Tần Việt nghĩ một lát rồi đáp: “Không có, nhiệm vụ hôm nay chỉ có quay quảng cáo này, quay xong thì không còn việc nào khác."

Lục Lệ Hành gật gật đầu.

Lộ Dao cũng xuống khỏi khu vực quay chụp, trong lòng cũng hiểu rõ biểu hiện vừa rồi của mình, nhờ vào Kỷ Khinh Khinh kéo theo mới thuận lợi quay xong quảng cáo này. Anh ta đang chuẩn bị nói vài câu tỏ vẻ cảm ơn với Kỷ Khinh Khinh thì đã nhìn thấy Lục Lệ Hành dùng một tay ôm eo Kỷ Khinh Khinh rồi bế ngang cô lên trước mắt bao người, không cho anh ta cơ hội nói.

Suốt toàn bộ quá trình anh ta chỉ có thể im lặng, sau đó hít vào một hơi.

Kỷ Khinh Khinh hét lên, cô ôm cổ Lục Lệ Hành, tim trong ngực không tự chủ mà đập thình thịnh, đánh anh hai cái: "Làm gì đấy? Anh để tôi xuống!"

"Cơ thể cô không thoải mái, đừng nhúc nhích." Vừa nói, ánh mắt Lục Lệ Hành đã đảo qua Lộ Dao rồi dừng ở trên người Tần Việt: "Đi nói với đạo diễn một tiếng, bảo chúng tôi đi trước."

Mặc dù Tần Việt cũng là người biết nhiều hiểu rộng nhưng trước cử chỉ này của Lục Lệ Hành, anh ta cũng không khỏi choáng váng.

Tần Việt chế cảm xúc kinh ngạc rồi bình tĩnh gật đầu: "... Vâng thưa Sếp Lục."

"Lục Lệ Hành, anh để tôi xuống dưới đi!" Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, Kỷ Khinh Khinh đỏ mặt, nhỏ giọng vội vàng nói: “Anh làm cái gì thế, tôi đã uống thuốc rồi, đau một chút thôi, tôi có thể tự đi!"

“Nghe lời đi.”

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy mình bị Lục Lệ Hành làm cho xấu hổ chết đi được, cô khẽ cắn môi, ghé vào trong lòng ngực anh giả chết.

Thật không dám ngẩng đầu!

Trước khi rời đi, hai mắt Lục Lệ Hành nheo lại nhìn người đại diện của Lộ Dao cảnh cáo, trong mắt hiện rõ sự lạnh lùng: "Yên tâm, sau này cô ấy sẽ không gặp phải scandal nữa đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lệ Hành: Ôm bà xã là chạy nước rút một trăm mét!