Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 12: Nghi vấn nguồn gốc của bệnh


Hạ Kiều Nghi vội vàng đẩy Lục Đông Phong cách xa.

“Mẹ…”

Cô xấu hổ cất tiếng.

Hạ Lam cũng bối rối không kém, thật không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Bà cảm giác con gái bị một con sói đói ôm lấy không ngừng cắn mút.

Mấy người ánh mắt nhìn nhau ngưng trọng. Cuối cùng không thể để tình hình rơi vào thế ngượng ngùng như này mãi, Hạ Lam đành lên tiếng.

“Ui… sao mắt mờ thế nhỉ? Chẳng nhìn rõ gì hết.”

Nói rồi bà còn vờ híp nhẹ mắt sau đó quay người ra ngoài. Muốn trốn.

“Bánh kem cũng chảy hết cả rồi đấy, hai người chưa muốn ăn nhưng bà già này đã thèm nhỏ rãi rồi đây.”

Giọng mẹ lanh lảnh vang lên.

Hạ Kiều Nghi đỏ bừng hai má, quay sang trừng mắt với người đàn ông rồi bỏ ra ngoài. Lục Đông Phong gương mặt không giấu được hạnh phúc, đi theo cô ra ngoài.

Còn không ngại có mẹ cô mà tiến tới nắm tay. Hạ Kiều Nghi hất tay anh nhưng không được, liền mặc anh. Ngồi xuống ghế sô pha.

Hạ Lam cắm nến lên bánh sinh nhật, ánh mắt như có như không dừng trên sợi dây chuyền. Cánh cổ trắng mịn của con gái kết hợp rất ăn ý với sợi dây.

Trong lòng rất tán thưởng người có mắt nhìn.

Tuy rằng là rất ưng ý với Lục Đông Phong nhưng lúc Hạ Kiều Nghi thổi nến rồi cắt bánh xong bà vẫn nhịn không được mà nhắc nhở.

“Mặc dù mẹ không cấm cản Nghi Nghi yêu đương, nhưng mà con không được vì chuyện này mà xao nhãng học hành đâu đó.”

“Con biết rồi. Bác cứ yên tâm ạ, con sẽ thúc ép em học không để em suy nghĩ linh tinh mà xao nhãng học hành. Còn phải đỗ trường Kinh Tế A nữa…”

Lục Đông Phong tranh lời của cô.

Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà liếc anh, anh thấy thế thì cười ngại ngùng sau đó mới ngoan ngoãn ngồi yên.

Hạ Lam xem như cũng hài lòng về câu trả lời này, gương mặt mỉm cười.

“Với lại…”

Bà có chút ngập ngừng. Ánh mắt lảnh tránh nhìn ra bên ngoài cửa ban công.

“Có làm gì thì làm… mấy cái biện pháp an toàn… nhớ chú ý…”

“Khụ khụ.”

Hạ Kiều Nghi nghe nhắc đến chuyện này thì xấu hổ mà ho sặc. Sao mẹ lại biết chứ?

Lục Đông Phong cũng hơi ngại, tai anh ửng đỏ nhưng vẫn không quên vuốt vuốt lưng giúp cô gái.

“Con biết ạ.”

Anh đáp lời.



Sau khi ăn bánh sinh nhật, Hạ Kiều Nghi muốn mình lập tức lao vào làm “lễ” chào hỏi mấy quyển vở kia, cô muốn học chúng ngay lập tức. Ai nghĩ tới, Lục Đông Phong còn tử tế vượt mặt cô mà xin phép mẹ cho cô ra ngoài đi dạo với anh.

Hạ Lam trong lòng đoán già đoán non, cuối cùng mập mờ nói:

“Hay để mẹ ra ngoài cho hai đứa ở nhà?”

“Mẹ…”

Hạ Kiều Nghi rất rất e thẹn xấu hổ có được không? Chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

“Không cần đâu ạ, con muốn đưa Nghi đi trung tâm thương mại vui chơi để thư thả đầu óc, không để em bị áp lực thi cử như vậy kết quả mới tốt được.”

“À ra là vậy.”

Hạ Lam như vỡ lẽ.

“Vậy hai đứa đi đi.”

Hạ Kiều Nghi không muốn nhưng cô lại bị mẹ đẩy ra bên ngoài.

“Con còn không đi, cả tháng nay đều ở ru rú trong nhà rồi.”

Biết mình không thể chối cãi, cô chỉ đành quay sang chống chế.

“Con chưa thay đồ.”

Trên người đều là bộ đồ ngủ ở nhà.

“…”

Cứ vậy, dự định trong ngày sinh nhật chỉ ở nhà tránh đàn ông của cô bị Lục Đông Phong phá tan tành. Thế nhưng cô cũng đã nhất thời quên mất chuyện đó, trong đầu chỉ nhớ đến hình ảnh mấy quyển vở. Lúc đến trung tâm thương mại, anh kéo cô vào khu vui chơi, chơi chán rồi mới đi sang khu mua sắm.

Tên này đúng là muốn tiêu tiền cho cô đây mà.

