Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 16: Xin Thống Soái ra lệnh


Chương 16: Xin Thống Soái ra lệnh

Thanh đao Quan Công của Lôi Hồng Minh dừng cách đỉnh đầu Lăng Hạo khoảng mười centimet, là bị hai ngón tay của Lăng Hạo kẹp lại!

Không thể di chuyển!

Mẹ nó, đang đóng phim sao!?

Đao chém xuống như một tia sét lại bị hai ngón tay kẹp lấy!?

Còn có thể ảo hơn nữa không!

Tách!

Một giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống từ trán Lôi Hồng Minh, toàn thân không tự chủ được mà run lên.

Ông dùng ngón chân để nghĩ cũng biết mình đã gặp phải cao thủ, chính là cái loại tồn tại khiến ông phải tuyệt vọng kia.

“Cậu… Cậu là ai?” Sau khi khó khăn nuốt nước bọt, Lôi Hồng Minh nói với giọng run rây.

Keng!

Lăng Hạo không trả lời, ngón tay hơi dùng lực, thanh Quan Công cực kỳ cứng rắn liền bị gãy.

Ngay sau đó, với một cú lật cổ tay, nửa trước của lưỡi đao bắn về phía một cái cây lớn cách đó không xa như một tia chớp.

Rắc! Ầm!

Cây lớn gãy làm đôi và đổ sụp, để lại những chiếc lá bay đầy trời.

Hít!

Hiện trường vang lên một trận tiếng hít khí, không ít người run rẩy toàn thân không thể kiểm soát.

“Nếu ông không trả lời câu hỏi của tôi lần nữa, thì chết đi!” Sau đó Lăng Hạo nhìn Lôi Hồng Côn một cái, trong không khí tràn ngập sát ý lạnh lùng.

“Nhãi con, mày thật sự cho rằng có chút công phu mèo quào là có thể tự phụ tại trong nhà họ Lôi của tao sao?” Lôi Hồng Côn âm thầm hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp lại.

“Mày đánh nhau giỏi đến đâu thì cũng chỉ có hai người, bọn tao ở đây có hơn một ngàn người, mày cho rằng mày có cơ hội thắng sao?”

“Ngu dốt!” Lục Nguyệt liếc nhìn ông ta như nhìn một thằng ngu.

“Tao sẽ lập tức cho bọn mày biết hậu quả khi khiêu khích nhà họ Lôi tao!” Lôi Hồng Côn

phớt lờ Lục Nguyệt sau đó giơ tay lên.

“Ra tay! Giết bọn chúng!”

Xoạt!

Ông ta vừa dứt lời, hàng ngàn người đồng thời rút vũ khí ra. Một trăm người đàn ông mặc đồ đen có thêm một khẩu súng lục trên tay.

Két! Két!

Ngay lúc tình hình căng thẳng đột nhiên có tiếng xe phanh gấp ở cổng của khu nhà.

Sau đó, gần hai trăm cảnh sát vũ trang hạng nặng nhanh chóng xông vào khu nhà, mỗi người cầm một khẩu súng trường nhắm vào mọỉ người trong nhà họ Lôi.

“Hả!?” Vẻ mặt của mọi người, bao gồm cả Lôi Hồng Côn, đột nhiên thay đổi.

“Cha, Trương Mần Hạo đích thân dân đội!” Lôi gia đại thiếu gia Lôi Tiểu Bân liếc mắt nhìn người đứng đầu, trầm giọng nói.

“Hắn tới đáy làm gì?” Lôi Hồng Côn cau mày, sau đó bước nhanh về phía đối phương.

“Sếp Trương, bày ra trận thế lớn như vậy không biết là có chuyện gì?”

Ông ta đỉ đến trước mặt đối phương, trầm giọng mở miệng, giọng điệu trịch thượng.

Là trụ cột của Lôi gia, ông ta có đủ năng lực, cho dù đối mặt với người đứng đầu Sở cảnh sát Vân Thành cũng có thể không đặt đối phương vào mắt.

“Lôi Hồng Côn, Lôi gia của ông thật là chuyện gì cũng dám làm!” Trương Mẫn Hạo trầm giọng đáp.

“Đến cùng là có chuyện gì, xin cảnh sát Trương nói rõ!” Lông mày Lôi Hồng Côn lại cau lại.

“Tốt nhất các người nên cầu nguyện Thụy Thụy bình an vô sự! Nếu không, lịch sử Lôi gia các người chỉ có thể kéo dài tới hôm nay!”Trương Mẩn Hạo lạnh lùng nhìn đối phương.

“Trương Sở trưởng, lời này có phải hơi quá rồi không?” Giọng điệu của Lôi Hồng Côn trầm xuống, ngừng một chút, tiếp tục nói.

“Nơi này là nhà họ Lôi, nếu Trương Sở trưởng có việc thì xỉn hãy xuất trình giấy tờ liên quan, nếu không chúng tôi xin phép không tiếp đãi!”

“Ông thật sự là chết đến nơi cũng không hối cải!” Sau khỉ Trương Mẩn Hạo nói xong liền phất tay với người của mình.

“Lập tức lục soát, cho dù đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra Thụy Thụy cho tôi!”

