Lời nói của Lâm Trọng Đàn làm thân thể ta cứng đờ ngay lập tức, mà khi tiếng bước chân càng lúc càng gần thì ta càng không dám cử động hơn. Ta mơ hồ cảm nhận được có một đôi mắt đang ngầm xoay chuyển trên người ta để đánh giá.
Khi ta sợ hãi đến sắp vỡ tim thì Thái Tử cất giọng có vẻ chán chường mà nói: "Không được, ta không có hứng thú đối với thứ đồ chơi kiểu này. Đàn Sinh à, ta chờ ngươi ở bên ngoài, mau mau ra đi."
Lâm Trọng Đàn đồng ý.
Chờ Thái Tử đi ra ngoài, Lâm Trọng Đàn ôm ta đến trên giường, ta vẫn chưa kịp hoàn hồn từ trong nỗi kinh hoàng vừa trải qua, cả người rùng mình, mãi cho đến khi ta nghe thấy thanh âm của Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn lấy chăn che lại ta, "Ta phải rời khỏi đây một lát, không biết khi nào mới trở về, đợi lát nữa ta sẽ bảo Thanh Cù tới đón ngươi. Ngươi cảnh giác chút, đừng ngủ, quần áo sạch ở góc tủ quần áo ấy."
Ta dần dần lấy lại tinh thần, cắn răng không nói lời nào.
Ánh mắt Lâm Trọng Đàn tối tăm sâu kín, hình như hắn muốn nói gì đó nữa, nhưng định mở miệng lại ngừng, cuối cùng lại cúi đầu như muốn hôn trấn an ta. Ta quay đầu tránh đi, trong đầu ta giờ chỉ quẩn quanh lời nói với Thái Tử của hắn.
Ta là người, không phải đồ vật, sao hắn có thể coi ta như lễ vật mà tặng người ta? Không đúng, đến lễ vật ta còn chẳng bằng mà chỉ là một thứ đồ ăn cho người khác tới nếm thử, được dâng lên rồi còn bị coi thường.
Lâm Trọng Đàn thấy ta trốn tránh, ngay lập tức liền trầm mặc rồi đứng dậy đi mất.
Đến khi ta nghe được tiếng đóng cửa, trong khoang thuyền chỉ còn lại một mình ta, ta liền gắng gượng bò dậy đi mặc quần áo, ta muốn về học túc. Nhưng ta đâu biết chèo thuyền nên chỉ có thể bị nhốt ở trên thuyền, nơi nào cũng không thể đi.
Sự nhức mỏi trên người nhắc nhở ta đêm nay ta đã trải qua những gì, trong khoảnh khắc hoan ái đó, ta đã cho rằng mình được hắn quý trọng, khi ta cảm thấy đau đớn nhất, Lâm Trọng Đàn vẫn luôn ở bên trấn an ta, thậm chí còn gọi ta là bảo bảo.
Lúc đó nháy mắt mặt ta đỏ lựng, ngay sau đó che miệng hắn lại, không cho hắn gọi ta như vậy nữa.
Đây đều là kiểu xưng hô mà đại nhân gọi tiểu hài tử, Lâm Trọng Đàn và ta cùng tuổi, ta cũng không phải là tiểu hài tử nên hắn không thể gọi ta như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra cảm nhận được quý trọng đó chỉ là ảo giác của ta mà thôi. Ta cũng là nam nhân, làm sao mà không hiểu ở trên giường thì nam nhân cái gì cũng nói được chứ?
Ta cuộn tròn lại thân thể, đem mặt chôn ở trong chăn gấm.
"Xuân thiếu gia."
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Thanh Cù.
Ta nghe được động tĩnh, vội vàng đem nước mắt trên mặt lau khô, lên tiếng đáp lời. Thanh Cù mang cho ta một chiếc áo choàng, còn mang theo một ít thức ăn, đều là một vài món mềm xốp ngon miệng. Nhưng ta không có tâm trạng ăn uống gì, vội vàng khoác áo choàng rồi bảo Thanh Cù đưa ta về học túc.
