Nụ cười Giang Nguyên trở nên cứng nhắc. Mới đến cầu thang lầu ba, trên đường đi đã có không biết bao. nhiêu bạn học gật đầu chào hỏi. Lúc này Giang Nguyên cũng dần dần hiểu ra sự việc. Tuy nói sự kiện bắt cóc hôm trước bị cục trưởng Lý đè xuống, cũng không tuyên dương ra ngoài, nhưng nó vẫn được lan truyền khá rộng trong trường.
Mặc dù Giang Nguyên không biết tin tức này lan truyền được bao nhiêu, nhưng nhìn đám sinh viên không chào hỏi thì cũng nhìn hẳn chäm chẵm, sợ là không chỉ có một vài người biết.
Đương nhiên, Giang Nguyên đau đầu nhất chính là lá gan của các bạn nữ sinh khá lớn, nhiệt tình bắt chuyện với hắn, tụm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hẳn, giống như hăn là một con tỉnh tinh bị nhốt trong lồng sắt, khiến cho hắn nhịn không được mà cảm thấy buồn bực.
~ Xin chào Giang lão sư, hihi, haha...
Một số nữ sinh năm hai học y, sau khi nhiệt tình chào hỏi Giang Nguyên, liền lướt qua người hắn tiến vào. phòng học như một cơn gió. Giang Nguyên đi đằng sau, ngửi được mùi thơm lẫn trong gió, nhìn các nữ sinh đang xấu hổ quay đầu lại, không thể làm gì hơn đành gật đầu:
~ Xin chào, xin chào.
Khi bước vào phòng học, Giang Nguyên mới phát hiện hắn quả thật đang rất được chú ý. Vô số ánh mắt đều phóng về phía hẳn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, tập trung còn hơn cả khi nghe giảng, Giang Nguyên vội vàng ngồi xuống một góc, lật giở quyển sách ra xem.
Nhưng hẳn trốn cũng không thoát. Hôm nay Hồ lão không đến, liền có hai bạn nữ sinh chạy đến hỏi một số vấn đề.
Một cô dáng người cao gầy, một cô gương mặt kiều my. Giang Nguyên cũng nhớ được tên hai người này. Cô cao hơn tên Hoàng Liễu Thanh, cô thấp hơn tên Hồ Du. Khi đi học cũng tích cực đặt câu hỏi. Lúc này, nếu sinh viên đến hỏi vấn đề gì, Giang Nguyên tất nhiên là phải trả lời.
- Ồ, là như vậy sao?
Hoàng Liễu Thanh và Hồ Du nghe Giang Nguyên giảng bài, gật đầu ra vẻ hiểu biết. Nhưng Giang Nguyên thì lại cười khổ. Câu hỏi mà hai cô bạn này hỏi thật ra cũng không khó. Ai biết được hai người cố ý đến hỏi hay. là đến nói chuyện phiếm.
Mỗi lần có bạn nữ đến hỏi, Giang Nguyên lại có chút bất đắc dĩ nhớ lại hình xăm quái dị của mình. Lần này hắn trở về, vết thương trên người đã được chữa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, di chứng lớn nhất chính là làn da màu đồng của hắn biến thành màu trắng như hiện tại, khiến cho hắn giống như một tiểu bạch kiểm hơn.
Tuy nói tuổi tác của hắn cũng không lớn hơn mấy cô bạn nữ sinh này bao nhiêu, hơn nữa nhìn các cô cũng rất vui mắt. Nhưng Giang Nguyên biết thân phận của mình. Có những sai lâm vạn lần không thể phạm. Vạn nhất phạm phải, chính là mang đến đại phiền toái cho sư phụ.
Sư phụ hay bảo hắn tìm một sư muội mà quen, nhưng Giang Nguyên biết, bây giờ hắn không có suy nghĩ đó. Còn có nhiều chuyện cần hắn làm. Chuyện tương lai còn phải dựa vào duyên phận.
Sau khi giảng giải xong vấn đề, Giang Nguyên nghĩ rằng hai cô gái này sẽ quay về chỗ ngồi. Ai ngờ ánh mắt Hoàng Liễu Thanh sáng lên, đột nhiên cười nói:
- Giang lão sư, hôm đó thầy rất là đẹp trai.
- Hả?
Giang Nguyên sững người, sau đó hiểu ra:
- Không có đâu.
- Làm gì mà không có? Thầy nguyện ý vì bạn gái như vậy, tụi em hâm mộ Lý Tiểu Vũ muốn chết.
Ánh mắt Hoàng Liễu Thanh tràn đầy hưng phấn.
-Ơ?
Giang Nguyên cứng người, sau đó lắc đầu cười nói:
- Các bạn hiểu lầm rồi. Tiểu Vũ là hàng xóm của tôi, không phải là bạn gái.
Hả, không phải? Thật sự là không phải? Giang lão sư không được gạt người ta đấy.
Hồ Du mở to mắt, kinh ngạc nói. Giang Nguyên nhún vai:
~ Tiểu Vũ mới học năm nhất, còn tôi là lão sư. Điều này sao có thể? Hơn nữa, chuyện này cũng không cần phải gạt mọi người. Nếu không tin, các bạn có thể đi hỏi cô ấy.
Giang Nguyên bên này đang ra sức giải thích quan hệ giữa hắn và Tiểu Vũ, không hề hay biết đằng sau hắn đang có không ít ánh mắt đố ky hoặc hâm mộ nhìn sang. Dù sao, Hoàng Liễu Thanh và Hồ Du cũng được. xem là mỹ nữ của khoa. Nam sinh theo đuổi cũng không ít. Thấy hai người vây quanh Giang Nguyên chuyện trò thân thiết, khó tránh khỏi khiến cho đám nam sinh vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Hiển nhiên cũng có người chửi thầm. Lão sư này đúng là bắt cá nhiều tay. Đã có được học muội Tiểu Vũ tuyệt sắc giai nhân rồi, tại sao còn đi chiếm đoạt tài nguyên của khoa chúng tôi? Đúng là không biết đạo lý mà.
Tiếng chuông vào học vang lên, Giang Nguyên mỉm cười thúc giục:
- Được rồi, vào học thôi. Các bạn trở về chỗ ngồi đi.
- Phủ Kỳ Hãng bao gồm não, tuỷ, xương, mạch, đởm, nữ tử bào. Công năng cũng giống như nội tạng, chủ tàng. âm tỉnh.
Giang Nguyên đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng bài.
- Tố Vấn có nói: Đầu giả, minh tinh chỉ phủ...
Giang Nguyên vừa mới nói đến đây đã có người giơ tay phía dưới.
Giang Nguyên đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy là một bạn nam sinh vóc dáng khá cao, khi giơ tay cũng khá bắt mắt. Nhìn nét mặt nghỉ hoặc của cậu, Giang Nguyên gật đầu hỏi:
- Bạn học này, có vấn đề gì không? - Lão sư, xin hỏi nữ tử bào là gì vậy? Vẻ mặt bạn nam vô cùng tò mò.
Nghe vấn đề của bạn nam sinh, Giang Nguyên mỉm cười, sau đó nói:
- Bạn nam này, bạn có thể tưởng tượng một chút, nếu đã tên là nữ tử bào, tất nhiên là nam không thể có. Các bạn đã học về giải phẫu học, có cơ quan nội tạng nào mà bạn nữ có mà bạn nam không có không?
Nói đến đây, Giang Nguyên dừng một chút rồi nói tiếp: