Ve Sầu Mùa Hạ

Chương 10: Đọc sách của tôi thì đừng giận tôi nữa


Buổi chiều có thời gian nghỉ hơn một tiếng, học sinh có thể tự do ra vào trường. Tiếng chuông vừa vang lên, đám đông dày đặc bắt đầu kéo đến cổng trường, hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, nửa xám nhạt nửa cam.

Đỉnh tòa nhà giảng dạy cao lớn bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng, học sinh bước đi trong giấc mơ dệt thành bởi ánh hoàng hôn, trên đầu bọn họ được ánh sáng màu cam bao lấy.

Học sinh luôn được tất cả khung cảnh thiên nhiên ưu ái, thỉnh thoảng bọn họ chỉ cần ngừng bút ngước lên trên là có thể nhìn thấy ráng mây hồng cuồn cuộn trên bầu trời, tuyết mùa đông thưa thớt ở phía nam và đại lộ vàng phủ đầy lá bạch quả vào mùa thu.

Bọn họ không bao giờ quan tâm nhưng lại là những người may mắn nhất.

Hoa triêu nguyệt tịch, rung động rộn ràng, thất bại phấn đấu, khí phách hăng hái. Cuộc sống giữa các ngón tay bay ra một tuổi trẻ rực rỡ, hoa quế trở rượu, cưỡi ngựa tung vó.

(Hoa Triêu Nguyệt Tịch: Hoa: bông hoa, Triêu: buổi sáng, Nguyệt: mặt trăng, Tịch: ban đêm. Hoa nở sớm mai, trăng soi buổi tối đều gây nên cảnh tình đẹp đẽ, khiến người ta sinh nhiều cảm hứng.Tục truyền rằng ngày 12 tháng 2 là ngày sinh nhật của muôn hoa nên ngày ấy gọi là hoa triêu, có chỗ gọi ngày rằm tháng hai là hoa triêu. Nguyệt tịch: đêm trăng.Đêm rằm tháng tám trăng đẹp hơn cả cho nên chữ nguyệt tịch có nghĩa là rằm tháng tám. Ngoài ra bốn chữ hoa triêu nguyệt tịch còn dùng để đối lẫn với nhau. Hoa đối nguyệt, triêu đối với tịch. Hoa triêu nguyệt tịch dùng để tả cảnh tao nhã gây thi hứng cho lòng người.)

Chẳng trách triết nhân đã khuất từng nói: Khuyên quân trân trọng tuổi trẻ của mình.

Thiếu niên đón ánh mặt trời ngược chiều, trải qua gió thu mưa hạ trên cùng một con đường. Để thuận tiện, họ hiếm khi che ô, khi chạy ngang qua, nước dưới mặt đất bắn tung tóe vào đôi giày vải trắng, mái tóc ướt đẫm nước mưa dựng đứng thẳng tắp, những giọt nước còn đọng trên đó.

Cười ầm ĩ.

Mưa lớn dừng lại, cầu vồng treo trên bầu trời.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, không khí dần khô lại khiến không khí mùa thu càng thêm nồng nàn.

Cổng trường trung học số 1 rất rộng rãi, ra khỏi cổng trường cũng không quá đông đúc, học sinh đọc sách vội vàng về nhà ăn cơm, học sinh ở trường phần lớn đi mua chút đồ ăn vặt ở quán ven đường bên ngoài.

Hạ Sàn giống như một cơn gió thổi tới từ phía sau Giang Bạch Du, bị Giang Bạch Du nhanh tay lẹ mắt xách gáy, ” Đi đâu mà chạy nhanh vậy?”

Bước chân xông về phía trước khẩn cấp phanh lại, bị kéo lui về phía sau nửa bước, Hạ Sàn trở tay muốn cạy bàn tay Giang Bạch Du đang xách cổ áo hắn ra, nhưng lại không có tác dụng.

“Đi mua sách.” Hắn uất ức nhìn Giang Bạch Du, “Cậu mau buông tay. ”

Trễ rồi.

Giang Bạch Du buông tay ra, “Mua sách gì…”

Còn chưa hỏi hết câu Hạ Sàn đã lao sang bên kia đường, theo sau là cái đuôi nhỏ Đặng Tử Kinh.

Bên kia đường có một hiệu sách nhỏ, không bán nhiều sách, không có sách tham khảo giảng dạy hay ” Ba năm thi đại học, mô phỏng đề năm năm.” Chỉ có “Độc giả”, “Tạp chí tuổi trẻ”, “Ý Lâm”, “Hoa Hỏa”, “Cách Yêu.”, một tuần cập nhật một lần, rất được học sinh chào đón, đặc biệt là nữ sinh.

Không đắt tiền, khoảng bảy tệ một quyển.