Khi ta về đến học túc thì trời đã gần sáng, thân thể ta thật sự không thoải mái chút nào, ta định xin nghỉ để ở nhà ngủ bù, nhưng Thanh Cù ngăn lại ta "Xuân thiếu gia, nhị thiếu gia nói hôm nay người không thể xin nghỉ, nhất định phải đi học."
Ta có chút tức giận, "Hắn còn quản cả chuyện ta được xin nghỉ học hay không sao? Thế giờ ta không nghỉ không được thì hắn muốn ta làm gì?"
Hắn sẽ đi học hộ ta chắc?
Tính Thanh Cù khác hẳn Bạch Li, Bạch Li nếu thấy ta phát hỏa, nhất định sẽ cười cười lấy lòng để dỗ ta, nhưng với Thanh Cù thì hắn chỉ vẫn như cũ quỳ trên đất nói, "Xuân thiếu gia, đây là phân phó của nhị thiếu gia, ta cần phải nghe theo."
"Ngươi!" Ta tức giận đến trừng hắn.
Hắn lại nói: "Bạch Li đã giúp Xuân thiếu gia chuẩn bị sách vở, Xuân thiếu gia đến chỗ nhị thiếu gia rửa mặt chải đầu một phen là liền có thể trực tiếp đến phòng học."
Tới học túc của Lâm Trọng Đàn rồi, Bạch Li nhìn thấy ta liền lấy trứng gà để đắp mắt ra, đến đắp mắt cho ta. Ta vốn là nghẹn một bụng khí, nhưng không biết vì sao đến đây lại tiêu tan hết.
Ta có tức giận thì xả lên người Thanh Cù và Bạch Li cũng đâu có ích lợi gì.
Chương trình học hôm nay đối với ta mà nói không khác gì cực hình. Ngồi ở trên ghế khiến ta thấy rất khó chịu, tay chân vô lực thì không nói, nhưng đầu ta cũng không thoải mái. Đến tiết của Lý điển học thì bởi vì ta quá buồn ngủ nên nhịn không được gục xuống bàn. Lý điển học luôn luôn rất nghiêm khắc, lập tức phạt đánh ta mười thước, sau đó còn bắt ta đứng ở hành lang.
Gần nửa năm nay ta rất ít bị Lý điển học trừng phạt, khi Lý điển học phạt ta có lạnh lùng nói: "Chứng nào tật nấy, bướng bỉnh lại hồ đồ, thái độ học tập của ngươi như vậy chưa cần so với ca ca của ngươi, chỉ cần tùy tiện so với một học sinh khác thì cũng sẽ không có ai lười nhác đến lớp ngủ như ngươi đâu."
Ta chẳng có cách nào giải thích, chỉ có thể yên lặng nghe.
Thật vất vả mới chờ được đến hết tiết của Lý điển học, ta còn chưa kịp vào trong phòng học nghỉ ngơi đã bị Nhiếp Văn Nhạc đột nhiên lao ra, kéo tới một góc không người.
"Nhiếp Văn Nhạc, ngươi bỏ ta ra!" Cổ tay ta bị hắn nắm đến phát đau, "Ngươi muốn làm gì?!"
Nhiếp Văn Nhạc quay đầu nhìn về phía ta, sắc mặt hắn lúc này cực kỳ khó coi, ánh mắt đánh giá ta lên xuống, "Đêm qua ngươi đã đi đâu?"
Lòng ta cả kinh, nhưng trên mặt làm bộ không hiểu gì, "Ta đi đâu cơ? Ta ở học túc."
"Ngươi ở học túc?" Nhiếp Văn Nhạc đột nhiên duỗi tay tới định vạch cổ áo ta ra, ta bị động tác của hắn dọa đến, liên tục trốn tránh về phía sau, nhưng vốn chân ta đã mềm yếu đi còn không vững, trong lúc tránh không khỏi ngã ra đẩt. Lần này ta đau đến mắt ửng đỏ cả lên.
Nhiếp Văn Nhạc tuy ngừng tay, nhưng sự tức giận của hắn chưa tiêu tan, một đôi mắt như cũ gắt gao nhìn chằm chằm ta. Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu, suy nghĩ xem nên làm thế nào để thoát thân.
