Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 34: Khuyên bảo


Thế nhưng, sau đấy cô giáo cũng đã phát hiện ra điểm bất thường. Đi một chút thì không nói, chứ sao mấy người họ lại đi cả giờ học như vậy. Cô giáo cho một bạn học ra hỏi han mấy bạn, lúc cậu ấy trở về có chút gấp gáp, trên mặt thần sắc lại có vẻ lo lắng.

“Cô ơi, mấy bạn nói đau không chịu được. Nói cô hãy gọi bác sĩ cho bạn.”

Cô giáo lúc này mới cuống cả lên. Trước tiên là gọi cho thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm nhanh chóng xuất hiện để đưa học sinh của mình đi tới bệnh viện. Các giáo viên trong trường hay tin cũng lũ lượt chạy tới xem có giúp được gì không.

Giờ học buổi chiều cứ vậy mà tan.

Trong khi mọi người vẫn luôn tay luôn chân, Hạ Kiều Nghi đứng tại cửa lớp học ánh mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời nắng còn chưa tắt. Cơn nóng nực khiến cô phải rời mắt đi, xoay người vào lớp. Vô tình đụng phải ánh mắt của Úc Văn Khang ở lớp bên cạnh.

Cô lạnh mặt nhìn cậu ta, trong lòng chợt nghi ngờ. Trước khi rời đi, cậu ta đã nâng khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm. Sắc mặt cô lúc này đã tối sầm lại.

Hạ Kiều Nghi trải qua một đời sóng gió… à chủ yếu là cô đi gây sóng gió cho người khác, có chuyện gì là chưa từng trải qua. Chuyện bỏ thuốc sổ vào cốc nước của người khác từng làm không ít.

Nhớ có lần cô bỏ thuốc sổ vào nước của Thẩm Yến Ngọc, kết quả bạn cùng phòng đại học của cô ta uống phải. Vì liều quá nhiều nên phải nhập viện điều trị.

Nhớ lại quá khứ độc ác, lúc này nở nụ cười có phần chua chát.

Không ngờ đến đời này khi tỉnh dậy chính mình phải trải nghiệm qua những chiêu trò thâm độc mình đã bày ra cho người khác.

Úc Văn Khang…

Ý tốt của tôi thành ra cậu lại lấy oán báo ơn…

Cô phủi phủi tay xoay người vào lớp.

Buổi chiều trở về nhà, trước cửa nhà không ngờ là Dương Lan Anh. Cô ta ấy vậy mà biết nhà của cô.

“Không ngờ chị sống ở đây.”

Dương Lan Anh nói một câu, chẳng rõ là ý châm chọc hay gì.

Hạ Kiều Nghi tiến tới mở cửa vào nhà.

“Vào đi, nếu cô đã nôn nóng như vậy thì vào đây chúng ta nói chuyện một thể.”

Dương Lan Anh dù sao cũng là tiểu thư nhà giàu, nhà cô không bé nhưng so với người sống ở trong biệt thự xa hoa như cô ta thì vẫn là rất chật chội. Qua từng hành động của Dương Lan Anh, cô nhìn rõ được ý bài xích trong ánh mắt ấy.

Hạ Kiều Nghi rót một cốc nước cho Dương Lan Anh.

Dương Lan Anh không uống, chỉ nhìn cô chăm chăm.



“Chị mau nói đi, rốt cuộc chị muốn làm gì?”

Hạ Kiều Nghi đã sống qua một đời, lúc này cô thực nhìn thấu kiểu người như Dương Lan Anh. Tính ra cô ấy rất giống cô của kiếp trước. Cho nên muốn cải tạo người em gái này, đi theo một hướng tốt hơn.

Dù sao chẳng phải ai cũng có cơ hội làm lại cuộc đời như cô. Nếu không, xã hội này đã không có kẻ xấu.

Hạ Kiều Nghi vẻ thở dài:

“Thực ra buổi trưa tôi định hỏi cô chuyện khác, chứ không có ý định đe dọa cô. Vậy mà cô từ đầu đến cuối không cho tôi nói một lời.”

Trước tiên cô sẽ để cho em gái này có cảm giác an toàn trước đã.

Dương Lan Anh ngoài mặt đã nghi ngờ:

“Vậy chị định hỏi tôi chuyện gì?”

“Có lẽ cô ở khối dưới nên không biết, hôm qua mới có người làm loạn đồ đạc của tôi, xé hết sách vở rồi tài liệu ôn thi để ngăn tôi vào đại học. Thầy giáo có giúp tôi check camera nhưng đều bị xóa hết dữ liệu rồi.”

Dương Lan Anh vừa nghe xong đã đứng phắt dậy, gương mặt sửng sốt lại có chút sợ sệt.