“Em thích cái này không?”

“…”

“Cái này thì sao?”

“…”

“Cái này cũng rất đẹp, rất hợp với em.”

“…”

“Bộ này em mặc sẽ xinh lắm.”

“…”

Anh giống như là người nhân viên tư vấn bán hàng, cứ thế mà mời chào, hỏi cô hết thứ này thứ kia. Thế nhưng phần lớn cô đều là lắc đầu. Cô thích chủ yếu đều là mấy chiếc váy hở hang táo bạo, mà anh chọn toàn là đồ bánh bèo.



Tuy rằng thẩm mỹ của cô bây giờ không còn quá khắt khe như trước, chỉ là không muốn tiêu nhiều tiền của anh thôi.

Mà thấy cô cứ lắc đầu mãi, anh lập tức không hỏi nữa mà cứ nhìn trúng cái nào liền lấy luôn cái đó. Thấy không ổn. Hạ Kiều Nghi lập tức kéo cánh tay anh.

“Không mua nữa. Tôi muốn đi ăn gà rán.”

“Được.”

Lục Đông Phong sau khi thanh toán, báo địa chỉ liền để nhân viên vận chuyển đem đồ đi. Sau đó hai người mới đi tới khu ăn uống.

Lúc đang ăn chiếc cánh gà thì bị Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai đang đi cùng nhau bắt gặp. Hạ Kiều Nghi đưa mắt nhìn Lục Đông Phong, nghi ngờ đây là một sự sắp đặt gặp mặt.

“Anh… Tiểu Nghi, hai người vậy mà lén lút đi mảnh.”

Lục Ái Ái ngồi vào bàn hai người một cách tự nhiên, bên cạnh Ngữ Thu Mai cùng bạn trai cũng ngồi vào. Cứ vậy liền trở thành một bàn.

“Tiểu Ái, cậu nói xem có buồn không, bây giờ Tiểu Nghi không coi chúng ta là bạn nữa rồi kìa. Sinh nhật mà chẳng thèm đi với bạn, chỉ biết dính lấy người yêu thôi.”

Nói thì nói vậy, tay Ngữ Thu Mai lại đưa cho cô một túi quà nhìn rất sang chảnh. Không cần nhìn cũng biết bên trong là túi xách. Lục Ái Ái cũng tặng quà. Hai người đều là con gái trong một gia đình quyền thế, cho nên giá trị quà rất lớn.

Lúc này bạn trai của Ngữ Thu Mai là Úc Văn Khang mới nói chuyện với cô.

“Kiều Nghi, thật không biết hôm nay là sinh nhật cậu nếu không tôi cũng đã chuẩn bị quà.”

Hạ Kiều Nghi cười nhạt đáp lại. Thái độ rất không thiện chí.

“Không sao.”

Cô không ưa nổi đối phương. Vì đời trước hắn ta cũng đã từng là đàn ông lăn qua giường với cô. Nhớ lại, chính là ngày này, cô và hắn ta…

Haizzz. Trong lòng thở dài.

Nhưng lúc đó cô không hề cố ý làm trò khốn nạn sau lưng bạn thân. Chẳng qua là vì cô say quá nên mới không biết gì mà quan hệ tình dục với hắn, ở ngay tại khách sạn trong khu tổ chức tiệc sinh nhật. Sau đấy, cô nghe hắn ta giải thích là hắn ta cũng say nhưng cô không tin, mà không thể làm gì khác.

Lúc đó cô chỉ biết cố gắng giấu diếm không để Ngữ Thu Mai biết.

Cũng may, hai người họ yêu nhau không lâu. Khoảng một tháng sau sinh nhật cô liền chia tay, lý do Úc Văn Khang đã cắm sừng Ngữ Thu Mai. Cặp kè với mấy em khối dưới.

Hạ Kiều Nghi cuối cùng mới biết lý do, hắn ta ấy vậy mà nghĩ cô còn trinh nên cướp đoạt của cô, lúc đó còn không thèm đeo bao. Chắc hẳn hắn ta cũng không ngờ nhìn cô thanh thuần ngoan ngoãn thế này mà lần đầu tiên đã bị Lục Đông Phong phá mất rồi.

Chợt…

Trong lòng nảy ra một suy nghĩ.

Có khi nào…

Có khi nào… bệnh là cô lây từ hắn không?

Úc Văn Khang là một badboy đích thực tại trường học lẫn cả xã hội. Trước khi yêu đương với Ngữ Thu Mai hắn từng quen không ít người. Thêm cả tin đồn hắn ta thường xuyên ra ngoài chơi gái cô cũng không phải là chưa từng nghe.

Hạ Kiều Nghi bụng dạ sôi sục sốt đến nóng cả ruột, nhìn sang Ngữ Thu Mai đầy lo lắng. Đời trước cô không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao… tại sao khi cô xảy ra chuyện lớn như thế mà Ngữ Thu Mai một chút cũng chẳng liên lạc với cô?

Ít nhất là chửi một câu hay khuyên một câu cũng được nhưng cũng đều không có?