Chương 23: Tự quyết định
Trên ghế sofa giữa vườn có một thanh niên lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt sáng mặc áo vải, đó chính là Lăng Hạo.
Lục Nguyệt và Phán Quan đứng ở hai bên trái và phải của anh.
Lúc này Lăng Hạo giống như đã thay đổi một gương mặt khác.
Anh tạm thời không có ý định để người ở Đông Châu biết anh đã trở về, tất cả mọi chuyện đều chờ thu xếp ổn thỏa hai mẹ con Tần Vũ Hân rồi mới nói sau.
Ngoài ba người ra, bốn góc trong vườn còn có mười người đàn ông khác mặc cam y, vẻ mặt đầy sát khí.
,rAnh… Anh là ai?” Triệu Gia Hoa nuốt nước miếng, gầm lên.
“Tôi là người nhà họ Triệu ở Đông Châu, nếu các người dám động vào tôi, nhà họ Triệu và các người sẽ không chết không ngừng!”
Lăng Hạo không trả lời, lắc lắc rượu vang trong ly rồi nhấp một ngụm.
“Ba vị thiếu gia, các cậu còn nhớ cái đêm năm năm trước không?”
“Cái gì… Ý anh là gì?” Triệu Gia Hoa thoáng sửng sốt, hai người khác cũng đảo tròng mắt tự hỏi.
“Không nhớ?” Lăng Hạo lại nhẹ giọng hỏi.
“Cũng dê hiểu! Các cậu làm nhiều việc không bằng heo chó như vậy, đúng là rất khó nhớ kỹ mọi chuyện.”
“Để tôi nhắc nhở các cậu, các cậu còn nhớ Trịnh Vân Ni không?”
“Hả!?” Nghe vậy, ba người đồng thời mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tỉa hoảng loạn.
Trịnh Vân Ni, đương nhiên là nhớ rồi!
Đêm đó năm năm trước, nơi này rất náo nhiệt, đó cũng là đêm bọn chúng chơi vui nhất trong những năm gần đây!
Bất cứ khí nào nghĩ về đêm đó, chúng đều cảm thấy một cảm giác hưng phấn không thể giải thích được.
Điều duy nhất khiến bọn chúng cảm thấy mất hứng chính là con nhãi Trịnh Vân Ni kia cuối cùng nhảy xuống sông, vốn dĩ bọn chúng còn muốn giữ lại chơi đùa thật lâu!
“Anh… Anh là ai?” Triệu Gia Hoa hỏi sau khi hít một hơi thật sâu.
Trong lòng gã cũng cực kỳ bực bội, đổi phương là aỉ mà lại đến báo thù cho Trịnh Vân Ni, chẳng lẽ là tàn dư của nhà họ Trịnh?
Không thể nào!
Năm năm trước, nhà họ Trịnh đã bị xóa số, không còn bất kỳ người nào sống!
“Người đòi mạng cậu!” Lăng Hạo mặt không biểu tình nhìn Triệu Gia Hoa: “Cậu sợ à?”
“Anh… Anh dám giết chúng tôi?” Ánh mắt Triệu Gia Hoa đầy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
“Các anh bắt tôi đi ở trước mặt nhiều người như vậy, người nhà tôi chắc chắn đang trên đường đến đây!”
“Nếu anh dám làm loạn, cha tôi nhất định sẽ rút gân lột da anh!”
“Đúng! Nếu anh dám giết chúng tôi, nhất định sẽ chết thảm hơn chúng tôi gấp trăm lần!” Đại thiếu gia Vương gia cũng gầm lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết các cậu!” Lăng Hạo nhả ra một chuỗi vòng khói: “Tôi sẽ để cho người lớn trong nhà các cậu đích thân tiễn các cậu lên đường!”
Rầm rập!
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó ba người đứng đầu mỗi gia tộc mỗi người mang theo hai ba mươi người vọt vào, dẫn đầu chính là nhị đương gia của Triệu gia, Triệu Duyệt Huy.
“Chú hai, cứu con!1′ Triệu Gia Hoa hét lớn.
“Cha, cứu con!” Hai thiếu gia còn lại cũng đồng thời kêu lên.
“Tên khốn kiếp, mày là ai, dám làm chuyện này với người nhà họ Triệu, có biết chữ “chết” viết như thế nào không!?” Triệu Duyệt Huy hét lớn.
“Chú hai, hắn đến để báo thù cho con nhãi chết tiệt Trịnh Vân Nỉ đó!” Triệu Gia Hoa hét lớn: “Mau giết hắn, nhất định phải giết hắn!”
“Hả?” Nghe thấy lời này, Triệu Duyệt Huy thoáng sửng sốt, tiếp tục nhìn Lăng Hạo: “Mày là tàn dư của nhà họ Trịnh?”
Hai gia chủ còn lại cũng kỉnh ngạc nhìn Lăng Hạo.
Ba người bọn họ đồng thời nhớ lại toàn bộ người của nhà họ Trịnh trong đầu, nhưng không aỉ trong số đó trùng khớp với người trước mặt.