“Tôi không làm… chị… chị…”

Cô ta định hỏi cô lại định mách lẻo với Lục Đông Phong nói xấu cô ta hay sao? Chuyện Lục Gia đánh tiếng có hành động với Dương Gia đã khiến cô ấy bị ba mẹ quở trách một trận tơi bời rồi.

“Tôi biết là cô không làm, vì hôm đó cô đâu rảnh để đi hãm hại tôi?”

Sắc mặt Dương Lan Anh lại một lần tái mét. So với chuyện bị mách lẻo thì chuyện này cũng nghiêm trọng không kém. Rốt cuộc Dương Lan Anh lại cảm thấy mình bị một đứa nhà nghèo đưa vào tròng.

Thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô ấy. Hạ Kiều Nghi hơi nghi hoặc. Tính sai rồi sao? Cô hình như không được giỏi trong việc điều khiển cảm xúc của người khác lắm nhỉ?

Hạ Kiều Nghi nắm lấy tay của Dương Lan Anh khi cô ta sắp ngã ngồi xuống đất, kéo cô ta ngồi lại xuống ghế.

“Đừng sợ, tôi hiểu những gì cô đang trải qua. Cô phải hiểu rõ một điều là tôi không có ý muốn gây khó dễ cho cô, nếu như cô phối hợp với tôi thì mọi chuyện sẽ không trở nên quá tệ. Cô hiểu không?”

Dương Lan Anh khẽ lắc đầu. Cô ấy vẫn còn rất mông lung, nhưng thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình kia thì lại chợt cảm thấy Hạ Kiều Nghi thực sự không muốn làm khó mình.

“ y da… bây giờ cô chỉ cần hiểu thế này: tôi chỉ muốn giúp cô, còn cô chỉ có nhiệm vụ duy nhất là hợp tác với tôi. Được chứ?”

“Chị giúp tôi cái gì?”

Hạ Kiều Nghi ra vẻ thản nhiên:

“Đương nhiên là chữa bệnh rồi.”



“Tôi… tôi không có bệnh…”

Hạ Kiều Nghi hiểu mà, lại một người con gái nữa ngây thơ cho rằng mọi thứ đơn giản, chỉ là do sinh lý quá lớn.

“Cảm giác ham muốn bất kỳ nơi đâu, nếu không được đáp ứng sẽ rất đau đớn tại nơi đó, nó không khác gì cơn nghiện. Tôi nói đúng chứ?”

Dương Lan Anh lẩn tránh ánh mắt. Cô ta luôn cảm thấy Hạ Kiều Nghi không phải một người đơn giản, nếu không sao có thể nhìn thấu mình như vậy.

“Bây giờ mới chỉ vừa hình thành bệnh thôi, cho nên chữa trị sẽ không mất nhiều thời gian.”

Hạ Kiều Nghi khuyên cô ta:

“Chữa sớm thì cô sẽ trở về bình thường. Nếu không đợi bệnh phát nặng thì mọi chuyện không còn dễ dàng như vậy đâu. Có lẽ cô hiện tại vẫn chưa hiểu được, bị dục vọng điều khiển lý trí… đến khi nhận ra, mọi chuyện sẽ chẳng còn cứu chữa được nữa.”

Dương Lan Anh bị cảm xúc trầm lắng của Hạ Kiều Nghi dọa cho sợ mà rưng rưng:

“Vậy… giai đoạn cuối sẽ thế nào?”

“Giai đoạn cuối à…?” Hạ Kiều Nghi suy ngẫm: “Cô sẽ tự khỏi thôi nhưng chờ đợi cô là cái chết…”

“Không… không… tôi không muốn chết…”

Dương Lan Anh đôi mắt đã đẫm lệ.

Hạ Kiều Nghi dỗ dành cô ta.

“Nghe tôi, cuối tuần tôi cùng cô đi khám.”

“Tôi biết rồi. Nhưng… nhưng tại sao chị lại biết những chuyện này?”

Hạ Kiều Nghi đầy tâm trạng đáp lại:

“Chị gái của tôi từng bị.”

“Vậy chị ấy đâu rồi? Có chữa được không?”

“Không còn trên đời nữa rồi.”

Dương Lan Anh nhìn ánh mắt đỏ lựng giống như nhớ về người chị đã khuất. Trong lòng lại cảm thấy thương xót. Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn phối hợp.

Hạ Kiều Nghi có hỏi qua hôm đó cô ta cùng với ai. Sau đấy hai người nói chuyện thêm một lúc lâu, Dương Lan Anh hỏi tại sao cô biết chuyện của cô ấy thì Hạ Kiều Nghi đã nói đợi cuối tuần đến bệnh viện thì sẽ hiểu.