Hạ Sàn chỉ mua một quyển, đó chính là “Tạp chí tuổi trẻ”. Bìa có cùng màu với giấy kraft, nhìn có vẻ cao cấp nhưng thực tế giấy có cảm giác hơi thô khi chạm vào. Quyển sách này ngoại trừ xuất bản một ít tác phẩm nhỏ động viên tuổi dậy thì ra thì còn có một trang truyện cười độc đáo, đây là điều duy nhất thu hút Hạ Sàn.

Hạ Sàn đã mua mấy năm, trong nhà tích lũy một đống dày, chỉ là phần lớn nội dung chưa từng đọc qua, trang truyện cười kia thì chưa từng bỏ sót kỳ nào.

Giang Bạch Du ngơ ngác nhìn Hạ Sàn và Đặng Tử Kinh châu đầu ghé tai thảo luận, hơn nữa nhóc nói lắp còn cười vô cùng xán lạn.

Chậc, trong lòng khó chịu.

“Cậu ta không có bạn cùng bàn của mình à?”

Tưởng Tuyết Chinh bị hỏi vẻ mặt ngây ngốc: “Hả? Ai cơ? ”

Nhìn theo ánh mắt của cậu, Tưởng Tuyết Chinh bừng tỉnh đại ngộ: “À, mày nói Đặng Tử Kinh á hả. Cậu ta có bạn cùng bàn, hàng đầu tiên, là lớp phó học tập của lớp chúng ta đấy.”

Giang Bạch Du cười lạnh, nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, lấy đà lớn bước đi.

Có bạn cùng bàn của mình còn bám lấy bạn cùng bàn của người khác suốt cả ngày hay sao?



Thỉnh thoảng ngoài hành lang có vài người đi ngang qua đi vệ sinh hoặc lấy nước, Hạ Sàn từ dưới lầu đi lên.

“Hạ Sàn.” Đặng Tử Kinh đi tới trước mặt, xem ra vừa mới từ trong phòng học đi ra.

Họ dừng lại ở góc hành lang.

“Ừ, Có chuyện gì? “Ánh nắng chiếu vào làm mắt cậu ta không còn đen đến thế mà trở nên hơi nâu, Đặng Tử Kinh chưa nói đã đỏ mặt, cậu ta hốt hoảng đẩy gọng kính đen trên sống mũi lên.

Sau khi quen biết cậu, Hạ Sàn nhận ra Đặng Tử Kinh có rất ít bạn bè, nam sinh nhát gan thẹn thùng không chủ động nói chuyện với người khác, thành tích vẫn luôn ở mức trung bình, vị trí không thấp rất giống với tính cách dịu dàng hướng nội của cậu ta.

Nhưng Đặng Tử Kinh lại chủ động giao hảo với Hạ Sàn, ngày đầu tiên chuyển trường đến, người muốn giúp hắn chuyển sách chính là Đặng Tử Kinh.

Hạ Sàn kiên nhẫn chờ cậu ta nói chuyện.

“Cuối tuần cậu… có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đến thư viện ôn bài nhé.”

Cuối tuần đã hẹn với ba mẹ đi viện bảo tàng, cho nên không thể không từ chối Đặng Tử Kinh.

“Tôi…”

“Cậu ấy không rảnh.” Giang Bạch Du từ phía sau đi tới đứng bên cạnh Hạ Sàn, cánh tay hai người kề sát vào nhau, cậu từ chối vô cùng dứt khoát lưu loát cứ như người Đặng Tử Kinh hỏi là cậu vậy.

Đặng Tử Kinh nhìn Hạ Sàn đầy mong đợi, Hạ Sàn có hơi áy náy, “Ừ… Xin lỗi, cuối tuần tôi phải tới viện bảo tàng.”

Ánh sáng trong mắt tối sầm, Đặng Tử Kinh lại tràn đầy hy vọng ngẩng đầu hỏi hắn: “Buổi chiều có cùng nhau đi mua sách không?”

Chuyện này có thể, “Đi …”

“Đi cái gì mà đi, cậu tự đi đi, sách của Hạ Sàn tôi đã mua rồi.”

Quả nhiên tay Giang Bạch Du cầm mấy quyển sách mới xuất bản, nhưng cậu không biết Hạ Sàn chỉ đọc ” Tạp trí tuổi trẻ” nên mua đủ loại sách.

“Vậy…buổi tối tôi có thể đi ăn với cậu không?”

“Tất nhiên…”

“Đương nhiên không thể, Hạ Sàn sẽ đi ăn với tôi.”

Hạ Sàn không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Giang Bạch Du, hai người chênh lệch chiều cao, vì để cho có khí thế, Hạ Sàn cố gắng vươn cổ, đường cằm vốn mượt mà bị căng ra góc cạnh, trong cổ áo đồng phục màu xanh lộ ra cần cổ dài thon trắng, mái tóc đen ngoan ngoãn vén ra sau tai, để lộ đôi tai hình bán nguyệt mượt mà.

Hắn mím môi, trên má hiện lên một lúm đồng tiền nông như một quả anh đào nhỏ.

Giận lên sẽ có má lúm đồng tiền hay sao? Bình thường sao lại không thấy chứ?

