Trên dọc nẻo đường trở về nhà, Hạ Kiều Nghi không nói lấy một lời. Cô tựa vào cửa xe, ánh mắt chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Cảm thụ cuộc sống tự do đã lâu không thấy.
“Nghi à… anh cảm thấy từ lúc tỉnh dậy em giống như một người khác.”
Nghe thế Hạ Kiều Nghi chợt muốn đùa anh.
“Đúng vậy đấy, tôi đã trưởng thành sau một đêm chỉ vì gặp phải con sói đói là anh.”
Một câu đùa ấy vậy vào tai Lục Đông Phong lại trở thành một câu nói rất nghiêm túc, anh lại một lần nhắc đến chuyện chịu trách nhiệm.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà, đừng buồn nữa.”
“Anh định chịu thế nào?”
Cô tò mò.
Đời trước cô ngủ với anh xong cũng chẳng đợi anh đưa về nên vốn không nghe được mấy lời muốn chịu trách nhiệm từ anh.
“Đợi em học xong, lập tức sẽ kết hôn với em.”
Đôi môi cô chợt run nhè nhẹ.
“Vậy à… Thế thì tôi sẽ bảo mẹ ngoài học đại học thì còn phải học cao học và lên tiến sĩ nữa.”
“Ui…”
Lục Đông Phong nhịn không được mà phát ra âm thanh có phần giống trẻ ngốc. Nếu là Hạ Kiều Nghi trước kia, có chết cũng không yêu được anh. Nhưng mà ngay lúc này, sau khi trải qua quá nhiều sóng gió cô lại chợt cảm thấy anh cư nhiên cũng dễ thương lắm.
Khóe môi nở nụ cười, nghe anh nói.
“Thế thì phải đổi lại, đợi em đủ tuổi kết hôn sẽ cưới em. Sau đó nuôi em đi học cũng tốt.”
“Anh cứ làm như tôi muốn cưới anh đấy?”
Cô liếc mắt nhìn anh. Lại cảm nhận được ánh mắt có phần không vui của anh. Anh nắm lấy tay cô vừa tập trung lái xe, qua một lúc lâu mới thì thầm.
“Vậy sẽ đợi đến khi nào em muốn, được không?”
Hạ Kiều Nghi không trả lời.
Chiếc xe dừng dưới khu chung cư. Nơi đây là một tòa nhà cao sáu tầng, thiết kế kiểu gia đình, diện tích không lớn không nhỏ. Vừa đủ cho bốn người, nhưng nhà cô chỉ có hai cho nên nhìn rộng hơn những căn khác.
Xung quanh đều là những kiểu chung cư nhỏ lẻ như vậy, bên dưới dọc hai bên đường là hàng cây lớn rũ bóng giống như mái vòm che nắng cho cả con đường. Rất râm mát lại có phần thơ mộng.
“Được rồi, anh về đi.”
Hạ Kiều Nghi vừa xuống xe là lên tiếng đuổi anh.
Lục Đông Phong lại có vẻ không tình nguyện. Anh muốn lên chào bác gái một tiếng. Nhưng nhìn cô gái đã bày ra bộ dạng này, hẳn là sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Vậy anh về.”
Đúng lúc này, Hạ Lam từ bên trong mở cửa cổng chung ra bên ngoài đi vứt rác. Mắt thấy cô gái cùng chàng trai đứng bên cạnh chiếc xe xịn nhất thời không nghĩ tới lại là con gái mình.
“Nghi Nghi.”
Nghe tiếng gọi, Hạ Kiều Nghi lưng cứng đờ. Cô xoay người nhìn về phía mẹ, giây sau nhịn không được mà chạy tới ôm chầm lấy bà.
“Mẹ ơi…”
Hạ Lam có gương mặt hiền lành, nhìn rất phúc hậu. Giống y như con người của bà. Người ta nói tâm sinh tướng đúng không sai.
Hạ Lam cũng khá bất ngờ vì hành động của cô. Bà trong lòng xúc động nhưng ngoài mặt lại lo lắng nói.
“Tránh một chút, mẹ còn chưa vứt rác không khéo lại bị bẩn bây giờ.”
Nhìn thấy túi đen, Hạ Kiều Nghi chủ động nắm lấy.
“Mẹ lên trước đi, để con.”
“Ôi, không cần dâu.”
Hạ Lam vội vàng chối. Con gái được nuông chiều từ nhỏ, chẳng phải động tay động chân gì cả. Bình thường cô cũng không muốn đụng vào mấy thứ đồ bẩn thế này. Bà cũng không muốn con gái chịu khổ, vì con bé sinh ra vốn đã mang trong mình những bất hạnh rồi.
Hạ Lam nuôi Hạ Kiều Nghi thực đã giống một công chúa không khác. Nhưng Hạ Kiều Nghi lúc này chỉ cảm giác điều đó đúng là sự bất hiếu, lớn mà chẳng giúp được gì cho mẹ.
“Không sao đâu. Có túi rác thôi mà.”
Cô nhận lấy, tính xoay người đi thì vẫn nhìn thấy Lục Đông Phong đứng đó. Trong lòng bồn chồn nhìn anh tiến tới.
“Con chào bác.”
“Đây là bạn của Nghi Nghi sao?”
Hỏi rồi bà cũng cảm thấy không đúng lắm, Nghi Nghi con bà từ lúc nào đã quen quân nhân đây?
