Lãnh Hoàng vẫn giữ cổ tay đang run rẩy, trông sắc mặt không còn giọt máu của Lưu Ly mà hắn như kẻ vô tình, nhẫn tâm nói thêm.
"Tiểu Ly, nếu không có khả năng giết ta thì tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến.
Lần này ta chỉ cảnh cáo, còn có lần sau thì đừng trách tại sao tay chân em không lành lặn!"
Hơi thở hắn thô nặng chưa từng có, hắn nói đến đó bỗng ngừng, nhắm nghiền hai mắt hít lấy một hơi phẫn nộ. Hắn tóm chặt cằm non mịn của cô gái nhỏ, cảm nhận cơn run bần bật ánh mắt hắn dần trở nên tăm tối hơn.
"Lưu Ly, tốt hơn hết hãy an phận, một khi Lãnh Hoàng này điên tiết thì trách ta không niệm tình.
Nhớ cho kỹ, hiện giờ Wan quốc là của ta, tất cả mạng sống của họ đều về ta, cả Tuyên Uyên cũng thế.
Và...nếu có thể, ta sẽ không hối hận mà biến em thành phế nhân để ở bên cạnh ta đâu!"
Từng chữ uy lực chạy tọt vào màng nhĩ, Lưu Ly sợ kinh hồn bạc vía, cô nhút nhát đương nhiên cũng sợ chết, nhưng cô sợ hắn hại Tuyên Uyên và thần dân của cô hơn.
Cho nên, thời điểm này cô chỉ có thể thỏa thuận với hắn, thỏa thuận với một bạo quân để bảo vệ người khác. Tuyên Uyên vì cô mà mất nước, cô không thể ích kỷ cho riêng mình. Một mạng đổi hàng vạn mạng người...
- Thật xứng đáng !
Lưu Ly cuối cùng cũng nghĩ thông, mặc dù cô không nhớ được trước kia cô và hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng cách hắn muốn chiếm lấy cô, đủ cho thấy hắn yêu cô nhiều đến nhường nào. Càng cho thấy giữa cô và hắn có uẩn khúc, cô muốn bảo vệ người khác, cũng muốn làm rõ chuyện giữa cô và hắn, chấp nhận khuất nhục cúi đầu trước hắn.
"Lãnh Hoàng, ngươi muốn ta làm hoàng phi của ngươi ta sẽ làm, muốn ta ngoan ngoãn ta sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng ta muốn Tuyên Uyên và thần dân của ta phải được bình an.
Ta muốn có lại ánh sáng, ngươi có thể không?"
Mặc cho máu ở cánh tay đang tuôn, cơn đau day dứt ở da thịt làm cô khó chịu vẫn giữ vẻ ngoài nghiêm túc kiên định và ý chỉ vững vàng chống lại sự yếu đuối của bản thân.
Ánh mắt trong trẻo ngập nước bị giữ lại nơi đáy sưng húp, cô cắn môi hồng nhuận, không nghe hắn trả lời cô mất kiên nhẫn muốn đem mình ra uy hiếp hắn.
"Lãnh Hoàng, nếu ngươi không chấp thuận thì ta sẽ chết cùng Wan quốc."
Cô cứng rắn, ngoài mặt không sợ sệt nhưng trong lòng đầy thấp thỏm, cô lo sợ hắn sẽ trả lời...
"Vậy thì cùng chết hết."
Lúc ấy, cô sẽ là tội nhân thiên cổ, vì cô mà Wan quốc bị tàn sát. Cô sốt ruột đến mức hơi thở kiều suyễn suýt lạc nhịp, ngón tay đau đớn không nhịn được mà khẽ động đậy.
Lãnh Hoàng vốn là kẻ tàn ác không nói quá nhiều, nhanh gọn hành động, hắn rời khỏi cằm cô, xé một mảnh vải buộc quanh tay đang chảy máu của cô, điềm nhiên nhả giọng ôn nhu.
"Ta đồng ý với em tất cả, chỉ cần em ngoan ngoãn, ta sẽ dịu dàng."
Lưu Ly không nhìn thấy nhưng cảm nhận được hành động của hắn đã không còn thô bạo. Sau đó cô được hắn bế lên, hắn ra đến cửa liền dặn dò lính gác ở.
"Chuyển hắn đến phòng dành cho khách, bảo Gia Tân đến xem tình hình của hắn."
Theo tiếng nói của hắn là âm thanh của lính gác làm theo mệnh lệnh, Lưu Ly nghe rất rõ tiếng xích sắt vang lên, người ở bên trong dường như đang được thả ra. Lúc này trong lòng cô bỗng dịu xuống một góc nặng nề.