“Năm năm trước, đại tiểu thư nhà họ Trịnh
bị thiếu gia ba nhà các ông làm nhục ngay tại đây, sau đó nhảy xuống sông tự sát ”
Lăng Hạo không trả lời Triệu Duyệt Huy, anh rít một hơi thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Các ông nói xem, ba người bọn họ nên chết như thế nào?”
“Hừ! Con khốn đó, nó tự tìm đường chết, không liên quan gì đến con trai ta và những người khác!” Gia chủ Vương gia tiến lên hai bước, giơ ngón tay chỉ vào Lăng Hạo.
Ha!
Một luồng sát ý lạnh lẽo tràn ra từ cơ thể Lăng Hạo, trong đôi mắt anh ngưng tụ hàn quang.
Xoẹt!
Một tia sáng lạnh chợt xuất hiện, thanh loan đao lao nhanh như tia chớp về phía cánh tay của gia chủ nhà họ Vương.
Phựt!
Ngay lập tức, một cánh tay tách ra khỏi cơ thể và rơi thẳng xuống đất, máu phun điên cuồng.
“A…” Gia chủ Vương gia hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy hung ác.
“Tội làm cha mà không biết dạy con!” Lăng Hạo nhàn nhạt liếc nhìn đối phương rồi tiếp tục nói.
“Tối nay tôi sẽ cho ba người một cơ hội, để ba người tự mình tiên con trai xuống dưới quỳ lạy xin lỗi đại tiểu thư nhà họ Trịnh.”
“Đương nhiên, các người cũng có thể từ bỏ cơ hội này!”
“Nhưng hậu quả của việc đó là tất cả những ai đến đây tối nay đều phải nhảy từ đây xuống”
“Ngoài ra, toàn bộ gia tộc sau lưng các người đều sẽ được chôn cùng Trịnh đại tiểu thư.”
“Lựa chọn như thế nào, các người tự quyết định!”
Nói xong, anh cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
“Mẹ mày, mày nghĩ mày là ai? Thật sự không biết sống chết, tao giết mày ngay bây giờ!”
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu đứng sau lưng Triệu Duyệt Huy gầm lên giận dữ rồi vung tay lao về phía Lăng Hạo.
“Không biết tự lượng sức mình!” Phán
Quan đứng bên cạnh Lăng Hạo, ánh mắt trầm xuống, khẽ lật cổ tay.
Xoẹt!
Ánh sáng lạnh lẽo lại xuất hiện, lưỡi đao cực kỳ sắc bén xoẹt qua thắt lưng người đàn ông với tốc độ nhanh như tia chớp.
Bịch!
Người đàn ông do quán tính tiếp tục chạy thêm hai bước, phần thân trên và phần thân dưới của gã lần lượt rơi xuống đất, máu phun ra dữ dội, nhìn thấy mà kỉnh người.
Cả đám người đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt là vẻ kỉnh hãi vô tận.
‘Thằng chó chết, mày vậy mà dám giết người nhà họ Triệu trước mặt tao, đáng chết!” Triệu Duyệt Huy hít một hơi thật sâu, điên cuồng gầm lên.
Nói xong ông ta vung tay lên: “Toàn bộ lên hết cho tao, giết sạch bọn nó!”
“Nhị đương gỉa… Làm… Không được…” Một ông lão dường như sực tỉnh, toàn thân run lên.
Ông ta bước nhanh đến cạnh Triệu Duyệt Huy, run rẩy nói: “Họ… Bọn họ là người của Ảnh Môn…”
“Tôi mặc kệ hắn là ảnh môn gì, hôm nay tôi nhất định phải…” Triệu Duyệt Huy tức giận đáp lại.
Nói được một nửa, ông ta rùng mình: “ông nói cái gì? Người của Ảnh Môn?”
“Mặc cẩm y, Lãnh Nguyệt Đao, toàn thân sát khí, ra tay là thấy máu, ngoài Ảnh Môn thì còn ai có thể!” ông lão lại gian nan mở miệng.
Hít!
Nghe được lời này của ông, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, giống như vừa nhìn thấy quỷ, thân thể run rẩy không kiểm soát được.
Sao lại… sao lại… là… người của Ảnh Môn!?
Khó trách lại hung ác như thế, thân thủ lại mạnh như thế!
“Xin… xỉn hỏi cậu là…?” Triệu Duyệt Huy hơi khựng lại, sau đó nhìn về phía Phán Quan rồi hỏi với giọng run rẩy.
“Ảnh Môn, Phán Quan!”
Hít!
Triệu Duyệt Huy cùng hai gia chủ còn lại toàn thân run rẩy hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống.
Bọn họ không nghĩ tới người trước mặt lại
là một trong năm con dao sắc bén của Ảnh Môn – Phán Quan!
Năm con dao sắc bén của Ảnh Môn chịu trách nhiệm phụ trách năm quận khác nhau. Đông Châu thuộc về Quận Đông, và Phán Quan là người phụ trách Quận Đông của Ảnh Môn!
Một nhân vật cấp bậc này, đừng nói là một gia chủ Triệu gia nho nhỏ mà ngay cả những nhân vật có địa vị cao không thể với ở Đông Châu cũng không dám thở mạnh trước mặt đối phương!
Một nhân vật kinh khủng như vậy sao lại đến Đông Châu?