"Đồ dâm phụ." Nhiếp Văn Nhạc đột nhiên mắng, ta bị lời hắn làm cho kinh hoảng, nhanh chóng ngẩng đầu, nhưng nhìn hắn trông còn tức giận hơn ta, gần như nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt ta, còn nói mấy câu ta nghe không hiểu, "Nếu sớm biết ngươi như thế...... Lúc trước ta đã...... Ngươi không sợ làm Việt Phi Quang thất vọng sao? Không thấy có lỗi à?"
Việt Phi Quang?
Ở yến tiệc trong thanh lâu hôm đó, là kẻ mà đã cùng mọi người khinh nhục ta, còn mời người vẽ tranh dâm loạn ta sao? Làm sao mà ta phải xin lỗi hắn? Nếu nói đến xin lỗi thì hắn phải xin lỗi ta mới phải. Ta lấy tay chống mặt đất bò dậy, "Ngươi mắng đủ chưa?"
Nhiếp Văn Nhạc rống lên, "Chưa đủ! Ta......" Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nơi khác, sau đó lại nói, "Thân thể không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi, đến phòng học làm gì."
"Không cần ngươi quản." Hắn liên tiếp nói mấy lời độc ác như thế, ta cũng không rảnh nói chuyện ôn hòa với hắn làm gì.
"Không cần ta quản? Được, vậy ngươi cứ đi học nữa đi, ngồi ở trong phòng học ấy, rồi để cho mấy nam nhân đó đều nhìn thấy bộ dạng......" Hắn nói còn chưa dứt lời, liền nắm chặt quyền, như là giận đến nói không nên lời.
Rõ ràng là Nhiếp Văn Nhạc nhục nhã ta trước, vậy mà trông hắn còn giận giữ hơn cả ta, cứ như thể ta làm chuyện gì có lỗi với hắn lắm vậy.
Nhiếp Văn Nhạc mắng ta xong liền đi, ta đứng tại chỗ một lát rồi mới sửa sang lại quần áo, một lần nữa quay trở lại phòng học.
Tiết tiếp theo là tiết học bắn tên, ta luyện tập chưa được bao lâu liền chuồn êm về phòng học nghỉ ngơi. Đang lúc ta nằm trên ghế dài ngủ được một lát thì học sinh cùng lớp cũng quay lại học xá, bọn họ cũng không chú ý tới ta.
Mấy người đó cùng nhau tiến vào, còn đang thảo luận xem vừa nãy ai bắn tên chuẩn nhất, không biết là ai đột nhiên đề cập đến tên ta.
Tất cả ban đầu trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: "Các ngươi chắc đều thấy được đi? Vừa rồi lúc Lý điển học phạt hắn, khuôn mặt hắn nhỏ nhỏ trắng đến phát sợ, đáng thương muốn chết."
"Thấy chứ, không chỉ có khuôn mặt trắng bệch, chân hắn còn vừa đi vừa run rẩy, bọn ta đều sợ hắn vừa đi được vài bước sẽ ngã trên mặt đất mất. Nếu là khụt khịt mấy tiếng, chỉ sợ đến Lý điển cũng phải ôm hắn vào trong lòng ngực mà an ủi."
Bọn họ cười vang lên, lại tiếp tục nói.
"Bộ dạng hắn như vậy chắc là đã ngủ với ai rồi đi? Người nọ là ai nhỉ? Cũng thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Chỉ là Lâm Xuân Địch cũng thật dâm đãng, đã bị thao cho thành như thế mà còn chạy đi học."
"Vậy là ngươi không hiểu rồi, Lâm Xuân Địch là dựa vào thân thích mới có thể tới Thái Học đọc sách, tự nhiên ở kinh thành hắn cũng sẽ muốn tìm một cái đùi mà ôm rồi. Hồi trước hắn ở cách vách với Việt thế tử, liền cả ngày tìm cách câu dẫn hắn. Sau này Việt thế tử đi rồi, hắn liền muốn đi câu dẫn học sinh ở thượng xá, rất nhiều người nói đêm nào cũng thấy hắn đi về phía học túc của thượng xá đó. Hôm nay thì sao? Cũng là thủ đoạn đó thôi, nói không chừng có người nào đó sẽ nhìn trúng dáng vẻ mềm mại như bị khi dễ của hắn rồi động tâm muốn yêu thương che chở cũng nên."