‘Vâng!” Một nhóm cảnh sát đồng thanh đáp lại, nhanh chóng đỉ vào phía trong.

“Trương Mẩn Hạo, ông dám!” Lôi Hồng Côn tức giận nói, sau đó giơ tay lên: “Ngăn bọn họ lại!”

“Ông dám!” Trương Mần Hạo cũng lớn tiếng quát: “Nghe rõ, nếu có người cản trở công vụ, trực tiếp nổ súng!”

“Rõ!” Hai trăm người mặc đồng phục cảnh sát đồng loạt hét lên.

Vừa nghe vậy, những người đang muốn tiến lên ngăn cản lập tức dừng lại.

Đùa gì vậy, trên tay đối phương là súng hàng thật giá thật, đi lên chính là chịu chết!

Một lúc sau, những người mặc cảnh phục tản ra khắp các góc của khu nhà.

“Trương Mẩn Hạo, ông…” Mặt Lôi Hồng Côn đỏ lên vì tức giận.

Dưới cơn tức giận, ông ta không bận tâm nhiều nữa, vung tay lên: “Người đâu, trói Trương Mẫn Hạo lại!”

Cộp! Cộp! Cộp!

Đúng lúc này, từ cửa trang viên vang lên một loạt tiếng bước chân đồng đêu.

Cùng lúc đó, hào quang chém giết mãnh liệt tràn ngập toàn bộ khu nhà họ Lôi gia.

Ngoại trừ Lăng Hạo và Lục Nguyệt, tất cả mọi người trong khu nhà đêu nhận thấy một cảm giác ngột ngạt như bị núi đè, rất nhiều người không khỏi rùng mình.

Ngay sau đó, hàng ngàn người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Tất cả đều mặc quần áo gấm, thắt lưng đeo đao, ánh mắt cương nghị, khí thế mạnh mẽ!

“Phán Quan quận Đông báo cáo Thống Soái, Xỉn Thống Soái ra lệnh!”

Người dẫn đầu chính là Phán Quan, một trong năm thanh dao sắc bén của Ảnh Môn!

“Xin Thống Soái ra lệnh!” Hàng nghìn người mặc áo gấm quỳ một gối xuống và đồng thanh hét lên, vang vọng cả bầu trời.

Toàn bộ họ đều nhìn Láng Hạo với ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và ngưỡng mộ vô tận!

Người đàn ông trước mặt chính là Chúa của họ, là tín ngưỡng cả đời của họ!

Hít!!!

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Trương Mẩn Hạo hiện lên vẻ khiếp sợ.

Là người đứng đầu sở cảnh sát Vân Thành, ông đương nhiên đã nghe nói đến cái tên Phán Quan!

Biết đây là một trong năm thanh dao sắc bén của Ảnh Môn, tuyệt đối là một nhân vật đứng ở đỉnh cao!

Chỉ trong vòng một ngày, ỏng đã được gặp ba nhân vật lớn trong truyền thuyết!

Ông có một cảm giác rất không chân thật!

“Đứng dậy nói chuyện!” Lăng Hạo nhìn người của Ảnh Môn, giơ tay lên.

“Cảm ơn Thống Soái!” Âm thanh chói tai lại vang lên, xé nát bầu trời.

“Họ… Họ là ai?”

Trong số những người nhà họ Lôi đã có người không chịu nổi nữa, áp lực này quá đáng sợ!

“Không… Tôi không biết… Trông thật đáng sợ…” Một người đàn ông trong đó trả lời với giọng run run.

“Tôi… Tôi cảm thấy bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đánh bại cả trăm người chúng ta…’

“Hắn… hắn là ai? Làm sao hắn có thể… có thuộc hạ đáng sợ như vậy? Tôỉ… Hôm nay chúng ta gặp rắc rối lớn rồi…” Một thành viên khác trong nhóm nhìn Lăng Hạo, toàn thân run ray.

Những cuộc đối thoại tương tự như thế rất nhiều.

“Thằng hai, có thể nhìn ra là ai không?”

Sau khi Lôi Hồng Côn hít sâu một hơi, ông ta cưỡng ép bản thân ổn định cảm xúc rồi hỏi.

“Đại… Đại ca, e rằng chúng ta thực sự gặp rắc rối fôi!”

Lôi Hồng Minh khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt lộ ra sự khủng hoảng.

“Bọn họ là ai!?” Mí mắt phải của Lôi Hồng Côn lại nhảy lên mấy lần.

“Nếu… Nếu tôi nhớ không Lâm, tổ chức bí ẩn nhất ở cảnh nội, người đứng đầu Quận Đông, được gọi là Phán Quan!” Lôi Hồng Minh khẽ run rẩy.

“Cái gì?” Lôi Hồng Côn hét lớn: ‘ý của mày là, bọn hắn đến từ Ảnh Môn!?”

“Trang phục gấm, Lãnh Nguyệt Đao, đây là

dấu hiệu của Ảnh Môn!” Lôi Hồng Minh hít sâu một hơi.

“Đại… Đại ca, hãy nhìn kỹ hơn lưỡi đao của họ. Có chữ Ảnh Môn khắc trên đó không?”