Người đàn ông không để cô lưu luyến quá lâu, lại đưa cô về phòng, cho người băng bó vết thương của cô.
Hắn làm đúng theo những gì trao đổi, cô không còn bị hắn bắt uống thuốc nữa. Nhưng vì mắt cô chịu ảnh hưởng khá nặng, tạm thời trong vài ngày vẫn còn chưa nhìn thấy.
Mỗi đêm, hắn là người ngủ cạnh cô, nhưng không vượt quá phận, làm cô cảm thấy kì lạ, không nhịn được mà hỏi.
"Lãnh Hoàng, chẳng phải ngươi rất muốn ta sao?
Bây giờ...sao không..."
"Tới ngày sắc phong cho em ta mới động vào em, bây giờ cứ như vậy đi!"
Giọng dứt khoát, vòng tay hắn thu lại chặt chẽ ôm cô gái nhỏ, cằm tựa vào bả vai mảnh khảnh. Hắn không muốn giải thích gì nhiều, đương nhiên hiện giờ hắn rất muốn, nhưng hắn thích cảm giác cô tự nguyện hơn là cưỡng ép.
Mê dược hay bất kì hình thức nào để có được thể xác cô chỉ là cách thức hắn trả thù, hưng phấn lúc đó cũng để lại sự khó chịu trong hắn. Vậy nên, hắn không hề thoải mái khi làm thế với cô.
Ban đầu, hắn vốn định tiếp tục hành hạ cô để thỏa mối hận, nhưng từ lúc cô thật sự nhu thuận theo hắn thì mọi kế hoạch cũng đều bị hắn dẹp bỏ. Đâu đó trong đầu hắn dâng lên một ý nghĩ, nếu cô cứ như vậy mà ở bên cạnh hắn cả đời, ắt hẳn sẽ là hạnh phúc.
Còn Lưu Ly, không rõ lòng hắn nghĩ gì, chỉ cho rằng hắn đang giả đò làm quân tử, làm cô càng thêm phòng bị với hắn.
.....
Ba ngày sau, đôi mắt của Lưu Ly vẫn chưa bình phục làm cho cô có chút hoảng, sợ người đàn ông đang âm thầm lừa cô mà náo loạn.
Cô tức giận quờ quạng đồ trong phòng đập nát, hét lên như một người điên, người hầu chứng kiến kinh hãi nhanh chân chạy đi báo cáo.
Lúc này, Lãnh Hoàng đang tiếp đón sứ giả và công chúa của nước Ane, đất nước này hiện giờ đang nằm trong ngắm của hắn, họ lo sợ hắn sẽ cho quân tiến công, xác nhập vào đế quốc của hắn như 5 nước lân cận mà gửi người đến để cầu hòa.
"Quốc vương!"
Âm thanh vô lễ vọng vào trong, Lãnh Hoàng đang ngồi chễm chệ nghe được lập tức nhíu mày không vừa ý.
Mỹ Lan bị lính cản bên ngoài, thấy hắn liền khẩn trương nói.
"Quốc vương, hoàng phi, hoàng phi lại làm loạn rồi ạ."
- Làm loạn...
Biểu tình trên khuôn mặt người đàn ông không đổi, luôn nghiêm túc cao lãnh, hắn lướt mắt một lượt quanh đại điện đông người, không nhiều lời thờ ơ kết thúc cuộc gặp mặt.
"Cho người đưa sứ giả và công chúa đến cung khác nghỉ ngơi."
Sau đó, hắn đứng dậy ung dung lướt qua ánh mắt có chút ghét bỏ của công chúa nước Ane. Đến chỗ Mỹ Lan đang luống cuống, nhả giọng cứng như băng đá.
"Mỹ Lan, làm loạn chốn đại điện, tát miệng 10 cái."
"...."
Cô gái mở to mắt chết chân tại chỗ, có lẽ vì quá nóng vội mà Mỹ Lan đã quên mất những quy tắc trong hoàng cung, đến khi bị phạt, nhận ra thì cũng đã muộn.
Người bần thần mất thăng bằng ngã người vào một góc, ngay sau đó liền bị lính tới hành hình. Mỗi cái tát đều vô cùng uy lực, tát đến mặt mày bầm tím, máu me be bét từ miệng tới cằm.
Người đàn ông kia còn đang đứng uy nghiêm nhìn, đến khi hình phạt kết thúc hắn mới độc đoán xoay lưng đi. Mỹ Lan ôm mặt nhanh chóng theo chân hắn.