Bọn họ lại cười to một trận nữa.
"Đi, nghỉ giữa giờ còn một chút thời gian nữa, đến trà thất uống một ngụm trà nghỉ ngơi thôi."
Sau khi những người đó vui cười rời đi, ta mới từ trên ghế ngẩng dậy. Ta gắt gao cắn môi, cắn đến mức bật máu mới thôi.
Sau khi chương trình học hôm đó kết thúc, ta liền ngồi trên xe ngựa trở về phủ của tam thúc. Cả ngày ta đã gắng gượng chống đỡ thân thể nên mới vừa ngồi lên xe ngựa là ta liền hôn mê bất tỉnh, chờ ta tỉnh lại, đã là buối sáng ngày hôm sau.
Lương Cát, Bạch Li đang canh ở bên cạnh ta, thấy ta tỉnh lại, liền nhanh chóng chuẩn bị nước và khăn lau tới. Cả người ta vô lực nên chỉ có thể nhờ bọn họ đỡ ta ngồi dậy.
Lương Cát nói cơ thể ta do nhiễm phong hàn nên ngã bệnh. Tam thúc đã mời đại phu cho ta, đại phu cũng đã kê mấy thang thuốc, tam thúc còn nhờ Lương Cát nói với ta, hôm nay tuy là ngày hội Trung Thu, nhưng vì thân thể ta chưa bình phục nên không cần tham gia yến tiệc đâu, cứ ở trong phòng mình ăn là được.
Ta chậm chạp không nói gì, chờ Lương Cát đi ra ngoài ta mới hỏi Bạch Li, "Thiếu gia nhà ngươi đâu?"
Bạch Li lộ ra một nụ cười khó coi, "Thiếu gia đang ở trong cung ạ."
"Hôm qua hắn cũng không về sao?" Ta hỏi.
Bạch Li gật đầu.
Ta nghe vậy liền quay người vào trong tường, "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Bạch Li vẫn đứng ở mép giường, nhỏ giọng nói: "Xuân thiếu gia, ta đặt cái này ở đây, người nhớ dùng nhé."
Bạch Li để lại một hộp thuốc mỡ, ta ban đầu còn ngây ngốc không hiểu tại sao mình phải dùng cái này, chờ đến khi ta tắm gội, nước vào làm ta thanh tỉnh, ta mới nhận ra thuốc mỡ này là để làm dịu tiêu sưng.
Tức khắc khuôn mặt ta đỏ lên như bị thiêu đốt.
Bạch Li không đưa thuốc mỡ, ta còn có thể tự lừa mình dối người, lừa bản thân rằng Thanh Cù và Bạch Li vốn không biết chuyện ta nằm dưới thân Lâm Trọng Đàn để hầu hạ hắn, nhưng thuốc đã được đưa tận tay, cái chuyện khó nói này tự nhiên là bọn hắn biết cả rồi.
Ta thậm chí còn tưởng tượng ra Thanh Cù và Bạch Li sẽ ngầm nói với nhau điều gì, bọn họ nhất định sẽ lại nói Lâm Trọng Đàn thực vất vả, có lẽ còn nói ta hạ tiện, một đại nam nhân mà đi chủ động nằm dưới thân của nam nhân khác.
Học sinh cùng xá nói ta dâm đãng, Nhiếp Văn Nhạc mắng ta là dâm phụ, bọn họ khẳng định đều đã biết chuyện gì rồi. Ta càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng mờ mịt bất an, ta muốn hỏi Lâm Trọng Đàn ta nên làm gì bây giờ, nhưng hắn đâu ở đây.
Nghỉ tắm gội kéo dài ba ngày, đến tận đêm khuya ngày nghỉ cuối cùng ta mới gặp được Lâm Trọng Đàn.
Động tĩnh lúc hắn tiến vào đánh thức Lương Cát đang ngủ ở gian ngoài, khi đó ta còn chưa ngủ mà đang ngồi chép phạt. Lý điển học không chỉ có phạt ta đứng, còn bắt ta về chép phạt. Lòng bàn tay ta đã bị đánh đến sưng đỏ, mấy ngày rồi còn chưa tiêu hết, hơn nữa vì thân thể suy yếu nên mấy ngày trước cầm bút không nổi, hôm nay mới miễn cưỡng có thể viết.