“Vâng, con là Lục Đông Phong, là bạn trai của Nghi.”
Hic.
“Anh nói linh tinh gì đấy?”
Lục Đông Phong tỏ ra bất đắc dĩ nhìn Hạ Lam.
Có điều vì có cái mác quân nhân cho nên Hạ Lam rất ưng ý anh, lại thêm gương mặt hiền lành đáng tin cậy thì chợt cảm thấy con gái quen bạn trai cũng không có gì xấu.
“Được rồi, không cần cãi nhau.”
Nói rồi bà quay sang nhìn Lục Đông Phong cười hiền.
“Đông Phong sao, tên hay lắm. Vậy vừa hay bác nấu cơm nước xong xuôi, con cùng vào ăn với hai mẹ con bác đi.”
“Dạ.”
Lục Đông Phong cứ tự nhiên đồng ý. Rồi theo chân Hạ Lam vào bên trong nhà.
Hạ Kiều Nghi đi tới khu thùng rác phân loại, vứt rác xong mới trở về. Hiện tại trong lòng cô rất phức tạp. Khu phố này bây giờ vẫn còn mới mẻ, nhìn không khác gì khu phố văn minh. Nhưng sau mười năm, nó đã nhuốm một màu cũ kỹ.
Hạ Kiều Nghi từ khi mẹ mất, cô đã không trở về nơi đây. Có một lần trong quá trình bị truy nã, duyên số thế nào mới trốn tới. Cũng nhờ vậy mà ẩn náu được lần đó.
Trở về nhà, nhìn không gian quen thuộc trong lòng lại dâng lên tầng xúc động. Nén mãi mới không tiếp tục khóc.
“Nghi Nghi, mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm.”
“Vâng.”
Cô nhỏ giọng đáp lại vậy mà lại khiến cho Hạ Lam không khỏi bất ngờ. Con gái hôm nay sao lại ngoan ngoãn bất thường như thế?
Phải chăng đã có chuyện gì?
Ánh mắt bà không tự chủ được nhìn về phía Lục Đông Phong. Người này chẳng lẽ đã làm gì con gái của bà sao?
Bà chăm chú nhìn con gái đang chậm chạp bước tới cửa phòng. Nhất thời không dám tin vào mắt mình, tướng đi hai hàng thế kia chắc chắn là thế rồi. Con gái… con gái…
“Bác gái, con biết bác đang nghĩ gì.”
Lục Đông Phong lên tiếng.
Hạ Lam khi nãy còn có ấn tượng tốt về anh, lúc này sắc mặt đã tối sầm lại. Dù bà hiền lành nhưng con gái còn chưa đủ tuổi đã bị người ta giở trò thì có vui nổi không? Lại thêm quân nhân thì chắc chắn sức lực cũng hung hãn lắm, con bà nhỏ nhắn thế kia…
Ôi trời…
Càng nghĩ càng thấy thương con.
“Con chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với Nghi ạ.”
Lục Đông Phong rất căng thẳng. Nhìn sắc mặt bác gái đáng sợ quá. Anh vội nói:
“Đợi Nghi tốt nghiệp cấp ba… con chắc chắn sẽ cưới cô ấy làm vợ.”
Thời gian từ bây giờ đến lúc đó cũng chỉ còn mấy tháng, đương nhiên không sợ Lục Đông Phong chạy trốn.
“Cái này…”
Hạ Lam hơi chần chừ. Bà không vui thật nhưng cũng không muốn con gái lấy chồng sớm.
“Con bé còn phải đi học đại học, chuyện hôn sự bây giờ không cần tính tới. Hai đứa hiện tại yêu nhau thì được, chỉ mong cậu đừng ảnh hưởng tới chuyện học hành của con bé.”
“Vâng. Con nhất định sẽ giúp Nghi học hành đến nơi đến trốn. Khi nào em ấy muốn liền đăng ký kết hôn với em.”
Thật là…
Nếu không phải đối phương nhìn có vẻ trưởng thành tử tế thì bà còn cho rằng đây là mấy đứa con nít ranh hứa suông với chuyện tình yêu bọ xít đấy.
Hạ Kiều Nghi sau khi tắm rửa thay quần áo ra ngoài, bên ngoài hai người kia vẫn đang đợi cô.
Nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, mắt lại ửng đỏ. Thực sự từ lúc biết mình trọng sinh, gặp lại những thứ đã lâu chưa gặp khiến cho cô trở thành người rất dễ xúc động. Một chút chuyện cũng muốn khóc.
Mà thấy cô như thế thì Hạ Lam trong lòng lo lắng không nguôi, có điều người gây ra chuyện này cũng đã mở lời rồi. Bà không nên cố chấp mãi làm người ta khó xử. Chỉ đành chút nữa khuyên con sau thôi.
Cả bữa ăn cũng chỉ là cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Vì Hạ Kiều Nghi thường không thích nói chuyện trong bữa ăn nên Hạ Lam chỉ trò chuyện với Lục Đông Phong.
Hạ Lam hỏi về gia đình của anh. Bà cũng chỉ là muốn hỏi cho có thôi. Ai nghĩ tới khi nghe anh nói anh là con của Lục Gia thì không khỏi sững sờ.
“Vậy hóa ra con là Lục Thiếu Tá sao?”