Đây là chức năng đặc biệt của nhóc nói lắp ư?

“Ồ… Được rồi, tôi về lớp trước. “Đặng Tử Kinh cúi đầu, giọng có vẻ thất vọng.

“Này…” Hạ Sàn muốn đuổi theo, bị Giang Bạch Du giữ chặt cổ tay.

“Đừng này này nữa, cậu ta đi rồi.”

Hạ Sàn hất tay cậu ra, cơn phẫn nộ làm hắn trang trề sức mạnh.

“Cậu, cậu, cậu…quá đáng. “Hạ Sàn dậm chân nhưng lại không giống bình thường, một câu nói lắp tới vài lần, bình thường lúc giận nói chuyện với Giang Bạch Du rất mượt mà.

“Sao tôi, tôi, tôi lại quá đáng chứ?”

“Cậu dựa vào đâu…mà từ chối Đặng Tử Kinh…hộ tôi?”

“Tôi…mời cậu…cùng ăn tối. “Giang Bạch Du càng ngày càng đến gần, nói từng chữ với vẻ mặt nghiêm túc không hề giống như đang đùa giỡn.

“Đừng có mà bắt chước tôi nói chuyện.”

“Tôi… Không. ”

” Cậu còn bắt chước!”

“Câu này không có mà.” Cậu chỉ liếc mắt đã nhìn thấy lỗ tai của Hạ Sàn đỏ bừng vì tức giận, giống như ngọc trắng bị son phấn nhuộm vào.

Hạ Sàn không để ý tới cậu, xoay người rời đi, Giang Bạch Du đi theo phía sau nhìn sắc mặt hắn xin lỗi.

Trở lại chỗ ngồi, Hạ Sàn thở phì phì lấy sách bài tập ra chuẩn bị làm bài, lấy bút từ trong gầm bàn, vô tình lấy được chiếc bút lông màu hồng.

Hắn chằm chằm một lúc, dùng hành vi ác liệt của Giang Bạch Du đè ép rục rịch trong lòng đối với cục lông nhung màu hồng, đặt nó trở về vị trí cũ, thay thế thành bút màu đen trần trụi.

Vừa làm đề vừa chỉ trích Giang Bạch Du trong lòng, thật sự là quá đáng ghét, làm cho hắn tức giận đến mức ném quả cầu nhồi bông vào trong lãnh cung đen tối lạnh lẽo, nếu bởi vậy quả cầu nhồi bông mà thiếu một sợi lông, Giang Bạch Du sẽ phải chịu trách nhiệm.

Giang Bạch Du bị đánh dấu là tội ác tày trời âm thầm mở một trang sách mới, dùng hai đầu ngón tay đẩy sách đến trước mặt bạn cùng bàn đang tức giận.

Cậu làm một cách lặng lẽ vui vẻ.

Kết quả ngay cả cuốn sách cũng không chiếm được thiện cảm của Hạ Sàn, còn bị hắn dùng khuỷu tay đẩy trở về.

Sách lại bị đẩy qua, sau đó bị đẩy trở về, sau mấy lần qua lại Giang Bạch Du mở miệng nói: “Nhóc nói lắp, nể mặt nhìn một cái đi.”

Ăn nói khép nép, ra vẻ đáng thương, sau đó lần sau vẫn như cũ. Hạ Sàn còn lâu mới bị cậu lừa.

“Mới mua, chuyện cười trên đây khẳng định cậu chưa từng đọc.”

“Tôi đọc rồi, buồn cười lắm.”

Hạ Sàn dừng chiếc bút đang phác thảo lại, quay mặt nhìn thoáng qua, khó hiểu.

Giang Bạch Du tiếp tục cố gắng, “Cậu không đọc thì phí lắm, lúc tôi đi mua vừa hay, khá lắm, chỉ còn lại quyển cuối cùng này, nếu cậu muốn mua thì chỉ có thể đợi đến tuần sau. ”

Lời này quả nhiên có tác dụng, ánh mắt Hạ Sàn lóe lên nhưng vẫn không nhìn mặt Giang Bạch Du, “Thật sao? ”

“Thật đó, cứ đọc bản này của tôi đi, đọc xong chắc chắn cậu sẽ cười.”

Hạ Sàn nghi ngờ quan sát biểu cảm của cậu, mày rậm mắt to không giống như đang nói đùa.

“Vậy à?” Đầu ngón tay hắn chậm rãi di chuyển đến góc sách, muốn lui lại muốn tiến, có hơi trắng bệch, còn trắng hơn cả trang sách, “Vậy tôi đọc…”

Giang Bạch Du khí thế uy nghiêm nói: “Đọc đi.”

Đọc sách của tôi rồi thì đừng giận tôi nữa.

____________________

Mễ: Có ai thấy giống Hoa Học Trò ngày xưa không, ngày xưa cũng mê mấy mẩu truyện cười trên đó. Mà ngày đó cỡ 5,6k một quyển thôi =)))