Lương Cát rõ ràng rất kinh ngạc vì không biết tại sao Lâm Trọng Đàn muộn như thế rồi còn tới đây, trong thanh âm buồn ngủ lộ ra kinh ngạc, "Nhị thiếu gia? Sao người lại tới đây?"
"Tiểu Địch đâu?"
"Xuân thiếu gia đang ở bên trong."
"Lương Cát, ngươi đến phòng cách vách ngủ đi, ta có một số việc muốn cùng Tiểu Địch nói, chỉ sợ sẽ làm ồn đến ngươi."
Lương Cát không hổ là đồ ngốc, vừa nghe Lâm Trọng Đàn nói như vậy liền thành thành thật thật đi rồi, trước khi đi còn hỏi Lâm Trọng Đàn có muốn uống trà hay không.
Chỉ chốc lát, ta nghe được tiếng bước chân tới gần, nhưng ta không ngẩng đầu, cúi đầu tiếp tục sao chép.
"Tiểu Địch."
Ta không để ý tới hắn.
"Tiểu Địch."
Hắn duỗi tay nắm lấy bả vai ta, ta giãy giụa tránh không ra nên bèn tức giận mà quay đầu cắn xuống tay hắn. Lâm Trọng Đàn không trốn, để kệ cho ta cắn. Ta cắn một hồi liền cảm thấy không thú vị, buông miệng đem mặt quay đi chỗ khác.
Nhưng Lâm Trọng Đàn vậy mà còn mặt dày đi tới ôm ta, còn đem ta ôm ngồi lên đùi hắn.
"Ngươi cút ra!" Ta sợ Lương Cát ở cách vách nghe được, lúc giãy giụa không dám gây ra động tĩnh quá lớn. Lâm Trọng Đàn như là đoán chắc được ta sẽ như vậy, không chỉ vẫn luôn ôm ta, còn đặt tay lên lưng ta nhẹ nhàng vỗ về.
"Thực xin lỗi, Tiểu Địch, mấy ngày nay ta có việc nên không về nhà được, thân thể ngươi đã tốt hơn chút nào chưa?"
Ta chớp mắt liên tục, nước mắt vẫn là nhịn không được rơi xuống.
Lâm Trọng Đàn thấy ta khóc, yên lặng mà giúp ta lau nước mắt, lại thấp giọng cùng ta xin lỗi, nói là do hắn về trễ. Ta không muốn để ý đến hắn, chỉ quay đầu nhìn về chỗ khác.
Đột nhiên, hắn phát hiện lòng bàn tay ta vẫn còn vết sưng đỏ chưa tiêu.
"Lý điển học đánh sao?" Lâm Trọng Đàn ngữ khí lạnh đi.
Ta như cũ không đáp lời, Lâm Trọng Đàn cũng không mở miệng nữa, nhưng lại lấy thuốc mỡ ra giúp ta bôi lên. Động tác hắn rất mềm nhẹ, tựa như bàn tay ta là châu báu vậy. Cuối cùng khi bôi xong hắn còn hôn cổ tay ta một cái. Ta cứng đờ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi hắn, "Lời nói hôm đó của ngươi là có ý tứ gì?"
Lâm Trọng Đàn là người thông minh, hắn hẳn là biết ta đang hỏi cái gì.
Hắn ngẩn ra một lát, sau đó vén sợi tóc đang xòa trước mặt ta ra sau tai, dường như không có việc gì mà nói: "Lý điển học phạt ngươi bao nhiêu lần rồi?"
Hô hấp của ta trở nên dồn dập, "Ngươi trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đi, Lâm Trọng Đàn, đêm đó ngươi nói muốn đưa ta cho Thái Tử...... Là nghiêm túc sao?"
Ta còn tưởng hắn sẽ nói đương nhiên không phải rồi, hắn sẽ nói đó chỉ là kế sách tạm thời để ứng phó với Thái Tử, nhưng trên thực tế Lâm Trọng Đàn chẳng nói gì cả, hắn chỉ trầm mặc.